Phán Thần Hệ Thống

Chương 143: Xem đấu




Nửa phần trên Bạch Vân Phong nếu nhìn từ ngoài vào chắc chắn không phát hiện điều gì khác biệt, vẫn là mây mù lượn lờ, cầm điểu bay lượn, sinh khí dạt dào.
Nhưng nếu nhìn từ bên trong, chắc chắn thấy nửa trên của ngọn núi này vậy mà đã bị người dùng đại thần thông cắt ngang một mảnh, tạo thành một mặt cắt rộng lớn.
Chính giữa trung tâm mặt cắt này có một cái đài cao, phía trước là một võ đài to lớn nhất, phía sau là một cái đài có mấy vị trí được trang trí trang trọng chăm chút.
Mà giờ phút này, những vị trí này đều được chưởng môn Phạm La cùng các vị trưởng lão trong môn phái ngồi đó, gương mặt thoải mái.
Chung quanh là mấy vạn môn nhân đệ tử của Nam Nhạc Phái đều kéo đến, vây chặt như nêm cối chung quanh các võ đài.
Không khí hết sức náo nhiệt.
Ngay từ sáng sớm, một vị trưởng lão đã làm thủ tục khai mạc và cho bắt đầu tiến hành thi đấu.
Hiện giờ đám chưởng môn và trưởng lão cũng chỉ ngồi đó quan sát một chút cho có lệ, rồi đến khi những vòng sau thì bọn họ mới lại xuất hiện quan khán.
Âm thanh chung quanh các lôi đài huyên náo ồn ào, Trần Dương vừa mới tới nơi này liền đã cảm nhận được sức nóng truyền tới.
Mà lúc này bên trên những lôi đài cũng đã có người thi đấu rồi.
Trần Dương vừa rồi tiện đường đã xem xét, hắn thi đấu ở võ đài số bốn.
Có thông tin này, Trần Dương cũng không nhanh không chậm đi đến nơi lôi đài số bốn mà đứng.
Cảm thấy không thể nào chen vào gần lôi đài nên Trần Dương cũng chỉ đành đứng bên ngoài nhìn vào.
Mà trên võ đài, ngoài hai người đang triển khai thi đấu thì còn có một vị bạch y đang đứng ở góc võ đài, hiển nhiên là làm trọng tài.
Mà theo từng màn công kích qua lại giữa hai thí sinh trên võ đài, bên dưới cũng phát ra từng đợt hò reo hoặc là sợ hãi than thở hoặc là bình luận cổ vũ, không khí hết sức náo nhiệt.
Đúng lúc này, một trong hai người trên võ đài chợt động thân xoay một vòng trên thân, bàn tay cầm đến lưng quần kéo một cái.
Trần Dương thấy cảnh này liền cả kinh, đây là một nữ tu, chẳng lẽ muốn chơi chiêu kim thiền thoát xác trong truyền thuyết, tự thoát quần áo trước mặt mọi người cũng chỉ để tránh né một đòn nguy hiểm?
Nếu là như vậy thì đúng là đủ ngoan độc a!
Mà hiển nhiên những người bu xem cũng có vô số người kinh nghi có cùng ý nghĩ như hắn, nhất thời xung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người đều cố gắng mở to mắt quan sát sợ bỏ lỡ kỳ cảnh.
Đáng tiếc, nữ tu nọ không như mọi người tưởng là sử dụng chiêu kim thiền thoát xác mà rút ở bên hông ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve ra.
Kiếm này mỏng như tơ, lại uốn éo như độc xà, nếu không chú ý thì mắt thường khó thấy.
Chỉ thấy nữ tu sau khi rút ra liền đảo cổ tay chém ra một cái, nhất thời lưỡi kiếm tựa như độc xà uốn éo cuốn lấy tay người nọ.
Người kia không ngờ nàng còn có một chiêu này, nhất thời muốn rụt tay lại thì gương mặt nữ tu nọ liền nổi lên vẻ hung ác giật một cái, lập tức máu tươi cuồng phún, mà người kia cũng kêu lên một tiếng đau đớn lùi ra sau ôm lấy cánh tay.
Nhìn cánh tay huyết nhục mơ hồ của người này, người xem chung quanh đều không nhịn được hít một hơi khí lạnh, biết rõ người này nếu không tịnh dưỡng nửa năm thì nhất định không thể phục hồi lại được cánh tay đó.
