Chương 350. Đến Bí Ẩn tộc (1)
Edit + beta: Iris
Lúc thuyền lớn triệt để ngoi lên mặt biển, mặt trời chiếu lên con thuyền, tất cả mọi người đều chạy đến đầu thuyền.
"Mặt trời a, lâu rồi không nhìn thấy mặt trời." Ô Hi giang hai tay, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp, nhưng lại bị gió lạnh chạy tới ôm, nàng vội kéo áo choàng trên người lại.
Đám U Diệp thấy ánh nắng thì đều mỉm cười, ở Tử Linh quốc mấy ngày nay sắp nghẹn hỏng rồi.
Ô Nhược nhìn Hắc Dương và Hắc Âm đứng trên lầu nắm tay nhau nhìn biển rộng, kinh ngạc cười nói: "Đã lâu không gặp bọn họ, hai người kia hình như đã ở bên nhau rồi."
Hắc Tuyển Dực cũng nhìn theo hướng ánh mắt cậu: "Thuật sư Tử Linh quốc đều giỏi khống chế Quỷ tộc, Quỷ tộc chưa đạt đến cửu giai sẽ không tiện ra vào Tử Linh quốc, sau khi trở lại Tử Linh quốc thì đã cho bọn họ trở về Quỷ tộc, khi nào ta rời Tử Linh quốc mới tìm bọn họ tới hỗ trợ."
"Đúng vậy."
Hắc Dương và Hắc Âm cũng chú ý thấy Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đang nhìn bọn họ, mỉm cười vẫy vẫy tay.
Lúc này, bên cạnh Hắc Dương và Hắc Âm có hai người đi tới, bọn họ nhìn về phía ánh nắng, mặt cười xán lạn.
"Chủ tử, đây là mặt trời sao? Đẹp quá đi, đây là biển rộng sao? Sao lại đen như vậy? Không phải nói biển rộng có màu xanh sao? A, mắt bị ánh sáng chiếu đau quá, chảy nước mắt luôn rồi."
"Mắt chúng ta chưa thích ứng được với ánh nắng, đừng nhìn chằm chằm ngoài nắng lâu quá."
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực thấy hai người này, người trước cực kỳ kinh ngạc, người sau bỗng chốc nheo mắt lại.
"Tuyển Hành và Thâm Tụng? Sao bọn họ lại ở đây?" Ô Nhược giật mình hỏi.
Tất cả mọi người nâng lên cảnh giác, thậm chí có người còn lấy pháp khí ra.
Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng lại rất bình tĩnh mà đội mũ có rèm lên che bớt ánh nắng mãnh liệt, nhảy xuống trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược giơ tay ra hiệu mọi người không nên động thủ: "Sao các ngươi lại lẻn lên thuyền? Làm sao biết được chúng ta rời Tử Linh quốc?"
Tuyển Hành đạm thanh nói: "Các ngươi đột nhiên hủy bỏ đại hôn, chắc chắn có vấn đề, nên vẫn luôn phái người giám thị hướng đi của các ngươi, sau đó phát hiện các ngươi sắp rời Tử Linh quốc, ta đoán các ngươi đang đi tìm cách giải lời nguyền, đúng không?"
Ô Nhược không giấu giếm: "Ừm."
"Chúng ta lén đi lên là để tìm cách sau khi giải lời nguyền sẽ không làm người Cựu tộc bị biến mất, Tiểu Nhược, ngươi coi như cũng là một nửa Cựu tộc, các ngươi hẳn cũng nghĩ đến khả năng sau khi giải lời nguyền thì bản thân cũng sẽ biến mất chứ?" Tuyển Hành nhìn về phía đuôi thuyền ít người: "Có thể bồi ta đơn độc trò chuyện không?"
Hai người đi về phía đuôi thuyền, Hắc Tuyển Hành cười nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo tia vui vẻ: "Ta lớn thế này nhưng đây là lần đầu tiên được thấy mặt trời, ta từng muốn chống lại lời nguyền, đứng ở nơi cao nhất ở biên thành nghênh đón ánh nắng, nhưng còn chưa nhìn thấy mặt trời đã bị nắng sớm làm mắt bị thương, lúc ấy ta rất không cam lòng, nghĩ dù chết cũng phải nhìn thấy ánh nắng, nhưng cuối cùng vẫn sợ chết mà trở lại thành ngầm."
