Phán Quyết

Chương 9: Người thứ năm




Vương Tuấn Khải đi Minh Điện một chuyến, khi trở về trông thấy hai bóng đen co ro ngồi trước cửa nhà trọ Vương Nguyên, xung quanh hoàng tuyến giăng đầy, ánh đèn đỏ tươi của xe cảnh sát nhấp nháy liên tục.

Vương Nguyên là người đầu tiên thấy hắn, 'a' một tiếng đứng dậy: "Lại có người chết."

Vương Tuấn Khải trừng mắt: "Không còn việc nào để nói sao?" Nói rồi hắn nhìn sắc mặt xanh mét ngơ ngác của Quách Trì Kinh, vô cùng xem thường: "Đến bây giờ vẫn chưa hết sợ à? Ngáo rồi?"

Vương Nguyên rất là bất đắc dĩ: "Người chết lần này ở sát ngay bên phòng trọ của Trì Kinh, thường ngày vẫn hay cùng cậu ta giúp đỡ lẫn nhau. Bây giờ người mất xác cũng không còn, tâm lý Trì Kinh không được ổn lắm."

Người chết tên là Dương Linh, hàng xóm thân thiết với Quách Trì Kinh, trụ ở nhà trọ bên cạnh trước gã một thời gian, có quan hệ rất gay gắt với bà chủ nhà trọ. Dương Linh hành nghề nhân viên massage, đi sớm về trễ, thường hay bị bà chủ nhà cạnh khoé ra vào, bản tính cô gái này không thích nhượng bộ, một hai tranh cãi cùng bà chủ nhà, cô cũng là người cuối cùng gặp bà chủ nhà vào cái đêm bà ta chết.

"Lúc tôi trở về thu thập đồ đạc có gặp Dương Linh, khi ấy tình trạng tinh thần cô ấy đã có chút không ổn định." Quách Trì Kinh nhớ lại: "Cô ấy nói cái gì có người luôn nấp ở sau cửa sổ nhìn trộm cô ấy, nhìn dáng dấp rất giống bà chủ nhà, còn nói đêm hôm trước bà chủ nhà cố ý đến doạ nạt cô ấy, bà ta không nói lời nào, ánh mắt rất dữ dằn như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Linh vậy. . .Sau đó Dương Linh nghe cảnh sát nói, bà chủ nhà thật ra đã chết từ ba ngày trước rồi, cô ấy hoảng hốt không yên, vậy người hôm đó trừng mắt nhìn cô ấy là ai. . .? Sáng hôm nay, cô ấy chết rồi. . ."

"Dương Linh dung mạo không tồi, là đối tượng chú ý của không ít người, trong đó có chồng bà chủ nhà." Vương Nguyên cũng hiểu chút nội tình: "Có lẽ vì vậy mà bà ta ghét cô ấy."

"Chỉ là như vậy thì chưa đến mức sau khi chết lại quay về tìm giết cô ta." Vương Tuấn Khải phóng tầm mắt đến nhà trọ, không phát hiện một cái bóng quỷ hồn nào, đột nhiên khó hiểu nhìn Vương Nguyên: "Hai người sao không vào trong nhà?"

". . .Bên trong không an toàn." Vương Nguyên yên lặng phản kháng, thấy Vương Tuấn Khải khinh bỉ nhìn mình, giãy dụa: "Thật sự, bên trong còn có ai đó đang cười. . ."

"Nhà này phong thuỷ rất tốt mà." Vương Tuấn Khải bước vào trong, toàn cảnh y nguyên như hồi hắn mới đi, không có một tia ma khí nào: "Hơn nữa còn có đồ của tôi ở đây, ai dám làm càn?"

". . .Vấn đề nằm ở đó đó." Vương Nguyên nghiêng đầu chỉ chỉ chiếc bút lông treo tường, hít một hơi sâu: "Không phải ban đầu chỉ to bằng cánh tay sao? Hiện giờ. . ."

Đã muốn dài bằng chiều cao bức tường rồi.

Vương Tuấn Khải trầm mặc một chốc, quát to: "Vui lắm phải không?!! Vui lắm thì ở yên đó luôn đi!!!"

Bút lông vốn đang im ắng làm người vô hình, nghe hắn quát xong lập tức khóc chít chít, tự động thu nhỏ lại bay về tay Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên – người chứng kiến toàn bộ quá trình lại không thể đả động bút lông một chút nào: ". . ."

Vương Nguyên: ". . .Trì Kinh, đi ngủ đi."

