Phán Thần Hệ Thống

Chương 156: Mở Bảo Thạch




Lạc Quốc mặc dù diện tích trải dài rộng lớn, nhưng chỉ là một quốc gia nhỏ trên một cái đại lục rộng lớn.
Mà bao quanh đại lục này chính là một vùng biển gọi là Hắc Hải.
Hắc Hải còn thường được gọi là Vô Biên Hải, chính là một vùng biển không ai rõ giới hạn bao lớn, cũng không ai biết rốt cuộc bên kia có thứ gì.
Chỉ có một điều mọi người đều truyền tụng nhau, đó chính là Hắc Hải này là thế giới của Hải thú. Nghe nói càng đi sâu vào Hắc Hải thì hải thú càng mạnh, thậm chí có thể so với cả những tu sĩ cấp cao như Kết Đan Kỳ hoặc thậm chí là Nguyên Anh Kỳ.
Cũng từng có một cuốn sách cổ có nói, rất có thể trong Hắc Hải còn có thể có cả Hải Thú Hoá Thần Kỳ, trực tiếp hoá thành nhân hình mà tu luyện.
Chuyện này tất nhiên chỉ là một cái truyền thuyết không ai chứng thực, nhưng mà qua đó có thể thấy Hắc Hải kia là một nơi vô cùng thần bí.
Nơi thần bí như vậy, chắc chắn không thiếu các loại bảo vật xen lẫn kỳ ngộ mà tu sĩ thèm nhỏ dãi.
Mà Mỏ Ma Tinh trong lời nói của Vân Bạch Nguyệt đúng là một loại khoáng vật hiếm có, cũng là một trong mấy loại tài liệu mà Trần Dương đang tìm hiếm để luyện chế phi kiếm.
Mà còn một lý do khác khiến cho Trần Dương khi nghe Vân Bạch Nguyệt nhắc tới Hắc Hải thì liền động tâm, đó chính là nơi xuất ra Thanh Mặc Thạch mà Trần Dương thu được tin tức từ tiểu Cát chính là trên một hòn đảo nhỏ nằm trong Hắc Hải.
Hòn đảo nhỏ kia cũng không có quá xa bờ biển, cũng không xem như quá nguy hiểm. Vậy cho nên Trần Dương mới muốn thử vận may một chút. Nếu như không, lấy tu vi của mình, Trần Dương cũng không muốn tuỳ tiện dấn thân quá sâu vào bên trong Hắc Hải nọ.
Mà Vân Bạch Nguyệt nhìn thấy gương mặt Trần Dương trầm tư thì cũng rất phối hợp giữ yên lặng tuỳ tiện cho hắn suy nghĩ.
Lát sau, Trần Dương cất tiếng nói:
- Tiên tử nói lời ấy, không biết có gì chứng minh?
Vân Bạch Nguyệt nghe Trần Dương nói vậy thì mừng rỡ, biết chuyện có khả năng thành công thì vỗ túi trữ vật đưa tới một hòn đá bằng ngón chân cái, trông hết sức bình thường, nói:
- Trương huynh, mời nhìn!
Trần Dương tiếp nhận hòn đá, nheo mắt nhìn kỹ.
Vân Bạch Nguyệt quan sát Trần Dương. Thực ra đây cũng là một cái khảo hạch của nàng dành cho Trần Dương, cho nên lúc này lại càng quan sát từng biểu hiện của hắn dù là nhỏ nhất.
Chỉ thấy Trần Dương liếc nhìn hòn đá chừng ba giây liền thở ra một hơi nói:
- Thứ này là Thổ Quặng! Bên trên có chút khí tức mặc dù mỏng manh nhưng xác thực là của Ma Tinh. Nói vậy, thứ này chắc là từ nơi kia xuất ra?
Vân Bạch Nguyệt lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời đối với ánh mắt của vị Trương Dần trước mặt lại có thêm lòng tin, nói:
- Hảo nhãn lực, đúng là thứ này. Thứ này là trong một lần giám bảo ta phát hiện ra được, thông qua một chút điều tra thì phát hiện nó xuất phát từ Hắc Hải, mà đạo hữu cũng biết, Mỏ Ma Tinh tính chất không giống quặng mỏ bình thường, nếu không có nhãn lực thì hoàn toàn không có khả năng tìm ra, đồng thời càng không có khả năng thu hoạch được cái gì!
