[Phần 2] Báo Động Phía Trước Có Năng Lượng Cao!!!

Chương 225: Khoác áo choàng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Hạ Nhạc Thiên nói chuyện điện thoại xong thì quay lại gặp Trần Đỉnh và Bùi Anh, nói lại chuyện lúc nãy gọi điện thoại cho cha mẹ Trần Lộ Lộ cho hai người, hai người sau khi nghe xong thì thổn thức không thôi.
Tiếp đó, Trần Đỉnh lại thông báo tin tức mình điều tra được cho Hạ Nhạc Thiên.
Thành phố B có một ít Người Chơi Tử Vong mất tích thần bí, sống chết không rõ, phía tổ chức chính phủ cũng nhúng tay vào điều tra, nhưng lại không thể tra ra chuyện gì.
Có thể thấy, tổ chức làm ra những chuyện này có thế lực không tầm thường, mục tiêu của bọn họ là tìm kiếm người chơi, chỉ cần là người chơi có tên trên Bảng Xếp Hạng, rất có thể sẽ bị tổ chức này gϊếŧ chết, giảm bớt tỉ lệ cạnh tranh.
Quan trọng nhất là, hắn phát hiện thành phố B không chỉ có một tổ chức tà ác, trong lúc điều tra, hắn còn phát hiện một tổ chức khác cũng đang tìm kiếm người chơi, mục đích không rõ.


Nói tóm lại, từ khi Thi Đấu Xếp Hạng xuất hiện, trạng thái cân bằng bình tĩnh hoàn toàn bị đánh vỡ, lúc này các người chơi không những phải sinh tồn gian nan trong Trò Chơi Tử Vong, mà còn phải đề phòng mối nguy hiểm đến từ người chơi khác.
Hoàn cảnh vốn đã khó khăn càng trở nên ác liệt hơn.
"Chỉ cần là người chơi, không ai có thể chống cự lại khen thưởng của trò chơi, đặc biệt là danh hiệu đệ nhất, chẳng những có thể thông quan trò chơi, lại còn đạt được một nguyện vọng." Trần Đỉnh trào phúng nói.
Bùi Anh lo lắng nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Vương Tiểu Minh, còn tiếp tục như vậy cậu có thể sẽ bại lộ thân phận, hiện tại không biết có bao nhiêu người đều đang tìm cậu."
Ai cũng muốn gϊếŧ chết hạng nhất, sau đó thay thế.
"Những người đó chỉ biết ngầm làm chuyện âm mưu quỷ kế, sao không có bản lĩnh quang minh chính đại cạnh tranh cùng Vương Tiểu Minh?" Trần Đỉnh oán hận nói, vô cùng tức giận và lo lắng thay cho Hạ Nhạc Thiên.


Hạ Nhạc Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Ai bảo điểm tích lũy của tôi và hạng hai cách quá xa làm gì, bọn họ có lẽ còn hy vọng có thể thay thế được hạng hai, nhưng rất khó vượt qua tôi."
Cho nên cách duy nhất đạt được hạng nhất, chính là gϊếŧ chết hạng nhất siêu việt kia.
Hạ Nhạc Thiên tự hỏi một lúc, nói với Trần Đỉnh: "Nếu bọn họ đã theo dõi tôi, nói không chừng một ngày nào đó thân phận tôi sẽ hoàn toàn bại lộ, lúc ấy sẽ liên lụy đến hai người."
Trần Đỉnh lập tức ngồi thẳng lưng, "Vương Tiểu Minh, ý cậu là gì? Cậu muốn tách khỏi chúng tôi, tự mình gánh tất cả áp lực và nguy hiểm?"
Bùi Anh cũng nhìn Hạ Nhạc Thiên, chờ đợi Hạ Nhạc Thiên trả lời.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Tuy rằng bắt đầu từ lúc vào trò chơi, tôi cũng đã cẩn thận, nhưng không thể xem thường năng lực của người chơi, nói không chừng có một ngày thân phận của tôi sẽ bại lộ."


Đến lúc đó......
Điều mà cậu phải đối mặt sẽ không chỉ đơn giản là một hai người chơi, mà rất có thể sẽ đối đầu với toàn bộ người chơi.
"Trần Đỉnh, anh có điều tra ra vì sao những người đó lại tìm tới Vương Tiểu Minh hay không?" Bùi Anh đột nhiên nói sang chuyện khác.
Trần Đỉnh lập tức trả lời: "Chuyện này anh đã tra rồi, là bởi vì khoảng thời gian trước có một người chơi nữ, bị nhốt trong trấn nhỏ nào đó thành phố H, sau đó có không ít người chơi chết ở bên trong."
