Phán Thần Hệ Thống

Chương 217: Tiểu Hoàng có lộc ăn




Trần Dương một thân bạch y, hai mắt trong sáng, cả người toát lên khí chất bất phàm, hoàn toàn đối lập với hình ảnh một đán hán mặt sẹo lạnh lùng lúc nãy.
Hồng Hưng thấy vậy mỉm cười:
- Quả nhiên Trường tiểu hữu tuổi trẻ tài cao.
Hồng Hưng nói vậy nhưng trong lòng cũng có chút may mắn.
Nơi này qua bao nhiêu năm gã ẩn cư, mặc dù nhìn từ ngoài vào hết thảy đều bình thường, nhưng thực tế đã được gã lập thành một trận pháp cực mạnh. Trận pháp này chẳng những tâm linh tương thông với gã mà còn giúp cho thần thức của gã khi ở nơi này sẽ mạnh hơn rất nhiều lần mơ hồ còn có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ đỉnh phong. Do đó, vừa rồi mới nhìn thấy bên ngoài Trần Dương có vẻ mờ nhạt, giống như là cải trang.
Chứ trên thực tế, Hồng Hưng cũng chưa nhìn ra được chân thân của Trần Dương. Vừa rồi chỉ là tuỳ tiện nói ra mà thôi.
Mà Trần Dương lúc này trong lòng cũng có chút giật mình. Đồng thời cũng thở dài.
‘Xem ra những lão quái Nguyên Anh Kỳ này ai cũng đều có bản lĩnh khó lường a!’
- Ha ha, Trường tiểu hữu, nếu đã cất công đến nơi này thì cũng nên ở lại một vài hôm, không nên gấp gáp. Hồng Hưng, lần này ngươi cũng nên đem ra thứ Hồng trà đặc chế a, ta lâu rồi chưa có uống, đúng là nghĩ tới liền thòm thèm.
Bạch Hùng cười nói.
Hồng Hưng nghe vậy thì lắc đầu cười, cũng phụ hoạ:
- Được rồi, Bạch huynh, ngươi đúng là không chịu thiệt a! Trường tiểu hữu, hay là ngươi cũng nén lại vài ngày đi. Hiện giờ Hồng mỗ phải đi luyện chế khối Hồi Hồn Mộc này một chút, chờ khi ta tế luyện nó xong thì sẽ tiếp đãi ngươi thật tốt!
- Nếu Hồng tiền bối đã nói như vậy, vãn bối đành ở đây ăn chùa uống chùa mấy ngày vậy!
Trần Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
- Ăn chùa, uống chùa? Ha hả, câu này rất hay, Trường tiểu hữu đúng là hợp khẩu vị của ta. Nói gì thì nói lần này cũng phải ăn uống chùa một phen thật đã mới được!
Bạch Hùng cũng vỗ tay cười nói.
Lại qua một chút, Hồng Hưng liền truyền âm nói với Tiểu Tuyết đang đứng bên cạnh:
- Tiểu Tuyết, con dẫn Trường tiểu hữu đi tham quan ngắm cảnh một chút, thuận tiện tiếp đãi y cho thật tốt. Người này là ân nhân của mẫu thân con, không được đắc tội. Nếu như gây chuyện, cha phạt con mười năm diện bích, có biết không?
- Con biết rồi thưa cha!
Tiểu Tuyết nghe vậy thì phụng phịu đáp.
Hồng Hưng bấy giờ mới quay sang nhìn Trần Dương cười nói:
- Trường tiểu hữu, tiểu đảo này mặc dù đơn sơ, nhưng cảnh sắc bên trên cũng có chỗ đặc sắc. Hay là để con gái ta dẫn ngươi đi thăm thú một phen, cũng để cho chúng ta tận tình địa chủ có được hay không?
Trần Dương nghe xong liền biết mình bị đuổi khéo, bất quá trên mặt vẫn rất ung dung đồng ý rồi theo Tiểu Tuyết đi ra ngoài.
Tiểu Tuyết và Trần Dương cùng sánh vai đi ra ngoài.
Cảnh vật chung quanh có phần yên ả.
Ánh sáng chiếu xuyên qua vân vụ bên trên bao phủ lên mặt đất một tầng sương khói mờ ảo, xuyên qua những tán cây làm cho hai người đi bên dưới có cảm giác như dạo bước thiên không, như mộng như ảo.
Tiểu Tuyết tất nhiên không có hứng thú giới thiệu gì, chỉ là lâu lâu nhìn Trần Dương đang say mê ngắm cảnh mà lấy làm kỳ lạ.
Bất quá Trần Dương cũng không có để ý gì tới thiếu nữ thanh thuần kế bên mà là yên lặng thưởng thức cảnh đẹp chung quanh.