- Cho nên tiên tử mới tìm người có thần thức mạnh hoặc là có chút nhìn không thấu mà kêu gọi hợp tác? Không biết ta là người thứ mấy?
Trần Dương như cười như không hỏi.
- Ta mới chỉ mời qua hai vị, đạo hữu là người thứ ba. Một nhóm bốn người cũng tương đối đủ, có thể lên đường!
Vân Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cười đáp. Thái độ của Trần Dương cho thấy hắn đã chắc chắn tám chín phần tham gia rồi.
Trần Dương cười nhạt, sau đó làm như vô tình nói:
- Được rồi, chuyện này có chút hệ trọng, chẳng hay tiên tử có thể cho ta mấy ngày để suy nghĩ không? Ba ngày sau ta sẽ trả lời ngươi.
- Tốt, đây là truyền âm ngọc phù của ta, có gì đạo hữu cứ dùng nó mà liên lạc.
Trần Dương tiếp nhận Truyền âm ngọc phù của Vân Bạch Nguyệt rồi thuận miệng hỏi:
- Không biết trong tay Thiên Nhãn đại sư có sơ đồ trận pháp mở bảo thạch hay không? Tại hạ vừa lúc có hứng thú luyện tập thứ này, nếu như tiên tử có thì có thể chia lại cho tại hạ một bản, ta xin trả phí sao chép!
- Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi, coi như chút thành ý của ta dành cho đạo hữu. Mời nhận!
Vân Bạch Nguyệt cười cười, sắc mặt như thường ném cho Trần Dương một cái ngọc giản.
Trần Dương nhận lấy ngọc giản rồi nói lời cáo từ, thân hình hoá thành độn quang đạp phi kiếm bay đi.
Trần Dương thân hình đã khuất xa thì từ phía sau lưng Vân Bạch Nguyệt mới chậm rãi xuất hiện hai thân ảnh tựa như u linh đứng đó.
Hai người này một người là một nữ tử có đôi mắt màu xanh lam, trong bóng đêm càng thêm vẻ âm u kỳ dị, còn người còn lại là một thanh niên cả người thâm trầm như hồ sâu, làm cho người ta nhìn nhiều một chút liền có cảm giác như bị hút hồn, vô cùng kỳ dị.
Cả ba người đứng đó một chút, nữ tử mắt màu lam mới nhẹ giọng nói:
- Người này không đơn giản!
- Vừa rồi chắc hẳn hắn đã phát giác ra chúng ta, nhưng chắc là không có vạch trần ra mà thôi!
Nam tử âm u dùng một giọng nói như xa như gần nói ra.
Vân Bạch Nguyệt nghe vậy thì gương mặt suy tư, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.
...
Trần Dương bay đi một lúc thì cũng không có trực tiếp trở về thành mà là tìm một nơi vắng vẻ rồi đáp xuống, sau đó cẩn thận nhìn quanh, thân hình dần trầm vào trong lòng đất rồi thoáng một cái động thân đi vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Đi đến thạch ốc của mình, Trần Dương liền khoanh chân ngồi trên giường đá.
Ánh mắt hắn suy tư, thì thào:
- Ba Trúc Cơ Hậu Kỳ, hơn nữa đều là kẻ không tầm thường... Vân Bạch Nguyệt này, đến cùng muốn làm cái gì?
Trần Dương cũng không tin, trên đời này còn có người tốt bụng như vậy, phát hiện ra kho báu liền muốn rủ người khác cùng mình đi tìm.
Mà thông qua thái độ cũng như hành động của Vân Bạch Nguyệt này, Trần Dương cũng không cho rằng nàng đơn giản chỉ muốn mượn sức người khác để tìm kiếm mỏ Ma Tinh nọ, mà trong đó hiển nhiên còn có gì đó. Nhất là, ánh mắt của Vân Bạch Nguyệt lúc nhìn thấy Trần Dương không cự tuyệt thì lại càng có một chút xíu sự chờ mong trong đó.
Trần Dương cũng không cho rằng hắn và nàng bèo nước gặp nhau vừa gặp đã yêu, mị lực của hắn mặc dù kinh thiên địa, khiếp quỷ thần nhưng mà còn chưa đến mức người gặp người yêu như vậy.
- Người này, không thể không phòng! Tốt nhất là tránh xa một chút!
Trần Dương trầm giọng tự nhắc nhở bản thân.
Lát sau, hắn thở dài, lật tay lấy ra ngọc giản có chứa cách khắc trận pháp mở bảo thạch.
