[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 265: Ăn no rồi thì thư giãn




Edit + beta: Iris
Hắc Tuyển Dực không nói nhiều, sau tối nay, đại thần toàn triều và nô bộc trong nhà đều biết chuyện phát sinh ở gia yến, sau này muốn khua môi múa mép cũng phải ngẫm lại lời tối nay của Thái Tử.
Hắc Tuyển Dực nói hết những điều cần nói, rồi mời mọi người nhập tọa dùng bữa.
Đế Quân, Đế Hậu và các con, tôn tử ngồi cùng một bàn, những người khác ngồi theo vị trí được sắp xếp, đợi mọi người ngồi xuống hết, bàn bên cạnh Đế Quân bị bỏ trống, theo lẽ thường thì đó là vị trí của người có bối phận cao nhất.
Hắc Tuyển Dực đặt Tiểu Tiểu lên bàn, liếc nhìn bàn trống bên cạnh: "Các cao tổ phụ không tới sao?"
Đế Quân nói: "Các cao tổ phụ của con rất coi trọng con, nhất thời không chấp nhận nổi con thành thân với nam tử."
Hắc Tử Hà cười lạnh: "Một đám bảo thủ, bây giờ ván đã đóng thuyền, còn muốn quậy thế nào nữa chứ?"


Đế Hậu ôm Đản Đản ngồi xuống cũng nói theo: "Bọn họ chỉ là không bỏ được mặt mũi xuống thôi, nếu biết mình có tôn tử đáng yêu như vậy, nhất định hận không thể ôm vào lòng chơi đùa mỗi ngày."
Ô Nhược tò mò hỏi: "Cao tổ phụ không biết sự tồn tại của Đản Đản và Tiểu Tiểu sao?"
"Đương nhiên biết." Đế Hậu giải thích: "Chỉ là quan niệm của bọn họ quá bảo thủ, cho rằng đứa con không phải là thê tử mà Tuyển Dực cưới về, nếu vui vẻ chạy đến thăm đứa bé sẽ khiến thê tử của Tuyển Dực khó chịu, nên một phần là bọn họ bận tâm tâm tình của con, chứng tỏ bọn họ đã chấp nhận con và Tuyển Dực bái đường thành thân từ tận đáy lòng, một phần là không chấp nhận được chuyện bạn lữ của Tuyển Dực là nam tử, bọn họ cũng rất mâu thuẫn."
"Lần trước Tuyển Dực tuyên bố hai đứa bé là con thân sinh của con, không có nói với bọn họ sao?"


"Không có, Tuyển Dực muốn chúng ta tạm thời giữ bí mật." Đế Hậu nhìn đại nhi tử của mình, cười nói: "Ta nghĩ, chắc là Tuyển Dực muốn nhìn thái độ của những người khác đối với con."
Hắc Tuyển Húc cười khẽ: "Qua tối nay, bọn họ sẽ biết đứa nhỏ là con thân sinh của đại tẩu, nhất định ngồi không yên, lén chạy tới nhìn mấy đứa Đản Đản."
"Sau khi Thái Tử tuyên bố con là con thân sinh của Thái Tử Phi, bọn họ đã ngồi không yên rồi." Một giọng nói chọt vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Mọi người quay lại nhìn, Đại Linh Sư mỉm cười ngồi bên cạnh Ô Nhược.
"Đại Linh Sư." Đế Quân và Đế Hậu gọi, mang theo chút ngữ khí cung kính.
Đại Linh Sư nói: "Lúc ta tới đây, mấy đứa nhỏ đó* đang núp lùm bên ngoài đại viện, muốn tiến vào nhưng lại ngại, nhìn kiểu này chắc là đang chờ các ngươi mời bọn họ vào, nhưng bị ta tống cổ về hết rồi, miễn cho bọn chúng dở thói tự cao tự đại, ảnh hưởng đến hứng thú ăn cơm của mọi người."


