Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 783: Kiếm trận sơ thành




Nhất thời một màn quỷ dị xuất hiện, chất lỏng trong suốt bắt đầu tự động phân liệt biến hình, hình thành sáu viên ngân châu to cỡ ngón tay cái, quay tròn trên không trung rồi chậm rãi chuyển động.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên cắn chót lưỡi phun ra một khẩu tinh huyết.
Kết quả tinh huyết sau khi bám lên hạt châu này thì toàn bộ đều bị hút vào. Hạt châu nhan sắc nhanh chóng biến đổi chuyển biến thành kim hoàng sắc, giống như được chế tạo từ xích kim.
Nhìn thấy diễn biến trước mặt, tinh thần Hàn Lập rung lên. Lần nữa há miệng, một đạo thanh mang bắn ra sau khi xoay quanh một cái thì đứng ở trước mặt Hàn Lập.
Đây là một thanh tiểu kiếm dài cỡ một tấc, linh quang lóe ra.
Hàn Lập nhìn một khỏa Canh Tinh đã biến thành kim châu, ngón tay điểm một cái, nhất thời kim châu hóa thành một đạo kim quang bắn thẳng lên thân tiểu kiếm, sau đó hòa tan bám dính lấy mặt ngoài phi kiếm.
Nhất thời tiểu kiếm biến thành kim quang lập lòe chói mắt.
Hai hàng lông mày Hàn Lập nhíu lại, nhìn trên mặt đất điểm chỉ vài cái, nhiều loại tài liệu phụ trợ nhất nhất bay lên trên phi kiếm, dung nhập một cách quỷ dị vào trong đó.
Sau đó Hàn Lập lại nhìn phi kiếm ngoắc một cái, thanh kiếm này trong nháy mắt bay vào lòng bàn tay. "Phụt" một tiếng, một đoàn thanh sắc anh hỏa từ hư không hiện lên, đem phi kiếm bao lại bên trong.
Hàn Lập chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng thần thức thao túng anh hỏa, bắt đầu luyện chế.
Chỉ có đem trộn lẫn tinh huyết và Canh Tinh rồi hoàn toàn hòa hợp cùng phi kiếm, đến mức không thể phân biệt thì mới có thể tính là luyện chế thành công.
Thời gian một mỗi ngày trôi qua, Hàn Lập trong mật thất liên tiếp luyện chế một khẩu tiếp một khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, một chút nghỉ ngơi cũng không có.
Nếu không phải Hàn Lập có vạn năm linh dịch, có thể kịp thời hồi phục pháp lực tiêu hao trong thời gian ngắn thì thật đúng là không có cách nào kiên trì được.
Mà ở ngoài động phủ, mắt thấy cách ngày Hắc bào nhân ước định đến gần mà Hàn Lập còn chưa đi ra. Những người biết việc này bắt đầu lo lắng.
Mà trong đó tự nhiên lão giả tóc bạc là lo âu nhất bởi vì ngay hôm qua đã có người dùng phi kiếm truyền thư, đem một cái ngọc giản đến Lạc Vân Tông, bên trong viết địa chỉ cụ thể cùng Hàn Lập ước hẹn.
Nơi đó chẳng những hiểm ác mà còn cách Vân Mộng Sơn phi thường xa. Hàn Lập mà không xuất quan bây giờ thì có thể không kịp.
Ngay lúc lão giả tóc bạc trong nghị sự đại điện đứng ngồi không yên thì thân ảnh Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện tại cửa điện.
"Sư đệ, ngươi đã xuất quan, pháp bảo luyện chế xong chưa?" Lão giả có điều cảm ứng quay đầu lại, mắt thấy Hàn Lập đứng ở cửa thì không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên.
"Cuối cùng cũng miễn cưỡng luyện chế xong. Trình sư huynh. Ta nghe nói người nọ lần nữa đưa ngọc giản tới, bên trong còn có địa điểm ước hẹn với ta. Có phải hay không" Tinh thần Hàn Lập lúc này thoải mái hơn so với một tháng trước đó vài phần, trầm giọng hỏi.
