~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
"Chúng ta cùng nhau đi thôi!"
Thanh âm trong tai khiến Doãn Nhược An cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng khi nàng nhìn đến một mặt nghiêm túc của Tần Sơ, nàng không khỏi quét nhìn trên dưới vài cái: "Huynh đang nói giỡn đúng không?"
Cư nhiên muốn đi cùng nàng, vai ác này đang có mục đích gì đây?
"Ta không đi cùng muội, muội làm sao có thể đi được. "
Khóe môi Tần Sơ treo lên mỉm cười đạm mạc, nhưng là tươi cười lúc này của hắn ở trong mắt Doãn Nhược An, xem như thế nào cũng không thấy ý tốt.
"Một mình ta cũng có thể đi, huynh rõ ràng biết ta có võ công."
Lời nói tự tin của nàng khiến cho Tần Sơ nhíu mày, sau đó lại giãn ra: "Nhưng mà sư huynh không yên tâm."
"Huynh không phải là sợ bị một màn ân ái của hai người kia khiến bản thân đau lòng hay sao?"
Nhìn thấy mặt của Tần Sơ trong nháy mắt cứng đờ, Doãn Nhược An trừu trừu khóe miệng.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Cũng đúng, bởi vì nàng phá hư, tình cảm nam nữ chủ mới có thể tăng nhanh như vậy.
"Vậy, chúng ta liền ngồi chung một con đi!"
Ánh mắt chợt lóe, trong mắt Doãn Nhược An mang theo ý cười bỡn cợt, nghiêng đầu nhìn Tần Sơ.
Môi mỏng của Tần Sơ mím lại, trong mắt mang theo không vui: "Không được hồ nháo, muội cũng biết......"
"Đến lúc đó, sư huynh cưới ta không phải là được sao?"
Chớp chớp mắt, trên mặt ý cười càng sâu.
Tần Sơ nắm chặt tay, trên mặt là ẩn nhẫn tức giận.
Nhưng, hắn càng tức giận, ý cười trên mắt Doãn Nhược An liền càng sáng lạn.
"Đủ rồi, ta đi về trước!"
Hắn tức giận đầy mặt, phất tay áo rời đi.
Nhìn Tần Sơ bước nhanh rời đi, Doãn Nhược An gợi lên khóe môi, đối với thân ảnh kia cất cao giọng nói: "Sư huynh, còn muốn cùng ta đi không?"
Hắn quay đầu, cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên là không thể để sư muội một mình chịu khổ."
Doãn Nhược An:......
Người nam nhân này sẽ không bụng dạ hẹp hòi mà ghi hận nàng đi?
Còn không phải là đùa giỡn một chút sao?
Hôm sau, vốn dĩ cho rằng người này sẽ không xuất hiện cư nhiên lại ở trước cửa phòng nàng, Doãn Nhược An trong nháy mắt cảm thấy, thế giới này thật huyền huyễn!
"Huynh thật sự tính toán cùng ta đi?"
"Tất nhiên."
Ngữ khí không kiên nhẫn làm Doãn Nhược An không khỏi bĩu môi, lại cũng không nói cái gì.
"Vậy đi thôi!"
Thời điểm Tiểu Cẩm dắt ra một con ngựa, Tần Sơ kinh ngạc nhìn về phía Doãn Nhược An, đáy mắt ẩn chứa mưa rền gió dữ.
Doãn Nhược An vô tội gật gật đầu: "Tất nhiên, hôm qua không phải đã cùng sư huynh nói sao, ngồi chung một con ngựa?"
Xoa xoa ấn đường, Tần Sơ cảm thấy Doãn Nhược An quả thực chính là khắc tinh của hắn, lần lượt đánh nát mặt nạ ôn nhuận của chính mình.
"Được." Hắn hít sâu mấy hơi, cắn răng thuận theo lời nói của nàng.
Doãn Nhược An lộ ra một mạt tươi cười xấu xa, dẫn đầu lên lưng ngựa, khi Tần Sơ ngồi xuống, lời nói Doãn Nhược An nói ra khiến Tần Sơ hối hận không kịp: "Sư huynh nhớ rõ cưới ta a ~"
"Ta khi nào đáp ứng cưới muội?"
"Cái gì? Tần công tử khinh bạc tiểu thư nhà ta, cư nhiên còn nghĩ không phụ trách?"
Tiểu Cẩm lớn tiếng trách cứ làm Tần Sơ cảm thấy hắn rơi vào bẫy rập của Doãn Nhược An, bằng không ngựa của hắn......
Nghĩ đến ngựa của chính mình, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngựa của ta là muội......"
"Ân? Sư huynh đang nói cái gì?"
Bởi vì khoảng cách của hai người lúc này đặc biệt gần, Doãn Nhược An vừa quay đầu, hô hấp ấm áp đánh vào phần cổ của Tần Sơ, cảm giác tê dại khiến hắn nhịn không được hít vào một hơi.
"Ngồi xong rồi."
Hắn thấp giọng nói một tiếng, lại khiến Doãn Nhược An không khỏi cười khẽ ra tiếng.
"Ta ngồi như vậy còn không được sao? Chẳng lẽ...... Muốn như vậy?"
Nói, thân thể của nàng hoạt động hướng về phía sau một chút, đem cả người đều dán ở trên người hắn.
Tần Sơ giận dữ, muốn xoay người xuống ngựa, Doãn Nhược An đã sớm dự đoán được hắn sẽ có động tác này, cho nên hai chân kẹp lấy bụng ngựa, đối với Tiểu Cẩm phất tay: "Ở nhà chờ ta trở về."
Ngựa thét dài một tiếng, lao nhanh rời đi.
Chỉ nghe trong không trung vang lên tiếng Tần Sơ giận kêu ——
"Hứa Vân Ương!"
***
Ad có lời muốn nói: Da mặt của nam chính mỏng quá mấy nàng ạ.
Lịch đăng: 1 chương/ 1 ngày nha.