Vương Tuấn Khải trông Quách Trì Kinh ỉu xìu lết vào sofa, không hài lòng tố chất tâm lý yếu ớt của đàn ông đương thời. Hắn ngồi xuống ghế, chưa kịp uống ngụm nước nhuận hầu đã nghe Vương Nguyên oanh tạc quả bom thứ hai:

"Nghe nói đầu thi thể tình nhân của Trần Tứ chạy rồi." Cậu tha thiết nhìn bóng lưng mấy vị cảnh sát đang quây quần bên ngoài xử lý vụ án Dương Linh: "Chỉ còn thân thể."

Lại là đầu.

Khởi điểm là tình nhân Trần Tứ bị ép phá thai nhưng không làm, ôm hận tự sát trong hồ nước, sau đó trở về bức Trần gia làm minh hôn cưới cô ta về làm dâu, trong ngày đại hôn ra tay sát hại luôn Trần Tứ.

Đồng thời, một sinh vật vô danh không đầu đột ngột xuất hiện trong con hẻm nhà trọ Vương Nguyên, hại chết bà chủ nhà, cắt đầu bà ta đem thành của mình. Vương Tuấn Khải thu phục nó chưa bao lâu, Dương Linh chết.

Dương Linh chết như thế nào? Cảnh sát phong toả hiện trường, nhưng người phát hiện xác chết kể lại rằng, Dương Linh gặp tai nạn hi hữu, bị mảnh kính vỡ trên cao rơi xuống cắt trúng cổ, đầu một nơi thân một nẻo. Rất khó để tưởng tượng lực độ và tốc độ mảnh kính, cùng với xác suất giết chết người từ trên cao, hơn nữa còn tách đầu và thân ra thành hai phần, nguyên nhân cái chết này gây ra rất nhiều tranh cãi.

Hiện tại, đầu thi thể tình nhân của Trần Tứ biến mất.

"Lẽ nào tên sát nhân có sở thích thu thập đầu người?" Vương Nguyên không biết gọi thế lực hắc ám giấu mặt điều khiển toàn bộ xâu chuỗi án mạng trên là gì, sờ cánh tay nổi da gà: "Hắn muốn ráp nối thành một cỗ máy thịt người? Manh mối vụ án này quá mơ hồ, tôi thậm chí không nghĩ được tình nhân của Trần Tứ và những cái chết của người sau này có liên hệ gì."

Vương Tuấn Khải suy tư: "Cô ta tên là Lương Tú Tú, người dân vùng khác, được Trần Tứ mang đến thành thị này hơn ba năm có lẻ."

Lương Tú Tú yêu Trần Tứ là thật sự.

Trần Tứ có nhan sắc, có tiền, ôn nhu kề cận, không quản ngại khó chạy qua chạy lại hai cái thành phố để lấy lòng Lương Tú Tú. Sau khi Trần Tứ thuận lợi bê mỹ nhân về dinh, kim ốc tàng kiều, Lương Tú Tú mới phát hiện, 'dinh' của Trần Tứ dùng hai bàn tay đếm không hết.

Lúc đó Lương Tú Tú mang thai, quyết tâm làm cho Trần Tứ chỉ chuyên tâm với mình, gã không nói hai lời phất tay đưa cô ta cho tay sai để giải quyết mối hoạ trong bụng. Kết quả Lương Tú Tú uất ức nhảy hồ chết đi, còn trở về ám Trần Tứ tử vong.

Quả thật nghe ra chỉ là một cố sự yêu được hận được giết được, hoàn toàn không có liên quan gì đến hai vụ án còn lại.

"Nhưng Lương Tú Tú chỉ mới chết cách đây không bao lâu." Vương Tuấn Khải chỉ ra điểm bất thường, giải thích cho Vương Nguyên: "Không thể nào có oán khí lớn đến nỗi có thể hiện hình ác quỷ tân nương đi giết Trần Tứ, thêm một chi tiết nữa, sau khi Trần Tứ chết, chúng ta không nhìn thấy hồn phách của gã. Gã đúng là bị Lương Tú Tú giết, có điều phía sau Lương Tú Tú còn có người khác."

"Tôi hỏi cô ta rồi." Hắn ngẫm lại sự việc ở Minh Điện, nói: "Cô ta giao kèo với một kẻ không rõ mặt mũi, lấy chính mình ra làm thế chấp, chỉ cần có thể giết chết Trần Tứ, cô ta sẽ thay đối phương làm một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Thu thập đủ bảy cái đầu người."

". . ." Rất đáng sợ. Vương Nguyên bình tĩnh ngẩng đầu: "Hiện giờ đã có bốn cái."

"Quan trọng nhất, cô ta đã bị tôi thu phục rồi mà vẫn có người chết, chứng tỏ không chỉ có một mình Lương Tú Tú thực hiện giao kèo này."