Nghiên cứu ngọc giản chừng hai canh giờ, Trần Dương liền bắt tay bố trí.
Mặc dù có ngọc giản hướng dẫn, nhưng Trần Dương vẫn mất hơn hai ngày mới hoàn thành bố trí.
Nếu người khác nhìn thấy ngộ tính của Trần Dương ‘cao’ như vậy, chắc chắn sẽ than thở lắc đầu, sau đó không do dự quay lưng đi thật xa, tránh ra càng xa càng tốt.
Trần Dương cố tình ước hẹn với Vân Bạch Nguyệt ba ngày, như vậy bên trong Phán Thần Hệ Thống hắn có thời gian một tháng, cũng đủ để chuẩn bị vài thứ, đồng thời khai thác thứ bên trong Phế Thạch mua được khi trước.
Nhìn trận pháp hoàn hảo được bố trí, lại lấy ra một viên Hạ phẩm linh thạch hồi hộp để vào, sau khi xác định trận pháp hoạt động tương tự như thứ ở chỗ bán Bảo thạch thì Trần Dương gật đầu hài lòng, sau đó đi đến đống Phế thạch bắt đầu tuỳ tiện chọn một khối lớn đem đến.
Những ngày sau đó, Trần Dương một mực vùi đầu luyện tập cách mở thạch.
Mà Trần Dương cũng không có nói dối, quả thật hắn đây là đang luyện tập cho thật thuần thục cách mở trước rồi mới tiến hành mở một khối duy nhất mà hắn phát hiện có bảo vật bên trong.
Nghĩ tới bảo vật này, trái tim Trần Dương không nhịn được trái tim đập lên thình thịch.
Qua liên tục bảy ngày chuyên tâm, rốt cuộc Trần Dương đem toàn bộ đống Phế thạch mở đến không còn.
Mà giờ phút này, động tác trên tay Trần Dương khi mở thạch đã thuần thục hơn nhiều lắm.
Sau khi mở xong một khối Phế thạch luyện tập cuối cùng, Trần Dương liền buông tay ra, híp mắt điều chỉnh tâm tình về trạng thái tốt nhất.
Mặc dù kỹ thuật của mình hiện giờ đã tương đối ổn, nhưng khi nghĩ tới tính chất quý giá của vật kia, Trần Dương không thể nào không cẩn trọng.
Một ngày sau, Trần Dương lần nữa chậm rãi mở mắt ra, thần thái bình tĩnh lật tay lấy ra một khối bảo thạch to hơn nắm tay một chút, chung quanh thậm chí còn có rêu xanh bám vào, chứng tỏ khối Bảo thạch này tồn tại đến giờ này cũng không dễ dàng gì, chắc chắn bị người vùi dập lên xuống, không ai thèm để ý tới, tuỳ tiện vất qua một bên cho nên mới thành ra như vậy.
Trần Dương cầm viên bảo thạch, nhìn lần nữa, thần thái lần nữa lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Hít một hơi thật sâu, bàn tay Trần Dương đem khối Bảo thạch này tiến hành mở ra.
Bởi vì khối này có thể tích nhỏ, chỉ khoảng hơn nắm tay, mà thứ bên trong chiếm gần trọn trung tâm khối, chỉ có một lớp vỏ mỏng chừng một lóng tay bao bọc bên ngoài, cho nên Trần Dương cũng không có vội vàng cắt mà là cẩn thận mài mòn từng chút một.
Cứ sau một chút mài mòn, Trần Dương lại cẩn thận quan sát lại lần nữa, sau đó lại tiếp tục mài một bên khác.
Cẩn thận như vậy, cho nên đáng lẽ ra một khối nhỏ như vậy thì người khác chỉ mất chút xíu thời gian liền mở xong, nhưng Trần Dương lại mất hơn nửa ngày mới đem khối Bảo thạch hoàn toàn mở ra.
Vung tay sử ra một cái Thuỷ cầu cơ bản, lớp bụi bên ngoài liền tan đi, để lộ một vật tròn như quả trứng gà, trong suốt óng ánh màu vàng, cực kỳ mỹ lệ.
Trần Dương thử cầm trong tay cảm nhận một cái, mặc dù sớm đã biết nhưng lúc này cũng không kềm được mà lộ vẻ mừng như điên.
- Chính là nó rồi! Cực phẩm linh thạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.