Đối với Trần Dương mà nói, những khung cảnh yên ả như thế này cùng với cảm giác bình an mà nó mang lại mới chính là thứ mà hắn truy cầu.
Bất quá, đi được thêm một đoạn, bên tai Trần Dương liền nghe tiếng chó sủa.
Tiếng chó sủa này rất xa đã vang vọng lại, sau đó càng ngày càng gần.
Cuối cùng một con chó gần bằng thân hình của Trần Dương chạy đến, vừa chạy vừa sủa um lên.
Con chó này toàn thân lông hơi vàng, hai lỗ tai cụp xuống, bị lông xủ bao phủ toàn bộ, chỉ có hai con mắt là hở ra.
Mà Tiểu Tuyết sau khi thấy con chó thì vui vẻ chạy đến kêu lên:
- Tiểu Hoàng!
Con chó chạy đến cạ cạ đầu vào chân của Tiểu Tuyết rồi giương ánh mắt cảnh giác nhìn Trần Dương.
Trần Dương ánh mắt quét qua liền biết con chó này vậy mà lại là một con linh thú cấp hai, không nhịn được lắc đầu. Đem linh thú cấp hai về làm thú cưng cho con gái, Hồng Hưng này cũng đủ tự tin a!
Bất quá, con chó dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Dương, bỗng nhiên thân thể rụt rè lui lại, vẻ cảnh giác cũng tiêu tán một chút, thay vào đó là vẻ sợ hãi và kinh nghi.
Chẳng thể trách nó hoảng sợ, vừa rồi Trần Dương cố ý toả ra một ít khí tức chấn nhiếp bên trong Pháp nhãn, khiến cho nó cảm giác bị nhìn thấu tâm can, liền có cảm giác hoảng sợ theo bản năng.
Mà Tiểu Tuyết thì tưởng đâu Trần Dương bị nó làm cho hoảng sợ, bèn vỗ đầu nó nói:
- Tiểu Hoàng, không được hỗn, đây là khách nhân!
Nói xong, nàng liền nhìn Trần Dương giải thích một chút:
- Con chó này từ nhỏ đến lớn chỉ ở đây, ít gặp người lạ. Vừa rồi không biết cho nên mới sủa loạn, ngươi đừng chấp nhất!
Trần Dương nghe cách nói chuyện trống không của nàng thì trong lòng lắc đầu.
Hồng Hưng này cái gì cũng tốt, chỉ có điều cô con gái này là bị lão nuông chiều sinh hư. Một chút phép tắc lễ nghĩa cũng không biết, tự cho mình là cái rốn của vũ trụ.
Bất quá, Trần Dương cũng có một cô em gái, cho nên rất hiểu tâm lý của tuổi mới lớn thông thường đều có chút xốc nổi và thích thể hiện mình như vậy. Thân là người đã trải qua mấy chục năm lăn lộn, Trần Dương cũng không có nổi tâm tư trách móc nàng làm gì, cho nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái không nói gì.
Buổi đi dạo cũng bởi vì khúc nhạc đệm này mà xuất hiện thêm một nhân vật, chính là tiểu Hoàng.
Tất nhiên, hiện giờ con chó này đã an phận hơn nhiều, chỉ là thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt kinh nghi nhìn Trần Dương.
Đi một hồi, Trần Dương liền được Tiểu Tuyết dẫn đến một ngôi nhà có khói bếp bốc lên.
Tiểu Tuyết thuận miệng giới thiệu:
- Đây là Trù phòng. Người nơi này là Tiêu thúc, một bằng hữu thân thiết của phụ thân ta. Tiêu thúc nấu ăn rất ngon, thường ngày đều lấy việc nấu những món ngon cho mọi người trên Hồng đảo thưởng thức làm niềm vui.
Trần Dương nghe vậy gật đầu, theo chân Tiểu Tuyết bước vào bên trong.
Lúc này, một trung niên nhân hơi béo từ phía sau đi ra, trên tay rõ càng còn cầm theo một con dao, hiển nhiên là đang chuẩn bị món ăn.
Tiểu Tuyết thấy vậy liền chạy tới nói:
- Tiêu thúc, đây là người mang Hồi Hồn Mộc đến hôm nay. Cha ta bảo ta dắt hắn đi tham quan chung quanh đảo, thật chán chết đi được. Thúc nấu cho ta một vài món ngon như lần trước nhé?
Người kia nghe vậy liền mỉm cười, nói:
- Tiểu Tuyết, con càng lớn càng ăn nhiều, cũng không sợ mập xấu a?
- Tiêu thúc, con ăn bao nhiêu cũng không xấu được, ngài yên tâm!
Tiểu Tuyết tự tin nói.
Trần Dương nghe xong thì lắc đầu. Đã từng gặp qua người tự tin, nhưng tự tin không cần mạng như thế này thì đúng là mới gặp lần đầu.