Ô Nhược nghi hoặc: "Không phải ngươi có tiên quả sao? Có thể ăn tiên quả để nhìn mặt trời mọc mà."
"Trong tay ta chỉ có hai tiên quả, ta muốn giữ lại dùng vào thời điểm cần thiết, bây giờ một quả cho Thâm Tụng, một quả tự mình dùng, chính là muốn tìm ra cách sau khi giải lời nguyền sẽ không bị biến mất."
"Nếu đã như vậy, ngươi hoàn toàn không cần phải đi theo."
Hắc Tuyển Hành nhắm mắt, ngăn lại cảm xúc dưới đáy mắt: "Nếu không đi theo, không biết sau này còn cơ hội được nhìn mặt trời mọc hay được đến nơi khác hay không."
Ô Nhược sửng sốt, xuyên qua mành sa đen thấy được đáy mắt Tuyển Hành lộ ra vài phần âm u, không khỏi nhớ tới Thiên Trầm từng nói, Hắc Tuyển Hành sẽ biến mất.
"Mấy ngày trước ngươi không chịu gặp mặt, là vì Cựu tộc quấy rối các ngươi hiến tế làm các ngươi hiểu ra thân phận đối địch của chúng ta, hay là vì Trọng Dung nói gì đó với ngươi?"
Ô Nhược kinh ngạc, không đoán được Hắc Tuyển Hành sẽ hỏi thẳng ra như vậy, nếu đã vậy, cậu cũng không muốn nói dối, nếu không sẽ chỉ càng làm hai người càng thêm xa cách: "Là vì lời của Trọng Dung."
"Có phải hắn nói ta thích ngươi không?"
Ô Nhược lại kinh ngạc nhìn hắn: "Sao ngươi biết? Hắn nói với ngươi sao?"
Hắc Tuyển Hành lắc đầu: "Sau khi hiến tế, ta chưa từng gặp lại hắn, có thể hắn đã bị người mang về Bí Ẩn tộc."
"Vậy làm sao ngươi biết hắn nói gì với ta?"
"Ta là đoán được nhờ câu nói hắn nói hôm hiến tế." Hắc Tuyển Hành cau chặt mày: "Vào cái đêm gặp ngươi ở nhất hào phố, sau khi ta quay về Đồng Trấn, hắn thừa dịp ta say mà hôn trộm ta, lúc ấy ta liền đoán hắn có phải là Thánh Tử mà ngươi tìm hay không, nhưng sau đó, lúc hắn còn chưa bại lộ thân phận, cũng không làm ra chuyện gì khác người, nên khi hắn nói ngươi cướp người mà hắn thích, ta liền đoán người hắn nói là ta, mà hắn nói ngươi cướp người hắn thích là vì hắn phát hiện ta thích ngươi."
Ô Nhược: "..."
"Ta quả thật thích ngươi." Hắc Tuyển Hành thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi vì nguyên nhân này mà không gặp ta, không làm bằng hữu với ta nữa sao?"
"Đương nhiên không phải." Ô Nhược ngập ngừng nhìn hắn: "Ta không đi gặp ngươi là muốn ngươi bình tĩnh lại, có thể thoát khỏi phần tình cảm này, bởi vì ta không thể đáp lại ngươi, thân là bằng hữu, ta không muốn nhìn ngươi lâm vào trong thống khổ."
"Không phải thì tốt rồi." Hắc Tuyển Hành thở phào nhẹ nhõm, khi hắn nghe Lão Hắc nói Ô Nhược không muốn gặp hắn, trong lòng rất khó chịu, cho rằng Ô Nhược sẽ vì chuyện đó mà tuyệt giao với hắn: "Sau khi biết ngươi là Thái Tử Phi, ta đã tự khắc chế bản thân, nhưng không có khả năng thu hồi phần tình cảm này trong thời gian ngắn, nếu không thì đã không nói là thích ngươi."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí có chút bất đắc dĩ mang theo tia chua xót khó nhận ra.
Ô Nhược nghe hắn nói hắn thật sự thích mình, cũng kinh ngạc hắn lại thẳng thắn nói ra như vậy: "Ngươi có thể nghĩ được như vậy thì tốt."
Hắc Tuyển Hành liếc nhìn lên đầu thuyền, cong môi: "Từ lúc ta tìm ngươi nói chuyện đơn độc, ánh mắt Thái Tử cứ thỉnh thoảng lại ngó về phía này, hắn rất để ý tới ngươi."