Vương Nguyên nghe mà lạnh hết xương sống, cũng may Quách Trì Kinh mạng lớn không chết, nếu hôm đó Vương Tuấn Khải không tới kịp thì Quách Trì Kinh cũng đã trở thành một trong số những cái đầu treo lủng lẳng trên án kiện rồi. Nghĩ đến đây, cậu liếc kẻ đang ngáy o o say sưa chảy nước miếng mà câm nín, ai, ngây thơ cũng là một phẩm chất tốt.

Quách đại hiệp cũng biết mình vừa thoát một kiếp, chỉ mới trải qua hai mươi bốn giờ thôi mà thần kinh của gã mệt mỏi lắm rồi. Trong cơn mộng mị gã mơ thấy bà chủ nhà tìm tới đòi tiền phòng, cái đầu tóc xù xoăn tít bay bay trước cửa sổ phòng Vương Nguyên, phía sau còn có bóng hình quen thuộc của Dương Linh thoắt ẩn thoắt hiện, cả hai há miệng mặt xanh nanh vàng vô cùng khủng bố, than khóc mắng chửi nói gã vô lương tâm không đốt cho bọn họ tiền giấy.

Quách Trì Kinh bị doạ hoảng, bất giác bật dậy, chạy đi mua hai cọc tiền giấy.

Vương Nguyên ngồi xổm bên cạnh cùng gã đốt tiền giấy, hỏi Vương Tuấn Khải: "Thứ này có tác dụng sao?" Cũng không biết sau khi 'cậu' chết rồi có ai đốt tiền giấy cho 'cậu' không.

"Tin thì có, không tin thì không có." Vương Tuấn Khải bận lau chùi bút lông, thật ra chỉ là cầm khăn chà chà mấy cái rồi vứt chỏng chơ ở đó. Vương Nguyên cảm giác được bút lông giãy nảy kháng nghị, song Vương Tuấn Khải chả thèm liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảnh cáo Vương Nguyên: "Ít tham dự vào sự kiện thần quái một chút, chưa biết chừng người ta đã xếp cậu vào một cái kế hoạch nào đó rồi đấy."

Vương Nguyên biết hắn ám chỉ là vụ án đầu người kia, nhìn trái nhìn phải, hỏi nhỏ: "Anh không định quản vụ này sao?"

"Quản không được, có người chấp chưởng rồi." Từ sau khi hắn trở về từ Minh Điện, rất an nhàn rảnh rỗi, bản lĩnh cao, mặt lại dày, cố ý đến ăn chực nhà Vương Nguyên là không ngại ngùng gì: "Tôi còn có chuyện khác quan trọng hơn."

Hắn thấy Vương Nguyên tò mò, cũng không che giấu: "Cậu biết bình thường tôi làm gì không?"

". . .Đi theo người khác khua môi múa mép?"

"Vương – Nguyên!! Xem ra không mắng cậu một ngày cậu liền ngứa!!!"

Vương Nguyên chỉ là lỡ miệng, bị hắn rít gào kêu réo lập tức giơ hai tay đầu hàng: ". . .Tôi biết sai."

"Biết sai cũng không được!! Có rất nhiều thứ không chỉ dùng ba chữ 'tôi biết sai', 'tôi xin lỗi' để giải quyết!!" Vương Tuấn Khải phẫn nộ, nhưng tiếp sau đó lại ngồi phịch xuống ghế trở lại, bình tĩnh uống trà: "Thôi, không chấp kẻ mù ngốc nghếch như cậu."

". . ." Thật muốn mắng hắn miệng tiện.

"Cậu cứ hiểu là tôi đi thu thập hồn phách người chết đi." Vương Tuấn Khải đắn đo suy nghĩ nửa ngày, tóm tắt lại như thế: "Dĩ nhiên chỉ thu những người có tầm quan trọng với vận mệnh thế giới thôi."

". . .Ồ."

"Ồ cái gì mà ồ?! Không thắc mắc điều đó có nghĩa là gì sao?! Thôi, cậu cũng không hiểu."

". . ."

Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt dần dần mất niềm tin vào loài người của Vương Nguyên, không hề ý thức được mình có bao nhiêu thiếu đòn, ung dung giảng giải: "Tháng trước là nhiệm vụ gần nhất của tôi, thu thập một linh hồn ở trong thành thị này. Bởi vì có việc gấp, tôi đến chậm một giây, linh hồn đó không biết đã đi nơi nào."

"Tắc trách." Vương Nguyên bình luận, bị hắn lườm tới run lên, sửa lại: ". . .Sơ sót ngoài ý muốn, không trách anh."

"Quả thật là sơ sót ngoài ý muốn." Vương Tuấn Khải rất hài lòng lời giải thích này, được đằng chân lân đằng đầu: "Công vụ của tôi quá bận rộn."

". . ." Vâng, ngài là viên chức gương mẫu, ngài nói sai không ai dám nói đúng.