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy lập tức nhớ đến lần gặp được Quỷ Tân Nương ở sơn thôn trước đó không lâu, lúc ấy cậu vì tiền nên đi một chuyến xa đến cứu người chơi nữ kia, đồng thời còn thuận tay cứu mấy người chơi khác.
Phỏng chừng là mấy người chơi may mắn còn sống đó, hoặc là chính người chơi nữ kia lộ ra chuyện của mình, dù sao thì không phải ai cũng có thể giải quyết sự kiện thần quái cấp bậc Quỷ Giới.
Bởi vậy, tổ chức này mới có thể theo dõi mình.
Có lẽ tổ chức này không những nghi ngờ mình là người chơi, mà còn có rất có thể chiếm một vị trí khá cao trên Bảng Xếp Hạng.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ kỹ tiền căn hậu quả, hơi cảm thấy may mắn lúc ấy mình không bại lộ ID trò chơi, nếu không tổ chức này tuyệt đối không chỉ phái ba người theo dõi mình.
Quả nhiên, lời nói kế tiếp của Trần Đỉnh đã chứng thực suy đoán của Hạ Nhạc Thiên, những thế lực đó đúng là bởi vì cậu giải quyết sự kiện cấp bậc Quỷ Giới rất dễ dàng mới theo dõi cậu.
Trần Đỉnh thở phào: "May mà cậu khá cảnh giác, không bại lộ ID trò chơi của mình."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Đây cũng coi như trong cái rủi có cái may."
Trần Đỉnh tiếp tục nói: "Bởi vì trò chơi đưa ra Thi Đấu Xếp Hạng, dẫn tới rất nhiều người có tên trên Bảng Xếp Hạng cảm thấy bất an, không muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ mà người chơi khác phát lên Kênh Thế Giới, hơn nữa chỉ trong vài giờ, đã có không ít người trên Bảng Xếp Hạng tử vong, dựa vào điều tra, bọn họ tuyệt đối không phải chết ở trong trò chơi, mà là......"
Hắn dừng một chút, mím môi: "Chết trong tay người chơi khác."
"Cho nên, chúng ta vẫn nên tạm thời tách ra, để tránh chuyện của tôi liên lụy đến hai người." Hạ Nhạc Thiên nói.
Trần Đỉnh cự tuyệt: "Cũng không nhất định phải tách ra hành động, chúng ta có thể tạm thời trốn đến một nơi hẻo lánh nào đó, chỉ cần chịu đựng ba tháng, tất cả đều sẽ kết thúc."
Bùi Anh gật đầu phụ họa: "Không sai, chúng ta không phải một đội sao, không thể mỗi lần gặp nguy hiểm đều để một mình cậu gánh vác, Vương Tiểu Minh, tôi biết cậu không muốn để chúng tôi gặp nguy hiểm, nhưng chúng tôi cũng không muốn để cậu một mình đối mặt với hiểm nguy."
Bùi Anh nói một câu dài, hơn nữa những lời này cũng là những gì Trần Đỉnh muốn nói.
Hạ Nhạc Thiên có chút cảm động, có thể có được tình đồng đội trân quý như thế này ở trong trò chơi, thật sự là khó càng thêm khó.
Từ khi bắt đầu tiến vào trò chơi đến giờ, cậu đã không còn nhớ mình đã nhìn thấy bao nhiêu lần nhân tâm hiểm ác, bởi vậy, cậu mới càng thêm quý trọng và muốn bảo vệ tình hữu nghị trân quý như vậy.
Cậu đã mất đi một người bạn, không thể mất đi người thứ hai thậm chí là người thứ ba.
Loại cảm giác vô lực mà tuyệt vọng này, không lúc nào không dày vò cậu, nguyện vọng chỉ đủ làm một người chơi sống lại, nếu Trần Đỉnh và Bùi Anh vì cậu mà chết, vậy cậu nên làm sao?
Trừ chuyện này ra, tình cảm của cậu và Thích Lệ Phi còn vấp phải cửa ải khó khăn, chỉ có nguyện vọng này có thể giúp cậu và Thích Lệ Phi ở bên nhau.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, chậm rãi siết chặt nắm tay, kiềm nén cảm xúc đau đớn trong lòng, vô cùng kiên quyết nói: "Không được, tôi không thể liên lụy đến hau người."
Trần Đỉnh nói: "Vương Tiểu Minh......"
Hạ Nhạc Thiên đứng lên, "Nếu chúng ta đang ở trong trò chơi, tôi nhất định sẽ không để hai người đứng phía sau tôi, nhưng chuyện này không giống nhau, rõ ràng có thể tránh khỏi nguy hiểm, vì sao hai người cứ nhất quyết phải dấn thân vào?"