Ô Nhược nhìn Hắc Tuyển Dực, nở một nụ cười tươi rói, Hắc Tuyển Dực cong khóe miệng, mắt đen tràn ngập ý cười.
Hắc Tuyển Hành im lặng nhìn bọn họ, trong mắt có chút hâm mộ, lại có chút chua xót, hắn hiểu rõ bản thân không cách nào chen chân vào được nên mới lựa chọn yên lặng rời đi.
"Mặt trời, cuối cùng ta cũng thấy được mặt trời rồi, quả nhiên là ánh vàng chói sáng." Lầu ba trên thuyền truyền đến tiếng nữ tử: "Bảo sao ta muốn được ngắm mặt trời."
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, lập tức bị kim quang lóe mù con mắt.
Ô Nhược giơ tay che đi ánh sáng chói mắt, không cần nghĩ cũng biết là Hắc Tử Hà lén đi theo.
Hắc Tuyển Dực đen mặt: "Đi xuống."
Thảo nào lúc nãy không thấy nhị muội đâu, thì ra là đã trốn lên thuyền từ sớm.
"Ca tưởng muội bị ngốc sao? Xuống dưới để ca giáo huấn muội à?" Hắc Tử Hà xoay người phất tay với Ô Nhược: "Đại tẩu, đại ca bắt nạt muội, tẩu phải chống lưng cho muội a."
Hắc Tuyển Dực: "..."
Ô Nhược bật cười, cảm thấy uy nghiêm của Hắc Tuyển Dực đều bị quét sạch sành sanh.
Những người khác cũng cười ha ha.
Hắc Tuyển Hành hâm mộ tình cảm huynh muội của Hắc Tuyển Dực và Hắc Tử Hà: "Lần này ta tới là để tìm biện pháp giải lời nguyền, hy vọng các ngươi cho chúng ta đi theo."
Ô Nhược quay đầu lại: "Lần này chúng ta đến Bí Ẩn tộc, mẹ ta nói người Bí Ẩn tộc không muốn bị nhiều người biết vị trí của bọn họ, nên ta dẫn các ngươi theo có khi sẽ chọc bọn họ không vui, cũng có thể vì nhiều người quá mà không được tộc cho vào."
"Không phải Thánh Tử vì chuyện của ta mà muốn gϊếŧ ngươi sao? Nói không chừng sẽ vì chuyện này mà cho chúng ta vào."
Ô Nhược ngẫm lại thấy cũng đúng: "Vậy được rồi."
Hai người trở lại đầu thuyền, Hắc Tử Hà nhảy từ trên lầu xuống.
Hắc Tuyển Dực trầm giọng nói: "Sao muội lại lén theo tới?"
"Lần trước tứ đệ đến Thiên Hành quốc tìm ca, bây giờ đến phiên muội đi theo ca đến Bí Ẩn tộc." Hắc Tử Nhã quơ quơ cây quạt ánh vàng chói mắt trong tay, Hắc Tuyển Dực tránh mắt đi.
"Hồ nháo."
Ô Nhược giảng hòa: "Người cũng đã tới đây rồi, không thể đưa về được."
Hắc Tuyển Dực hừ lạnh.
Hắc Tử Hà cười hì hì, nàng chính là chờ thông đạo đóng lại mới dám hiện thân nha.
Ô Nhược phái người sắp xếp phòng cho đám Hắc Tuyển Hành, những người khác cũng lên lầu tìm phòng mình thích.
Dạ Ký thấy mọi người đều lên lầu, cũng xoay người đi theo, thấy Cức Hi không đuổi theo thì quay đầu lại, thấy hắn vẫn phát ngốc nhìn biển rộng: "Tiểu Hi?"
Cức Hi không trả lời, lẳng lặng nhìn biển rộng.
"Ngươi đang nhìn gì vậy?" Dạ Ký quay lại bên cạnh hắn, thấy hắn mặt ngơ ngác nhìn mặt biển, nhíu mày: "Tiểu Hi?"
Cức Hi vẫn không động đậy.
Dạ Ký giơ tay quơ quơ trước mắt hắn.
Đáy mắt Cức Hi hiện lên hồng quang, nhanh đến mức không ai thấy được.
Hắn chậm rãi hồi thần, quay đầu nhìn về phía Dạ Ký, vẻ mặt ngơ ngác cũng khôi phục tinh thần: "Ngươi không thấy biển rộng rất đẹp sao?"