Người kia sắc mặt tái xanh, vội vàng cầm máu rồi vội vã đi xuống đài, xem ra là muốn đi tìm người chữa trị cánh tay.
Mà vị bạch y làm trọng tài thấy vậy liền bước tới trước nhẹ giọng nói:
- Trận thứ tám, Lý Yến chiến thắng!
- Trận tiếp theo, Bành Lực đấu với Lục Sinh. Hai thí sinh mau lên đài.
Trần Dương nghe vậy thì chú mục nhìn tới liền thấy hai người từ từ đi lên đài.
Đúng lúc này, khoé mắt Trần Dương liền thấy một bóng người quen thuộc tiến tới, chính là tiểu Cát.
- Trần sư huynh, đã lâu không gặp tu vi của huynh lại càng thêm tiến nhanh, chúc mừng chúc mừng.
- May mắn mà thôi, sư đệ cũng đâu có kém!
Trần Dương cười cười nói. Tu vi của tiểu Cát cũng đã là Luyện Khí Trung Kỳ rồi. Hiển nhiên có liên quan không nhỏ tới chục viên Hạ phẩm linh thạch mà Trần Dương đưa cho gã.
Quả nhiên, tiểu Cát nghe xong liền cười:
- Nói tới việc này cũng phải đa tạ sư huynh chiếu cố. Ủa, mà huynh đứng đây, vậy chẳng lẽ là thi đấu tại đài số bốn này?
- Vậy mà tự xưng tin tức linh thông?
Trần Dương không nhịn được trêu chọc.
Tiểu Cát nghe vậy thì không có xấu hổ mà rất tự nhiên cười nói:
- Ta vốn dĩ không có điều tra sư huynh, cho nên huynh làm gì ta nào có biết?
- Hắc hắc, ta đúng là thi đấu ở nơi này. Bất quá đối với sự tình thi đấu cũng không quá hiểu rõ, sư đệ có thể giảng giải một chút hay không?
Trần Dương cười nhìn hai người trên võ đài đang hầm hè lao vào nhau mà hỏi.
- Ha hả, sư huynh, chuyện này tất nhiên không có vấn đề gì. Thi đấu nơi này tất nhiên là thí sinh có thể tuỳ tiện sử dụng mọi thủ đoạn mà mình có, trừ các loại công pháp ma đạo làm cho người ta căm phẫn thì đều có thể đem ra sử dụng. Mà thi đấu mặc dù không có mắt, nhưng cũng sẽ không cho phép hạ tử thủ, nếu như gặp tình trạng không khống chế được thì trọng tài có trách nhiệm can ngăn không để phát sinh án mạng. Mà người bị đánh thua, một là từ rời khỏi võ đài, hoặc bị đánh rơi khỏi võ đài, nếu không thì trận đấu vẫn sẽ tiếp diễn cho đến khi có người nhận thua mới thôi.
- Thì ra là vậy!
Trần Dương nhẹ nhàng gật đầu.
- Bất quá, nghe nói đợt này ngoài Trúc Cơ Đan thì còn tranh đoạt vị trí tiến vào nội môn, cho nên tranh đấu càng thêm ác liệt. Sư đệ tu vi yếu kém không có tham gia, nhưng sư huynh tham gia thì phải cẩn thận a! Lát nữa ta sẽ trợ uy cho huynh.
- Hắc hắc, vậy thì đa tạ sư đệ rồi.
- Sư huynh khách khí gì chứ, chỉ là việc nhỏ mà thôi. Bất quá, không biết đối thủ của sư huynh là ai?
- Là người có tên Vũ Cát Tường!
Trần Dương nhàn nhạt nói.
Nhân khí của Trần Dương trong Nam Nhạc Phái quá kém, cho nên cũng chỉ biết được số người không quá mấy đầu ngón tay, người tên Vũ Cát Tường kia thì Trần Dương lại càng không biết.
Mà tiểu Cát sau khi nghe Trần Dương liền trợn mắt:
- Cái gì? Sư huynh nói là Vũ... Vũ Cát Tường, Vũ sư tỷ?
- Đúng là cái tên đó, có gì sao?
Trần Dương nhìn thấy dáng vẻ của tiểu Cát thì nhíu mài hỏi lại.
- Sư huynh, vậy thì ta phải cáo lỗi với sư huynh trước. Vũ sư tỷ là thần tượng của ta, lần này ta thật là khó xử, mong huynh thông cảm.