*Vâng, mấy đứa nhỏ đó, không sai đâu :))) Đại Linh Sư lớn hơn cao tổ phụ gấp mấy lần.
Ô Nhược nghe lời này cảm thấy rất mất tự nhiên, nhìn một nam nhân sàn sàn tuổi mình lại gọi các tằng tổ phụ của Đế Quân là mấy đứa nhỏ, nghe kiểu nào cũng thấy hài.
Đại Linh Sư chú ý tới ánh mắt của Ô Nhược, quay đầu cười híp mắt: "Không cần để ý tới mấy người bảo thủ đó, nếu không phải tại bọn họ thì cũng chẳng có nhiều người phản đối như vậy."
Đế Quân nhíu mày: "Tống cổ bọn họ về ổn không? Hẳn là sẽ không khiến bọn họ tức giận hơn đi?"
"Ta nói với bọn họ, chờ bọn họ thật sự tiếp nhận Tiểu Nhược thì mới được đến gặp mấy đứa nhỏ, miễn cho gây sự, làm mấy đứa nhỏ không thích bọn họ, nghe xong thì đi hết rồi." Đại Linh Sư cười, duỗi ngón tay vuốt đầu nhỏ của Tiểu Tiểu: "Hai đứa nhỏ các ngươi, sau này nếu gặp mấy người bảo thủ đó, bọn họ không chấp nhận cha ngươi thì cứ bày sắc mặt cho bọn họ xem, đừng nói chuyện với bọn họ."
Tiểu Tiểu gật đầu.
Đế Hậu nhịn cười, nói: "Cứ vậy đi, để bọn họ nếm thử tư vị không ai thèm nói chuyện với mình."
Đế Quân và Ô Nhược giật giật khóe miệng.
Hắc Tuyển Dực không nói gì, tức là đồng ý với Đại Linh Sư.
Đế Quân thấy đồ ăn đã được dọn lên, liền tuyên bố khai tịch.
Đại Linh Sư nói bên tai Ô Nhược: "Ta biết ngươi mới mở một cửa hàng, sinh ý rất tốt, đúng lúc trong điện ta có rất nhiều linh phù đan dược, ngươi bán giúp ta nhé?"
Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Bao nhiêu vậy?"
Đại Linh Sư tính thử: "Linh phù hoảng hơn một ngàn rương, đan dược cũng có mấy trăm rương."
Ô Nhược kinh ngạc nói: "Sao lại nhiều vậy?"
"Lúc ta rảnh rỗi hoặc tức giận sẽ vẽ bùa với luyện đan để tĩnh tâm, luyện suốt mấy trăm năm nên dư một đống, phần lớn đều là đan dược cấp thấp và linh phù cấp thấp ta luyện trước khi thành Đại Linh Sư, tặng không được, vứt thì lại tiếc, dù sao ta vẽ đẹp đến vậy mà."
"Cũng không phải tặng không ai nhận, mà lúc bắt đầu, thân phận ta khá thấp, ngại tặng cho người khác, sợ người khác không nhận, hoặc là sau khi nhận sẽ thầm giễu cợt sau lưng ta là ta vẽ khó coi. Sau đó sư phụ ta không cho ta làm mấy thứ linh tinh đó nữa. Đến sau khi ta thành Đại Linh Sư, những người đến chỗ ta đều muốn linh phù đan dược cao cấp, vì không muốn bị mất mặt nên mấy đan dược linh phù trước kia đành cất trong kho."
Ô Nhược dở khóc dở cười: "Đan dược thì ngươi đưa đến trong cung điện của ta, linh phù thì đưa đến nhất hào phố cho Lão Hắc, cuối mỗi tháng sẽ thanh toán cho ngươi."
"Được." Đại Linh Sư mỉm cười nói: "May mà ta không có vứt, nếu không thì bây giờ chẳng kiếm được đồng bạc nào rồi."