Dạ Ký nhìn mặt trời chiếu xuống, biển rộng lấp lánh ánh trắng quả thật rất đẹp: "Đẹp lắm."
Chỉ là vừa rồi trông Cức Hi không giống như đang thưởng thức cảnh biển, ngược lại giống như rối gỗ bị người khống chế, làm hắn cực kỳ lo lắng.
"Lúc nãy ngươi ngắm biển đang suy nghĩ gì vậy? Nghĩ đến xuất thần, ta gọi thế nào cũng không phản ứng lại."
"Chỉ bị biển rộng mê hoặc thôi." Cức Hi xoay người lên lầu chọn phòng cùng những người khác.
Dạ Ký thấy hắn không khác gì lúc bình thường thì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Trên biển rộng, ngoại trừ tiếng sóng, gió biển và tiếng chim thì không khí cực kỳ yên lặng, mọi người đều không muốn phá hỏng bầu không khí yên bình này, lẳng lặng hưởng thụ ánh nắng chiếu xuống.
Đến trưa, mọi người tập trung lại cùng ăn cơm, ngay cả Hắc Tuyển Hành và Thâm Tụng cũng tới.
Thâm Tụng nói nhỏ bên tai Hắc Tuyển Hành: "Chủ tử, ngươi đánh ta một phát xem."
Hắc Tuyển Hành liếc hắn một cái, không rõ nguyên do.
"Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày chúng ta tâm bình khí hòa cùng Thái Tử bọn họ dùng cơm." Thâm Tụng nuốt nước miếng: "Có loại cảm giác không quá yên tâm."
Tháng trước bọn họ còn đánh nhau với người hoàng thất, mà Thái Tử lại không so đo cho bọn họ đi theo, còn ăn cơm cùng bọn họ.
Hắc Tuyển Hành: "..."
Ô Nhược ngồi bên cạnh hắn cười nói: "Trên chiến trường chúng ta là địch nhân, ở chỗ khác chúng ta là bằng hữu, Thâm Tụng, ngươi cứ yên tâm ăn cơm."
Hắc Tuyển Dực liếc Thâm Tụng một cái: "Trước khi trở lại Tử Linh quốc, người của chúng ta sẽ không đối phó với các ngươi."
Có y bảo đảm, Thâm Tụng liền an tâm.
Hắc Tuyển Dực rót một chén rượu cho Hắc Tuyển Hành.
Đáy mắt Hắc Tuyển Hành hiện lên tia giật mình: "Đa tạ."
Hắn cầm chén rượu kính Hắc Tuyển Dực: "Ta kính ngươi."
Hắc Tuyển Dực chạm chén với hắn.
Tiểu Ô U ngồi một bên thấy đám người lớn đều rót rượu uống, thừa dịp cha bé đang nói chuyện với Ô Bách, cầm chén rượu uống thử một ngụm, lập tức mày nhỏ nhíu chặt lại: "Cay quá."
Những người khác cười to, mọi người ăn uống thả cửa, bọn nhỏ thấy đám người lớn không để ý đến mình, chờ ăn no rồi liền chạy đến đuôi thuyền chơi.
Ô Nhược ăn no thì đi tìm bọn nhỏ.
Cức Hi thấy cậu rời đi, ánh mắt dại ra, cũng đứng dậy đi theo.
Dạ Ký liếc hắn một cái, tiếp tục uống rượu cùng U Diệp.
Cức Hi đi đến đuôi thuyền, thấy Ô Nhược đang bồi bọn nhỏ thả diều thì đi qua.
Ô Nhược ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng ăn no rồi?"
Cức Hi không nói gì.
Ô Nhược nói với bọn nhỏ: "Nơi này gió to, thích hợp thả diều, nhưng không thể thả diều quá cao, ta sợ các con bị gió thổi bay đi mất."
Tiểu Ô U nói: "Con không sợ, con biết bay."
Ô Nhược nắn b0'p mặt nhỏ của bé: "Biết con lợi hại rồi."
Tiểu Ô U cười hì hì.
Ô Nhược quăng diều lên, diều theo gió biển bay lên cao, cậu nhanh chóng thả dây diều ra.
"Nhị thúc, để con, để con thả cho." Tiểu Ô U vui vẻ nói.
"Được được, cho con."
Ô Nhược đưa tay cầm cho bé, sau đó cầm tay dạy bé thả diều.