Trần Đỉnh còn muốn tiếp tục nói gì đó, lại bị Hạ Nhạc Thiên đánh gãy, "Anh phải tin tưởng năng lực của tôi, nếu chỉ có một mình tôi, tôi có đủ tự tin có thể trốn thoát đọc bọn họ, không ai có thể động tới tôi."
Trần Đỉnh không còn lời nào để nói.
Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm Trần Đỉnh, hỏi: "Hơn nữa cho dù chúng ta thật sự trốn đến chỗ xa xôi, anh có thể đảm bảo trăm phần trăm những người đó sẽ không tìm được chúng ta sao, nhưng nếu chỉ có mình tôi, tôi có thể cùng bọn họ đánh du kích, hơn nữa hai người còn có thể đứng bên ngoài giúp tôi điều tra những người này."
Cuối cùng Trần Đỉnh cũng thở dài, "Vương Tiểu Minh, cậu nói đúng."
Làm việc nhóm chính là mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng, làm việc mình am hiểu, Trần Đỉnh và Bùi Anh hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc để giúp cậu điều tra bọn họ.
Nếu ba người đều trốn tránh, ngược lại càng dễ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Thuyết phục Trần Đỉnh cùng Bùi Anh xong, Hạ Nhạc Thiên nói: "Sau này chúng ta vẫn nên liên lạc qua tin nhắn trong trò chơi đi, miễn cho có người tra được nội dung trò chuyện của chúng ta."
Cẩn tắc vô ưu, làm vậy nhất định không sai.
Trần Đỉnh gật đầu, sau đó nói: "Được."
Ba người lại đi ăn bữa cơm, lúc này chia nhau ra.
Thấy Trần Đỉnh phức tạp nhìn bóng lưng Hạ Nhạc Thiên đi xa, Bùi Anh nhẹ giọng nói: "Em vẫn cảm thấy rất áy náy, chúng ta rõ ràng là một đội ngũ, nhưng mọi nguy hiểm đều để Vương Tiểu Minh chịu."
Trần Đỉnh lấy lại tinh thần, nắm tay Bùi Anh, "Đúng vậy, nhưng là em nghĩ đi, nếu cả ba chúng ta đều trốn đi, anh sẽ không thể quang minh chính đại điều tra những thế lực kia."
Bùi Anh gật đầu, "Em hiểu rồi."
Hạ Nhạc Thiên bỏ điện thoại vào Không Gian Bao Vây, sau đó đi đến một thôn nhỏ trong thành phố, chỉ có ở chỗ này mới không cần dùng chứng minh thư để thuê nhà, tránh bị những người đó tìm được cậu.
Đây là một chung cư, hiệu quả cách âm rất kém, đóng kín cửa vẫn có thể nghe được tiếng ồn của cả tòa nhà, tiếng hét ầm ĩ của trẻ con dưới lầu cùng với âm thanh mắng chửi the thé của phụ nữ, làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, chỉ có thể đeo tai phone nghe nhạc.
Cậu dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, say đó lấy chăn và khăn trải giường từ Không Gian Bao Vây ra, cuối cùng mới vào phòng tắm tắm rửa.
Hạ Nhạc Thiên thả người xuống giường, lập tức thở ra một hơi dài, phun hết mệt mỏi trong một ngày.
Một lát sau, Hạ Nhạc Thiên mới lấy điện thoại ra liên lạc với Trần Đỉnh.
[Da Da Hạ: Tôi đã dàn xếp xong chỗ ở, địa chỉ ở đường Hạnh Phúc, tiểu khu Kiến Khang đối diện nhà ngang.]
[Nâng Một Ngụm Rượu: Đã biết, bên chỗ tôi cũng đổi chỗ ở, đợi chút tôi gửi địa chỉ cho cậu.]
[Da Da Hạ: Được.]
Nói xong, Hạ Nhạc Thiên lại vào Kênh Thế Giới để tìm kiếm tin tức, từ sau khi Thi Đấu Xếp Hạng xuất hiện, tin tức trên Kênh Thế Giới càng ngày càng ít, rất nhiều người chơi lặn xuống nước, có vẻ như sợ mình bị theo dõi.
"Chỉ cần kiên trì ba tháng, tất cả đều sẽ kết thúc." Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm tự nhủ, suy nghĩ không tự chủ được dần dần bay xa.
Không biết lúc này Thích Lệ Phi đang làm gì.
Hạ Nhạc Thiên cụp mắt nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại, đắn đo một lúc mới mở nhấn vào khung chat, gửi cho Thích Lệ Phi một tin nhắn.