Bất quá khi đảo thần thức qua thấy Tiêu thúc này cũng là một tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ thì Trần Dương cũng không chút nào lãnh đạm, tiến lên cười nói:
- Tiểu điệt Trương Dần, ra mắt Tiêu thúc. Hôm nay mạo muội chạy tới đây làm phiền ngài, thật không có ý tứ!
Tiêu thúc nghe vậy cười ha ha, khoát tay nói:
- Huynh đệ không cần khách sáo, ta tên Tiêu Kiếm, nếu như nể mặt cứ gọi một tiếng Tiêu ca là được. Dù sao, huynh đệ cũng là tu sĩ Kết Đan Kỳ, chúng ta ngang hàng tương giao cũng là chuyện bình thường!
- Ha ha, nếu Tiêu ca đã nói như vậy thì tiểu đệ cũng không khách sáo nữa. Nghe Tiểu Tuyết nói tay nghề Tiêu ca rất khá, không biết hôm nay tiểu đệ có lộc ăn hay không đây?
Trần Dương thấy bộ dáng người này thoải mái phóng khoáng thì cười nói, giọng nói lộ ra ý tứ thân thiết.
Tiêu Kiếm nghe vậy mỉm cười, chỉ chỉ Trần Dương nói:
- Trường đệ, ngươi với Tiểu Tuyết nhà ta đúng là cặp đôi trời sinh a. Mở miệng ra liền đòi ăn, thật là... Được rồi, vừa lúc ta đang chế biến Băng Hoả Ngư Canh, xem ra hôm nay hai người đúng là có lộc ăn rồi đó!
Tiêu Kiếm mỉm cười, sau đó xoay lưng đi vào chuẩn bị món ăn.
Còn Tiểu Tuyết và Trần Dương thì đi tới một cái bàn ngồi xuống.
Mặt Tiểu Tuyết lúc này có một áng mây hồng, cũng là vì vừa rồi nghe Tiêu Kiếm nói cái gì cặp đôi trời sinh gì đó, khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ muốn tìm một cái kẽ đất rồi mạnh mẽ chui vào.
Mà Trần Dương cũng không quá chú ý đến Tiểu Tuyết, chỉ tập trung quan sát chung quanh, hiển nhiên, Tiểu Tuyết mặc dù gương mặt xinh đẹp dễ nhìn, cơ thể cũng đã bắt đầu trưởng thành no đủ, nhưng Trần Dương trong đời gặp qua không ít người đẹp, lúc này cũng không có tâm tư nảy sinh tà tâm với một cô bé mới lớn.
Bất quá, Tiểu Tuyết thì không nghĩ như vậy, chốc chốc lại len lén nhìn Trần Dương rồi giả vờ thu hồi ánh mắt.
Tiểu Tuyết ngây thơ không biết, khi một cô gái nảy sinh một sự hứng thú đối với một người đàn ông thì cũng chẳng khác gì lọt vào hố bùn, càng nhúc nhích giãy dụa thì càng bị cái hố này nuốt chửng.
Mà Trần Dương lúc này không để ý đến ánh mắt của Tiểu Tuyết mà là nhìn đến tiểu Hoàng.
Bởi vì tiểu Hoàng cứ chốc chốc lại nhìn hắn, hơn nữa bộ dáng giống như muốn đến lấy lòng mà không dám.
Trần Dương thấy vậy cười nói với nó:
- Tiểu tử, vừa rồi còn sủa hăng lắm cơ mà?
Dĩ nhiên tiểu Hoàng không biết nói chuyện, nó chỉ nằm đó giương ánh mắt như hối hận nhìn Trần Dương mà thôi.
Trần Dương khẽ nở nụ cười, lật tay lấy ra một viên đan dược sáng bóng, nói:
- Ta có lộc ăn thì cũng không để tiểu tử ngươi nhịn thèm được. Thôi được rồi, đây là một viên Khai Linh Đan cuối cùng, tặng cho ngươi!
Nói xong, Trần Dương liền thảy viên đan dược tới.
Tiểu Hoàng theo bản năng ngửi một cái, liền hả họng ra nuốt.
Thân là một linh thú cấp hai, đối với độc dược hoặc là đồ tốt nó vẫn có thể ngửi ra được, lúc này không chút do dự đem đan dược nuốt vào.
Mà Tiểu Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng không ngăn cản, dù sao, Trần Dương còn đang ở trên Hồng đảo, nàng cũng không tin hắn dám tuỳ tiện làm loạn. Hơn nữa, vừa rồi còn nghe hắn nói cái gì... Khai Linh Đan gì đó, tin rằng cũng không phải là thứ xấu.
Chỉ có điều, sau khi nghe một tiếng nói bất ngờ từ trong bếp truyền ra thì Tiểu Tuyết mới cảm thấy giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.