Đản Đản ở bên cạnh quăng mãi mà con diều không bay lên, sốt ruột nói: "Cha, cha mau tới đây thả diều giúp con đi."
"Chờ chút."
Tiểu Dạ Cức thấy Ô Nhược đang bận, ngại mở miệng nhờ cậu giúp, thế là quay ánh mắt sang cha mình.
Nhưng Cức Hi lại nhìn chằm chằm Ô Nhược, không nhìn bé.
"..." Tiểu Dạ Cức kêu lên.
Cức Hi vẫn không để ý đến bé.
Tiểu Dạ Cức bay đến kéo ống tay áo Cức Hi, lại thấy trong mắt Cức Hi hiện lên hồng quang, lộ ra khuôn mặt hung ác, đột nhiên ngưng tụ linh lực, giơ tay đánh về phía Ô Nhược.
Dù sao Dạ Cức cũng còn nhỏ, lập tức bị hành động của Cức Hi dọa cho ngây người.
Tiểu Tiểu đứng ở một bên xem, vội kêu lên: "Cha, cẩn thận."
Ô Nhược phản ứng đặc biệt nhanh, vội bọn nhỏ né sang một bên. Cùng lúc đó, Thủ Lao xuất hiện bên cạnh Cức Hi, đánh gục Cức Hi xuống đất.
Rầm một tiếng lớn, huyền thuật của Cức Hi bị lệch qua mạn thuyền, tức khắc nổ to.
Mấy người uống rượu trong phòng, nghe thấy tiếng nổ thì nhanh chóng chạy ra: "Xảy ra chuyện gì?"
Mọi người chạy ra thì thấy Cức Hi đang bị Thủ Lao đè xu0'ng dưới đất, Cức Hi vẻ mặt hung ác dùng đủ loại huyền thuật đánh về phía Ô Nhược đang ôm bọn nhỏ né tránh.
Mọi người sửng sốt.
Thủ Lao cắn chặt răng, dùng sức đánh ngất Cức Hi.
Dạ Ký nhanh chóng bay đến: "Cức Hi bị sao vậy?"
Hắc Tuyển Dực cũng bước nhanh đến hỏi Ô Nhược: "Các ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược lắc đầu, nói với Dạ Ký: "Nếu ta đoán không sai thì Cức Hi bị người khống chế."
Dạ Ký sửng sốt: "Bị người khống chế?"
U Diệp ôm con của mình: "Sao Cức Hi lại bị người khống chế? Chuyện khi nào?"
🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼🌼
Chương 351. Đến Bí Ẩn tộc (2)
Edit + beta: Iris
Ô Nhược đặt bọn nhỏ xuống đất, đi đến bắt mạch cho Cức Hi: "Hẳn là bị khống chế từ lúc ăn cực phẩm thần linh đan."
"..." Dạ Ký nhớ tới lúc hắn lấy được cực phẩm thần linh đan, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực liền hoài nghi đan dược có vấn đề, nhưng lại không tra ra được gì: "Sao ngươi biết hắn bị người khống chế?"
"Lúc ấy đúng lúc ta đang cần cực phẩm thần linh đan để tăng tu vi, thì cực phẩm thần linh đan liền xuất hiện, nên ta và Tuyển Dực hoài nghi có người muốn dùng cực phẩm thần linh đan để dụ chúng ta đến phòng đấu giá, mà khi ngươi lấy được đan dược về lại không kiểm tra ra vấn đề gì, chúng ta cũng không nghĩ nhiều. Cho đến khi Cức Hi ăn đan dược, xuất hiện tình trạng hôn mê, ta và Tuyển Dực lại hoài nghi viên đan dược này, nhưng kiểm tra cơ thể Cức Hi nhiều lần vẫn không tra ra được gì, chúng ta cũng thôi suy đoán, sau đó ta phát hiện tuy Cức Hi không còn bị hôn mê nữa, nhưng cử chỉ của hắn đôi khi rất quái dị, dường như đang nhắm về phía ta, ví dụ như khi hắn nhàm chán, lại bồi ta đi mua đồ, lại ví như lúc ta rời khỏi phủ của Hắc Tuyển Đường, từ trước tới giờ Cức Hi tâm cao khí ngạo lại chạy ra tiễn ta, nhưng chỉ tiễn được một nửa thì lại vô thanh vô tức chạy đi. Lúc ấy ta đã phát hiện hắn có gì đó kỳ quái, đoán là có thể bị khống chế nên hành vi cử chỉ mới quái đản như vậy, vốn muốn kiểm tra lại lần nữa nhưng sợ khiến cho người khống chế hắn hoặc là bản thân Cức Hi dâng lên cảnh giác, không kiểm tra ra vấn đề, sau khi ta học cách bắt mạch từ Tiểu Tiểu, có lén kiểm tra cơ thể cho hắn, vẫn không phát hiện ra vấn đề gì, chỉ có thể âm thầm kêu Thủ Lao giám thị nhất cử nhất động của hắn." Ô Nhược nhìn Cức Hi bị đánh bất tỉnh, thở dài: "Quả nhiên là xảy ra vấn đề."