Vương Nguyên nghĩ nghĩ, này không phải giống những vụ án mới đây sao? Linh hồn Trần Tứ, bà chủ nhà trọ, Dương Linh, đều biến mất, mà dựa theo Vương Tuấn Khải nói, rất có thể là bị người ta bắt đi. Vậy có khi nào. . .

Vương Tuấn Khải nhìn thấu được suy nghĩ của cậu, lắc đầu: "Người đó không bị bắt đi, y so với những người chết sau này khác biệt rất lớn. Nên nhớ, y là người có tầm quan trọng quy mô với thế gian, tôi đối với những linh hồn như vậy có một sự liên kết mờ nhạt, nếu y bị bắt mất, tôi sẽ là kẻ đầu tiên biết."

Vương Nguyên cái hiểu cái không gật đầu: "Vậy y tự ý đi mất rồi?"

"Cũng không hẳn là như vậy, tóm lại tôi chưa có kết quả điều tra chi tiết, chỉ là khi tôi đi tới chỗ y chết, phát hiện liên kết giữa tôi và đối phương biến mất. Trường hợp này trước đây đã từng xảy ra một lần, chỉ xảy ra khi linh hồn tìm được bến dừng chân." Hắn thản nhiên quan sát Vương Nguyên, ánh mắt hơi là lạ: "Nói cách khác, người tôi cần tìm đã ở trong một thân xác mới."

Vương Nguyên cứng đờ.

Tứ chi tê rần, một luồng lạnh lẽo chạy dọc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, làm cho cậu vô thức run lên.

"Thông thường một linh hồn có thể nhập vào thân xác, lại duy trì suốt một tháng mà không để tôi phát hiện thì thân xác đó phải trống rỗng, tức là nó vốn không có linh hồn nào chiếm giữ. Nhưng thi thể không có hồn phách thì chỉ có một loại duy nhất, chính là cương thi." Vương Tuấn Khải không chú ý đến vẻ mặt phát xanh của người đối diện, chìm vào nội dung nhiệm vụ: "Cũng không phải là không có khả năng này, nhưng tôi thấy nó không khả thi, cho nên bây giờ vẫn còn đang điều tra."

Vương Nguyên sau cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cậu chỉ là sợ Vương Tuấn Khải phát hiện ra chân tướng, sau đó đem hồn cậu hút đi.

"Cậu ở một mình phải chú ý trước sau." Hắn còn mải mê giảng đạo lý đây: "Thế đạo đương thời không chỉ nằm trong tầm mắt. . .Này?! Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?? Sau này làm nhân viên dưới quyền tôi mà còn thất thần như vậy sớm muộn gì cũng bị sa thải!!!"

Vương Nguyên là người đầu tiên dám thất thần trước mặt hắn!

Vương Nguyên: ". . ." Rất hối hận trước đây đã nhắc lại chuyện này.

Vương Nguyên nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đen kịt không có lấy một chút ánh trăng, sắp bắt đầu mưa lớn. Cậu mê mang nghĩ, cậu chết rồi cũng không thấy đăng tin phát hiện thi thể gì, có phải là do Vương Tuấn Khải đã xử lí hay không?

Vương Tuấn Khải phát hiện đối tượng cần được giáo huấn của mình lại một lần nữa thất thần, đưa tay bẹo má cậu: "Lại nghĩ vẩn vơ cái gì nữa?!"

"Ôi ái đau quá. . .!" Vương Nguyên che mặt bảo hộ thân thể, tìm một cái cớ: "Tôi đang nghĩ anh có nên đến nhà y tìm hiểu một chút không, biết đâu sẽ tìm ra được manh mối gì đó. . ."

Vương Tuấn Khải cười lạnh, như nghe thấy chuyện hài hước: "Y là con riêng trong nhà, đáng giá gì cho bọn họ quan tâm?"

Vương Nguyên hoảng hồn: "Anh biết?"

"Sao không biết?! Buồn cười! Trong sách sinh tử còn ghi chép rõ rõ ràng ràng! Y tên là Vương Nguyên, năm nay mười tám tuổi, nhà ở đường x phố y, theo học tại B đại. Cha làm chính trị, mẹ là vợ ngoài giá thú, nói vậy cũng không đúng, thực ra y vốn không phải con ruột của hai người đó, chỉ là người mẹ vì muốn trèo lên hào môn thế cục nên giả vờ mang thai rồi bỏ trốn, đợi đến thời gian thích hợp liền đón một đứa trẻ ở cô nhi viện đi, dùng thủ đoạn ngồi lên chức vợ bé nhà họ Vương. . .A, tính ra cậu cùng người nọ rất có duyên, tên giống nhau."

Vương Nguyên quẹt mồ hôi lạnh, a, thì ra cậu không phải con ruột của bọn họ thật.

Hết Chương 9


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.