Ô Nhược: "..."
Hắc Tuyển Đường ngồi đối diện thấy Ô Nhược và Đại Linh Sư trò chuyện vui vẻ, liền thuận miệng hỏi: "Đại Linh Sư, đại tẩu, các ngươi đang nói chuyện gì vậy?"
Đại Linh Sư ngại không nói ra là tìm Ô Nhược để bán linh phù, liền tìm đề tài mà gần đây nhiều người thảo luận để nói: "Chúng ta đang nói chuyện tỷ thí thuật sư vào tháng sau."
Hắc Tuyển Đường kinh ngạc nói: "Đại Linh Sư cũng muốn tham gia."
"Ta thân là Đại Linh Sư, tham gia tỷ thí thuật sư rất mất thân phận." Đại Linh Sư cực kỳ tự tin nói: "Nhưng nếu ta tham gia, tuyệt đối ẵm được giải nhất."
Hắc Tuyển Húc cười nhạo: "Có đại ca ta ở đây, ngươi tưởng giải nhất dễ lấy lắm sao?"
Ô Nhược giật mình. Hắc Tuyển Dực còn mạnh hơn cả Đại Linh Sư hơn bốn trăm tuổi hả? Đùa đấy hả?
Hắc Tuyển Dực nói: "Hôm tỷ thí ta phải phụ trách trị an Tử Linh quốc, không tham gia tỷ thí được."
Ô Nhược nghe vậy, cảm thấy may mắn không cần đối đầu với Hắc Tuyển Dực, nhưng nếu Hắc Tuyển Dực không tham gia, cơ hội lấy được phần thưởng giải nhất cũng sẽ giảm đi.
Hắc Tuyển Dực liếc nhìn đám Hắc Tuyển Đường: "Mấy người các ngươi tốt nhất cũng đừng tham gia."
Y lo có người nhân cơ hội gϊếŧ đám Hắc Tuyển Đường trên đài.
Mấy người Hắc Tuyển Húc gật đầu.
Xong bữa tối, mọi người rời khỏi hoàng cung.
Sau khi ra ngoài Ngự Tường Cung, Đản Đản thoải mái nằm la liệt trong lòng Ô Nhược, để Ô Nhược xoa cái bụng tròn vo của bé, sau đó thỏa mãn ợ một cái, lại thả rắm một cái, cười hì hì: "Ăn no rồi thì thư giãn."
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt liếc bé một cái.
Ô Nhược buồn cười vỗ mông bé: "Thúi muốn chết."
Đản Đản bĩu môi: "Cha gạt con."
Ô Nhược nhướng mày: "Ta gạt con khi nào?"
Mùi thúi lan tỏa trong không khí.
"Cha đã nói trong mắt cha, con là tốt nhất, con đánh rắm thì cha cũng phải thấy thơm chứ."
Ô Nhược giật giật khóe miệng.
Hắc Tuyển Dực cong môi, vừa định cười ra tiếng thì nghe có người "phụt" một tiếng, cười còn nhanh hơn y.
"Ai?" Ô Nhược nhìn chỗ phát ra tiếng cười, nhưng lại không có ai cả.
Hắc Tuyển Dực lãnh đạm liếc một cái, kéo Ô Nhược về Hành Tinh Cung.
Ô Nhược hỏi: "Hồi nãy là ai cười vậy?"
"Mấy người cao tổ phụ."
Ô Nhược líu lưỡi: "Không phải bọn họ đi rồi sao?"
"Bọn họ còn chưa thấy mấy đứa nhỏ thì sao chịu ngoan ngoãn bỏ về, sau này nếu bọn họ không chịu hiện thân thì đừng để ý tới bọn họ." Hắc Tuyển Dực dẫn bọn nhỏ về phòng rồi đến thư phòng xử lý công vụ.