Hắc Tuyển Hành đứng sau đám người, đột nhiên nói: "Tối ngày hôm sau sau khi tỷ thí cửu giai, ta có gặp các ngươi, ta từng thấy hắn đứng đằng sau nâng tay về phía ngươi, giống như là muốn ra tay gϊếŧ ngươi."
Mọi người đều nhìn về phía hắn.
"Ta kêu ngươi một tiếng, hắn liền thu tay về."
Ô Nhược hỏi: "Lúc ấy sao ngươi không nói?"
"Hắn là bằng hữu của ngươi, hơn nữa ta chỉ cảm thấy hắn muốn gϊếŧ ngươi chứ không chắc chắn lắm, sợ ta nói ra sẽ phá hỏng tình hữu nghị giữa các ngươi nên thôi."
Ô Nhược đứng dậy thở dài: "Vẫn không kiểm tra ra vấn đề."
U Diệp chau mày: "Đem Cức Hi về phòng rồi tính tiếp."
Dạ Ký nhanh chóng ôm người về phòng, những người khác không tiện đi theo nên đều trở về phòng mình, lúc này, trong phòng chỉ có Dạ Ký, Cức Hi, Ô Nhược, U Diệp và Hắc Tuyển Dực.
Ô Nhược liếc mắt đóng cửa phòng, nhỏ giọng nói: "Ta đoán người bán đấu giá cực phẩm thần linh đan là Thánh Tử."
Dạ Ký đỏ mắt nhìn về phía Ô Nhược: "Vì sao lại hoài nghi hắn?"
"Lúc cực phẩm thần linh đan xuất hiện cũng là lúc Thánh Tử xuất hiện, không phải hắn thì còn ai có thể chơi lớn như vậy, một hơi lấy ra năm viên cực phẩm thần linh đan, lúc ấy hẳn là muốn hại ta, chỉ là chúng ta không đến hội đấu giá nên liền đánh chủ ý lên người Dạ Ký. Thánh Tử chắc là đã hạ lời nguyền lợi hại lên đan dược, nếu không đã tra ra vấn đề rồi." Ô Nhược lấy ngân châm ra, châm vào huyệt mạch của Cức Hi, một lát sau, Cức Hi tỉnh lại.
Hắn nhìn bốn người đang nhíu mày ở mép giường: "Sao các ngươi lại nhìn chằm chằm ta vậy?"
Cức Hi chống người ngồi dậy, hít một tiếng, xoa cổ: "Sao cổ ta lại đau vậy?"
Dạ Ký lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn: "Ngươi còn nhớ chuyện lúc nãy không?"
"Lúc nãy?" Cức Hi hơi khựng lại, nhìn xung quanh: "Không phải lúc nãy ta đang ăn cơm ở lầu một sao? Sao bây giờ lại nằm trong phòng rồi?"
Ô Nhược hỏi: "Ngươi không có ấn tượng gì về chuyện vừa rồi hả?"
"Chuyện vừa rồi?" Cức Hi cẩn thận nghĩ lại, nhớ tới một chuyện: "Ta nhớ lúc đang ăn cơm thì thấy ngươi đi ra ngoài, ta không hiểu sao lại đặc biệt muốn đi theo ngươi, thế là đứng lên đi theo, sau đó nhìn thấy ngươi và bọn nhỏ thả diều..."
Hắn nhìn về phía Ô Nhược: "Sau đó thì không nhớ gì nữa."
Ô Nhược lại hỏi: "Gần đây ngươi có không khỏe ở đâu không?"
"Không có."
Dạ Ký cực kỳ lo lắng: "Tiểu Hi, ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, từ sau khi ngươi ăn cực phẩm thần linh đan thì có gì bất thường không?"