[Da Da Hạ: Người thông quan trò chơi, ngoại trừ có thể hứa một nguyện vọng ra, có phải cũng sẽ vĩnh viễn thoát khỏi trò chơi hay không?]
Không đến một giây, Thích Lệ Phi đã trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Ừ, ba hạng đầu đều có thể thoát khỏi trò chơi, chỉ là hạng nhất được khen thưởng thêm một ước nguyện.]
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, ngay sau đó lại cười khổ.
Kể cả khi người chơi khác biết tin tức này, chỉ sợ cũng vẫn rình rập danh hiệu đệ nhất như hổ rình mồi, thậm chí là không tiếc hết thảy đạt được nó.
Một cơ hội ước nguyện bất kỳ điều gì, đối với người chơi mà nói là dụ hoặc quá lớn.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Sao đột nhiên hỏi chuyện này?]
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, tâm tình phức tạp hồi lâu, lúc này đột nhiên cậu có một vấn đề rất muốn hỏi Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Anh hy vọng em có thể đạt được hạng nhất sao?]
Bên kia, Thần nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt trầm tĩnh u ám bỗng hiện lên chút ý cười, hắn đã gấp không chờ nổi hy vọng ngày này có thể đến mau một chút.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên trở nên khẩn trương.
Thích Lệ Phi hẳn là phải biết, một khi mình đạt được hạng nhất sẽ vĩnh viễn thoát khỏi trò chơi, hai người đừng nói là gặp mặt, chỉ sợ ngay cả liên lạc với nhau qua trò chơi cũng đều không thể.
[Đẹp Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: So với em, tôi còn hy vọng ngày đó có thể đến nhanh hơn, cho nên em phải nỗ lực hơn mới được.]
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu, trong ngực quặn đau.
Anh ấy.... không muốn ở bên mình sao?
Hạ Nhạc Thiên đỏ cả hốc mắt, cắn răng kiềm nén cảm xúc muốn xông vào trò chơi hành hung Thích Lệ Phi, nhanh chóng thoát khỏi khung chat.
Xa xôi sao trời.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào di động, lẳng lặng chờ đợi người yêu trả lời.
1 tiếng 50 phút 32 giây trôi qua.
Hắn vẫn đang chờ đợi.
Một ngày trôi qua.
Hắn mới có chút ngồi không yên.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Nghĩ đến khả năng này, cảm xúc của hắn lại cuộn trào, toàn bộ không gian như bị chấn động, vô số cầu sáng tụ lại thành đám không dám nhảy nhót, phảng phất như đang nói: "A a a Lão Đại tức giận, thật đáng sợ!!!"
Hơi thở của hắn trầm xuống, lập tức khiến tất cả cầu sáng không dám lập loè nữa, trong lòng nôn nóng bất an đi lại đi lại, chợt hắn dừng bước chân, trong lòng toát ra một suy nghĩ.
Nếu không, đi thế giới Hiện Thực một chút?
Tuy hắn là Thần, nhưng đại đa số thần lực đều dùng để sáng tạo trò chơi này, sáng tạo ra vô số thế giới, bản thân đang ở thời kỳ tương đối suy yếu.
Hơn nữa nếu hắn dùng chân thân đi thế giới Hiện Thực, rất có thể sẽ khiến những Bug đang ẩn nấp thừa cơ hội, dẫn tới không gian Hiện Thực vốn đang bên bờ sụp đổ sinh ra mặt trái không biết tên.
Cho nên.
Hắn cần phải ở lại chỗ này, giữ cho thế giới Trò Chơi và thế giới Hiện Thực ổn định hoà bình hành, thẳng đến khi thần lực khôi phục bảy phần, mới có thể đi đến thế giới Hiện Thực.
Tự hỏi vài giây, hắn nhẹ nhàng búng tay một cái, trong hư không lập tức hiện ra một con mèo trưởng thành toàn thân đen nhánh, đường cong dẻo dai tuyệt đẹp, đồng tử xanh thẳm dựng đứng đầy lạnh lẽo.
Hắn đem một sợi thần trí bám vào mèo đen, sau đó chờ vài giây để làm quen với thân thể mới, lúc này mới mở ra cánh cửa Thời Không nhảy vào thế giới Hiện Thực.
****
(*) Mèo đen: (ĐM-EDIT-Phần 2) BÁO ĐỘNG PHÍA TRƯỚC NĂNG LƯỢNG CAO!!! - Chương 225: Khoác áo choàng
Editor: Bận bịu quá, qua tết còn ôn thi, ʕ'• ᴥ•̥'ʔ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.