Ô Nhược vừa cởi y phục cho bé, vừa hỏi Hắc Tín: "Tín bá, cao tổ phụ của Tuyển Dực vẫn còn, vì sao lại đến phiên phụ hoàng làm Đế Quân?"
Hắc Tín híp mắt cười: "Cao tổ đế không chịu quản chính sự, sau khi thấy con mình có năng lực chống đỡ đại cục thì gấp gáp truyền ngôi. Thái Tử Phi, chờ ngài và Thái Tử đại hôn, có thể Đế Quân cũng sẽ làm như vậy."
Ô Nhược xấu hổ: "Không phải chứ?"
"Từ lúc Đế Quân tiếp nhận vị trí, Đế Hậu bắt đầu la hét đòi Đế Quân thoái vị cho con, Đế Quân cũng không thích xử lý chính sự, nên phần lớn đều giao cho Thái Tử làm, cố chờ đến lúc Thái Tử thành thân thì truyền ngôi cho hắn."
Ô Nhược nói: "Ta cũng không thích Tuyển Dực làm Đế Quân, hắn sẽ không có thời gian bồi ta."
Cậu xoa đầu Đản Đản: "Con lo mà lớn nhanh chút để nhận vị trí của phụ thân đi."
Đản Đản đang gục đầu trong ổ chăn, nói: "Cha, con không muốn làm Đế Quân."
Ô Nhược phát sầu nhìn bé: "Sao lại không muốn?"
"Con không ngồi yên trên long ỷ nổi."
"Cũng đúng, con ngồi yên không nổi, nếu con làm Đế Quân, ta sợ con làm nổ banh Tử Linh quốc mất." Ô Nhược nhìn Tiểu Tiểu an tĩnh ngồi trên giường nhỏ: "Tiểu Tiểu thì thích hợp hơn."
Nhưng Tiểu Tiểu quá nhỏ, ánh mắt đám đại thần không tốt, chỉ sợ không nhìn thấy Tiểu Tiểu đâu.
"Lão nô cũng thấy tiểu điện hạ khá thích hợp."
Ô Nhược cười nói: "Chuyện này vẫn còn sớm, nếu ở quốc gia khác, dám bàn chuyện này chỉ sợ là bị lôi ra chém đầu rồi, đúng rồi Tín bá, lúc ăn cơm ta thấy mọi người không ai dám phản bác Tuyển Dực, vì sao vậy?"
"Thái Tử đối xử với thân thích đều bình đẳng, sẽ không vì người đó là người thân mà nương tay, cũng sẽ không để bọn họ làm càn trước mặt mình, dần dà liền trở nên uy nghiêm, hình thành thói quen lời của Đế Quân có thể phản bác, còn lời của Thái Tử thì không, bọn họ biết rất rõ, chỉ cần làm theo lời Thái Tử, thì Thái Tử sẽ lấy lễ đối đãi với bọn họ."
"Ra là vậy." Ô Nhược suy nghĩ rồi hỏi: "Trong giờ cơm, ngũ đệ nói nếu Tuyển Dực tham gia tỷ thí thuật sư, Đại Linh Sư sẽ khó lấy được giải nhất, vì sao vậy? Đại Linh Sư không phải có hơn bốn trăm năm tu vi sao? Chẳng lẽ còn kém hơn Tuyển Dực?"
Hắc Tín nói: "Cũng không phải do tu vi, mà là phải xem bí thuật có đủ mạnh hay không. Thái Tử kế thừa bí thuật tiên nhân lưu lại, nên khi đối đầu với Đại Linh Sư, phần thắng vẫn rất lớn."
"Bí thuật gì?"
"Lão nô hiểu rất ít về bí thuật, ngài nên đợi khi nào Thái Tử rảnh rỗi rồi hỏi thì hơn."
"Được." Ô Nhược đắp chăn cho bọn nhỏ rồi mới rời khỏi phòng.
°°°°°°°°°°
Đăng: 17/5/2022

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.