Cức Hi thấy sắc mặt mọi người nghiêm trọng, cũng nhíu mày nghiêm túc tự hỏi: "Có chỗ khiến ta rất kỳ quái, nhưng không biết có phải là bất thường mà các ngươi nhắc đến không, như là khi ta đang ngồi ở kia uống trà, tự dưng cảm thấy đầu choáng váng, sau đó liền biến thành ta ngồi trước bàn cơm, nhưng lại không thấy có gì không ổn, ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên."
Ô Nhược nói một cách chắc chắn: "Cức Hi bị người khống chế rồi, nên mới cảm thấy những chuyện làm trong lúc bị khống chế là chuyện đương nhiên, chỉ là người khống chế hắn không thuần thục lắm nên mới xuất hiện dị trạng đứt quãng, hơn nữa Cức Hi đã là thuật sư bát giai, muốn khống chế hắn hoàn toàn chắc chắn rất khó khăn."
"Bổn tọa bị khống chế?" Sắc mặt Cức Hi đặc biệt khó coi, người cao ngạo như hắn rất khó chấp nhận chuyện bị người khác khống chế.
"Ừm, hẳn là sau khi ngươi ăn cực phẩm thần linh đan."
Dạ Ký lạnh mặt hỏi: "Có cách giải không?"
Ô Nhược lắc đầu: "Không biết vấn đề nằm ở đâu thì không thể xuống tay được."
Hắc Tuyển Dực nói: "E là chỉ có Thánh Tử hoặc Bí Ẩn tộc mới giải được."
U Diệp nhướng mày: "Nói vậy chúng ta phải mang Cức Hi đi Bí Ẩn tộc luôn à?"
Ô Nhược nhíu mày gật đầu.
Lúc mẹ cậu nói đến Bí Ẩn tộc cố gắng dẫn theo càng ít người càng tốt, cậu định chỉ mỗi cậu và Hắc Tuyển Dực đến Bí Ẩn tộc, nhưng sau đó Đại Linh Sư kêu cậu dẫn theo tụi nhỏ, đành phải dẫn theo đám Đản Đản, tiếp theo Hắc Tuyển Hành lại nói muốn tìm cách để người Cựu tộc không bị biến mất, vì vậy nhiều thêm hai người, bây giờ lại thêm chuyện của Cức Hi, chỉ sợ chuyến này lại tăng thêm mấy người, cũng không biết nhiều người như vậy, Bí Ẩn tộc có cho vào không nữa.
Đột nhiên trong phòng xuất hiện linh lực dao động, Cức Hi hai mắt đầy tơ máu, tay ngưng tụ linh lực.
Dạ Ký nhanh chóng dùng linh lực cắt ngang huyền thuật của hắn, lại dùng pháp khí trói người hắn lại.
Cức Hi rống lên như dã thú.
Ô Nhược thấy hắn ngưng tụ linh lực lại ở linh điền, mặt biến sắc: "Không ổn, hắn muốn tự bạo."
Dạ Ký kinh hãi, vội đánh ngất người, linh lực trong cơ thể Cức Hi tan đi.
Sắc mặt mọi người rất khó coi.
U Diệp rủa thầm một tiếng: "Nếu hắn vừa tỉnh dậy liền tự bạo, sớm hay muộn cũng xong đời, phải nhanh giải lời nguyền mới được."
Dạ Ký lòng vẫn còn sợ hãi: "Ừm."
"Ta kêu bọn họ tăng tốc." Hắc Tuyển Dực xoay người rời khỏi phòng.
Lộ trình vốn tốn khoảng mười ngày, bây giờ chỉ mới bảy ngày bọn họ đã đến biên cảnh.
Đoạn thời gian này, Cức Hi phát bệnh rất nhiều lần, lần nào cũng bị Dạ Ký đánh ngất, nếu không hắn sẽ tự bạo.
Sáng sớm, thuyền lớn cập bờ, Ô Hi và Ô Thần Lưu ăn sáng xong liền xách tay nải rời đi.
Sau khi tiễn bọn họ, Ô Trúc hỏi Ô Bách: "Tiểu Bách, sao đệ không đi cùng Tiểu Hi a?"
Ô Bách lắc đầu: "Thần Lưu tiền bối không phải sư phụ đệ, không thể để một mình hắn chăm sóc cho hai người được, hơn nữa nếu cứ có người luôn chiếu cố đệ, sẽ khiến đệ ỷ lại, từ đó vĩnh viễn không tiến bộ nổi."
