Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 62: Đại kết cục




_Di nhi...anh không bao giờ xa em nữa....
_Huhu...Thần à...em...em...
Rốt cuộc hạnh phúc cũng cười với cô và hắn, cô xúc động, khoé mắt sáng lên hạnh phúc. Hắn cũng vậy...hắn yêu cô hơn những gì hắn có. Trở về nhà trong sự hạnh phúc sau nhiều ngày nằm viện, bây giờ hạnh phúc mới thật sự bắt đầu
_Ngủ đi sao nhìn em mãi vậy?
Cô ngượng ngùng nhìn hắn, hai gò má ửng đỏ đáng yêu. Hắn kéo tay cô vòng qua hông hắn, cô yên bình nằm trên ngực hắn
_Di nhi, anh đang nghĩ xem sẽ đặt tên con trai chúng ta là gì?
Phàm Khiết Thần hôn lên mắt cô nhỏ nhẹ, mùi tóc của cô làm hắn tan chảy, mọi khổ đau đã qua có thế nào cũng không làm cô tổn thương dù là việc nhỏ nhất
_Sao anh biết là con trai chứ? Nhỡ đâu là con gái thì sao?
_Chắc chắn là con trai, anh đặt tên con là Hoa Trạch Siêu
Hắn hôn lên tóc cô, hắn đặt cô xuống giường, bàn tay nâng cằm cô lên cao, hắn hôn cô nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt, cô hạnh phúc áp tay lên khuôn mặt yêu thương, đây là cái hôn cô cảm nhận là hạnh phúc và ngọt ngào nhất, không phải vội vã cũng chẳng cần gượng ép như mấy lần trước, cô thả hồn vào sự nồng nàn của hắn, từ ánh mắt đến cánh môi thơ mộng của cô giờ là của riêng hắn, không có ai có thể cướp đi được, cô trợn đời cũng dành riêng cho hắn dù ngày mai ngoài kia sóng gió vì bây giờ có chuyện gì xảy ra thì cả hai vẫn là một
_Tại sao là Hoa mà không phải là Phàm hả anh? Anh họ Phàm cơ mà???
Cô nhỏm người ngồi dậy thắc mắt, có lẽ cô vẫn chưa biết chuyện này
_Di nhi à, bố anh họ Hoa, chỉ là bà nội muốn anh theo họ của bà nội, chuyện quá khứ qua rồi, chúng ta quên Phàm gia đi được không? Hãy để con chúng ta mang họ Hoa, chúng ta làm lại tất cả
_Thần à...
_Em đừng vội nói...
Hắn đặt ngón tay lên môi cô ngăn không cho cô nói, hắn tiếp tục cúi người hôn cô, hắn không muốn có khoản cách ngăn cản giây phút này, giây phút ngọt ngào mà khó khăn lắm mới có được, hắn cắn vào cổ cô một cái rõ đau
_A....sao lại cắn em đồ khó ưa...
Cô véo vào ngực hắn cau có, cô ôm cổ nhăn nhó
_Để làm dấu...
_Mau ngủ đi, chỗ của anh ở kia
Cô đẩy hắn ra, cô chỉ về phía cuối giường
_Không có em để ôm ấp dày vò thì làm sao mà ngủ??
Hắn nằm xuống ôm cô xoa đầu, hết xoa đầu lại cắn nhẹ vào mũi cô
_Sau này đừng suy nghĩ nhiều, buồn phiền hay có gì giữ trong lòng cứ kể hết anh nghe, anh là chỗ duy nhất cho em dựa dẫm...
Hắn ôm chặt cô hơn, do cô thấp hơn hắn rất nhiều nên khi ôm cô, cô bị hắn siết chặt ụp mặt vào ngực hắn đến gần ngạt thở
_Bỏ ra khó thở quá...anh định đánh trống lãng đấy à? Anh vừa nói là ôm ấp em dày vò còn gì? Em là thú cưng chắc?
Cô bức mấy cọng lông mi của hắn xem như trừng phạt hắn vồ vã hôn khắp mặt mũi cô
_Ừ...từ từ hành hạ
Hắn nghĩ ngợi lung tung rồi cười sảng khoái, tau còn kéo ngược áo cô lên cao dò tìm bên trong, cô nghe mà ức chế kinh khủng
_Đồ đáng ghét...đồ đáng ghét...em đang mang thai cấm anh đến gần cho đến khi nào em sinh con, cục cưng còn bé rất nhạy cảm anh chịu khó nhịn đi
Cô nhíu mày giữ khoản cách với hắn, cô bắt hắn phải nhịn khác nào là cực hình đối với hắn, nghe thôi đã không chịu được ức chế khủng khiếp
_Em???
_Chỉ hôn cấm sờ soạn tiếp xúc
_Anh cắn chết em
Hắn hậm hực cắn vào ngực cô mấy cái đe doạ, bắt hắn nhịn thật quá bất công
_Bỏ em ra...haha...nhột quá...
3 năm sau....
_Chậm lại một chút...chậm lại một chút....
Con trai nhỏ xinh như thiên thần của hắn và cô đã lên ba tuổi, tiểu Siêu giống hắn như đúc từ trong khuôn, dự là lớn lên sẽ thu hút rất nhiều mỹ nữ, thằng bé háo hức chỉ cho bố cách chạy xe đạp
_Bố ơi...chạy chậm thôi xem con đây này...Bố chạy tệ quá hihi
Thằng bé ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ rất đáng yêu, còn hắn hắn cũng đạp xe cùng con trái rất vui vẻ
_Tiểu huynh đệ có thể lên xe tôi được không? Rất an toàn
Hắn ôm con trai nháy mắt hỏi nhỏ, cô hạnh phúc ngồi trên băng ghế hướng mắt ra cánh đồng hoa có con đường nhỏ duy nhất rất thoáng mát
_Không được đâu...Bố chưa chạy xe đạp được đâu...hay là đợi lúc mẹ sinh em bé thì bố chở em đi, con mà ngã xe thì sau này không được đẹp trai
_Ôi thằng bé này
Hắn hạnh phúc ôm con trai vào lòng, hắn dắt tay tiểu Siêu đến chỗ cô đang ngồi
_Con hỏi xem mẹ có yêu bố không?
_Mẹ nói là không có yêu bố mà sao tối nào con cũng thấy mẹ hôn bố hết vậy?
Cả hắn và cô cùng bậc cười, cuộc đời ngắn ngủi trôi theo năm tháng hạnh phúc nhất vẫn là chọn người mình yêu và người đó cũng yêu mình dù là có trãi qua buồn phiền giận hờn nhưng mỗi lần mưa tạnh cầu vồng đủ sắc lại lên rất đẹp. Hoa Trạch Siêu lớn lên thông minh hơn người trở thành nam thần được mong đợi và nối tiếp chuyện tình đẹp ngọt ngào của bố mẹ trong phần 2 (H)Đại boss có quyền ngược em. Mời mọi người theo dõi và ủng hộ, Cảm ơn rất nhiều ạ
By Thuytinh103

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.