Tiểu Cát nhăn nhó khổ sở nói, bộ dáng giống như gặp phải chuyện tình vì đại nghĩa mà diệt thân vậy.
Trần Dương tất nhiên không bị dáng vẻ của tiểu Cát rung động mà chỉ cảm thấy cái tên Vũ sư tỷ này có chút quen thuộc.
Suy nghĩ một chút, Trần Dương liền nói:
- Chẳng lẽ vị Vũ sư tỷ này là...
- Đúng rồi, là người đó. Sư huynh, lần này ta đành thất hứa với huynh vậy. Bất quá, lát nữa nếu huynh thua thì ta cũng sẽ không vỗ tay chúc mừng Vũ sư tỷ, điều ta làm được chỉ có thể như vậy mà thôi, xem như ta cũng tận sức rồi. Ài...
Tiểu Cát vẫn không thôi thở dài, nói ra.
- Chẳng lẽ Vũ sư tỷ này có bản lĩnh gì lớn lắm sao?
Trần Dương có chút hứng thú hỏi.
- Đâu chỉ có bản lĩnh, tỷ ấy đúng là có chân tài thực học a. Trận tỷ thí lần trước sư huynh còn nhớ chứ, hôm ấy, Lôi sư huynh, bại!
- Ừm, gã họ Lôi kia trong người có lôi điện chi khí vờn quanh, hiển nhiên là công pháp có chỗ đặc biệt. Trong trường hợp đó mà thủ thắng thì đúng là người này cũng có tài năng a!
Trần Dương lắc lắc đầu ra vẻ tiếc hận.
Tiểu Cát thấy Trần Dương làm ra vẻ tiếc hận giống như một vị trưởng bối tiếc nuối một nhân tài bị loại quá sớm thì không nhịn được mà lắc đầu nói:
- Ta tưởng ta đã đủ trang bức, không ngờ hôm nay chân chính gặp được cao nhân, Trần huynh đứng yên, xin nhận của tiểu đệ một lạy!
- Bớt nói nhảm đi, xem kìa.
Trần Dương lắc đầu, ánh mắt lần nữa nhìn tới bên trên võ đài, chỉ thấy hai tu sĩ đã đánh nhau tới hồi gay cấn.
Nhìn một lúc, Trần Dương liền lắc đầu nói:
- Xem ra người cầm Chuỳ kia sẽ thất bại!
- Sư huynh nói sao thế, người đó là Bành Lực, biệt dành là Bành Cự Lực, thường ngày sử dụng một đôi song chuỳ nặng mấy trăm cân, hơn nữa còn thành thục uyển chuyển, hắn chính là một gã pháp thể song tu nổi danh ngoại môn. Huynh nhìn kìa, lúc này Lục Sinh đã bị hắn dồn ép đến không thể phản kích, chỉ có thể tránh né.
Tiểu Cát nghe Trần Dương nói thì bĩu môi một cái, có chút không phục nói.
Trần Dương nghe vậy thì lắc nhẹ đầu:
- Sư đệ phân tích cũng có lý, bất quá nhìn nét mặt Lục Sinh này bình thản, mặc dù tránh né nhưng tâm không loạn, linh lực tích tụ, phỏng chừng là chờ cho Bành Lực đánh mỏi mệt liền nhân cơ hội phản một kích tuyệt sát. Mà Bành Lực cũng đã nhận ra điều này, cho nên càng thêm phát huy toàn lực, mỗi chuỳ đánh ra đều cố hết sức.
Mà Trần Dương vừa nói xong, phía dưới đài đột nhiên vang lên tiếng kinh hô.
Lục Sinh vốn dĩ bị dồn ép đến không thể phản kháng thì đột nhiên thân người nhún lên trên, uốn éo một cái liền một cước đạp vào giữa ngực Bành Lực.
Một cước này chính là hắn dồn nén tích súc qua một thời gian dài, vừa đá ra liền làm cho Bành Lực văng qua một bên phun ra một ngụm máu, thân hình trực tiếp văng ra khỏi võ đài.
Chiến cuộc thay đổi nhanh chóng như vậy làm cho những người vây xem cũng cảm thấy trợn mắt há mồm không thể tin nổi, ngay sau đó là từng đợt hoan hô truyền đến.
Bạch y trọng tài tiến lên tuyên bố:
- Trận này, Lục Sinh thắng!
- Trận tiếp theo, Trần Dương đấu với Vũ Cát Tường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.