Ô Nhược đặt tay lên vai hắn: "Đệ quả nhiên trưởng thành rồi, vậy đệ có tính toán gì cho tương lai chưa?"
"Gần đây đệ bị say tàu, định ở lại chỗ này nghỉ tạm một ngày rồi mới lên đường, trước mắt vẫn chưa biết nên đi nơi nào."
Ô Trúc lấy một túi bạc từ ống tay áo ra: "Ta biết đệ thiếu bạc, túi bạc này để lại cho đệ dự phòng đi đường."
Ô Bách ngại không dám nhận.
Ô Trúc cứng rắn nhét vào tay hắn: "Đây là ca ca cho đệ đệ, không có gì phải ngại hết, nếu đệ ngại thì sau này kiếm bạc lại trả ta."
"Đa tạ tứ ca." Ô Bách thu bạc vào tay áo, nhìn thị vệ nâng cỗ kiệu xuống thuyền, hỏi: "Sao lại ngồi kiệu? Không cưỡi ngựa để đi nhanh hơn sao?"
"Thị vệ nâng kiệu đều là Quỷ tộc, bọn họ nâng kiệu bay lên sẽ nhanh hơn ngựa chạy."
Lúc này, Ô Nhược cũng xuống thuyền: "Đại ca, chúng ta đi thôi."
"Được, ta tới ngay." Ô Trúc ôm lấy Ô Bách: "Tiểu Bách, sau này gặp lại, nếu gặp chuyện gì không giải quyết được thì trở về Tử Linh quốc tìm cha ta."
Ô Bách cũng ôm lại hắn, vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Tứ ca, đi đường cẩn thận."
"Ừm, ta đi đây." Ô Trúc buông hắn ra, đi xuống thuyền lớn.
Hắc Tử Hà cũng nhanh chóng xuống thuyền theo, chui vào cỗ kiệu mà Ô Nhược muốn ngồi.
Hắc Tuyển Dực đứng ngoài kiệu đen mặt: "Xuống đây."
Hắc Tử Hà vén rèm lên làm nũng với Ô Nhược: "Đại tẩu, muội cũng muốn đi, tẩu để cho người ta đi chung đi."
Ô Nhược cảm thấy thêm một người hoặc thiếu một người cũng chẳng khác gì nhau, nên không phản đối nữa: "Đến Bí Ẩn tộc, không được chạy lung tung."
"Dạ, đại tẩu." Hắc Tử Hà cười hì hì với Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, đại tẩu đã đồng ý rồi, ca không thể phản đối được nữa."
Hắc Tuyển Dực trừng nàng một cái.
Hắc Tử Hà chỉ vào thuyền lớn bên kia, nói với Ô Nhược: "Đại tẩu, hành lý của muội làm phiền tẩu mang đến giùm."
Ô Nhược quay đầu lại, thấy bọn thị vệ nâng mười cái rương đi đến.
Khóe mặt cậu giật giật, nhận mệnh thu mấy cái rương của nàng vào không gian.
Thâm Tụng ngồi ở kiệu bên kia, thấy cảnh này thì buông màn xuống, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, mấy ngày nay ở chung, ta phát hiện Thái Tử cực kỳ nghe lời Thái Tử Phi."
Hắc Tuyển Hành đạm thanh nói: "Thái Tử không phải là nghe lời Tiểu Nhược, mà là trong lòng hắn có Tiểu Nhược, nên mọi chuyện mới nghe theo Tiểu Nhược, để Tiểu Nhược vui vẻ."
"Thái Tử Phi cũng rất có bản lĩnh nha, có thể làm cho người mà cả Cựu tộc chúng ta sợ hãi không thôi nghe lời hắn như vậy, ngươi xem, vậy mà Thái Tử vẫn cho phép hắn lui tới với chúng ta, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị phế bỏ Thái Tử Phi luôn rồi."
"Có lẽ vậy." Hắc Tuyển Hành đúng là không có cách nào tự tin được như Thái Tử.
"Lên đường." Người bên ngoài hô.
Ngay sau đó, người trong kiệu liền cảm giác được cỗ kiệu bay lên.
Ô Bách đứng trên thuyền lớn nhìn cỗ kiệu đi xa, siết chặt áo choàng, thấp giọng nỉ non: "Tứ ca, lục ca, xin lỗi."
°°°°°°°°°°
Đăng: 5/8/2022