"Không sai, hắn ước hẹn ngươi tại đỉnh Thiên Trụ Sơn. Đây là ngọc giản hắn đưa tới, ngươi xem qua một chút" Lão giả tóc bạc gật đầu nói, đưa một cái lục sắc ngọc giản qua.
Hàn Lập tiếp nhận ngọc giản, đem thần thức tiến vào trong đó, nhanh chóng lướt qua một lần.
"Hừ! yêu cầu ta chỉ đến một người, cũng nhất định phải mang theo Kim Lôi Trúc pháp bảo. Xem ra hắn thực sự đem ta điều tra rất rõ ràng, biết một ít chuyện giữa ta và Uyển Nhi. Nếu không, sẽ không tự tin như thế." Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, trên mặt một tia tàn khốc hiện lên.
"Lấy thần thông của đối phương muốn thần không biết quỷ không hay điều tra rõ ràng chuyện của sư đệ cùng Nam Cung muội tử xác là chuyện dễ dàng. Dù sao trước mặt một ma tu có đại thần thông, thấp giai tu sĩ căn bản không cách nào giữ kín chuyện gì; nhưng sư đệ, ta không thể cho ngươi một mình đi mạo hiểm được. Ta đã ước hẹn Hỏa Long Đồng Tử cùng năm sáu gã hảo đồng đạo. Đến lúc đó sư đệ đi trước một bước, mấy người bọn ta theo sau. Chỉ cần người nọ một khi hiện thân, bọn ta đồng loạt vây công thì nhất định đem người này bắt sống. Làm cho người này biết Khê Quốc chúng ta không phải là nơi có thể nói đến là đến, nói đi là đi " Lão giả tóc bạc đột nhiên căm tức nói.
"Sư huynh, phương pháp này không sai. Bất quá người này hơn phân nửa là có đề phòng. Nhưng có mấy người sư huynh đi theo cũng tốt. Vạn nhất đối phương sơ sẩy hoặc khinh thường, hoặc vô cùng tự đại thì nhân tiện tiêu diệt người này." Hàn Lập ngẫm lại, gật đầu đồng ý.
Có thể có người giúp đỡ, hắn tự nhiên là cầu còn không được.
"Tốt, ước định như vậy đi. Thiên Trụ Phong nọ mặc dù cao vô cùng nhưng đối với người tu tiên mà nói, căn bản như là đất bằng mà thôi. Ta sẽ để trên người sư đệ một loại ký hiệu dùng để truy tung. Đến lúc đó nếu thật sự không thể địch lại được đối thủ thì sư đệ chỉ cần trì hoãn thời gian. Bọn ta sẽ kịp thời chạy tới." Lão giả tóc bạc dặn dò một câu.
"Việc này làm phiền sư huynh nhiều rồi. Ân tình này, Hàn mỗ chắc chắn sẽ báo đáp" Người không dễ dàng chịu ân huệ của người khác như Hàn Lập khó nói ra được câu như vậy.
"Ha ha, sư đệ cũng là một phần tử của Lạc Vân Tông chúng ta. Cần gì nói khách khí như thế. Thời gian không còn sớm, Hàn sư đệ nên chuẩn bị nhanh một chút. Tối nay sư đệ nhất định phải xuất phát, mới có thể kịp chạy tới Thiên Trụ Sơn" Lão giả tóc bạc sau khi cười, phảng phất không thèm để ý nói.
Hàn Lập gật đầu, lúc này cáo từ đi về trước.
Nhìn Hàn Lập đi ra ngoài. Lão giả tóc bạc nhẹ thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
Có thể làm cho Hàn Lập nói ra lời vừa rồi, hắn cuối cùng không có uổng phí một phen khổ tâm.
Nói vậy sau khi hắn gặp đại hạn tọa hóa thì vị Hàn sư đệ cũng sẽ vì phần nhân tình này mà toàn lực duy trì Lạc Vân Tông.
Lão giả tóc bạc cảm thấy tâm lý rất thoải mái. Nhưng sau khi ngẫm lại, tay vỗ vào Túi Trữ Vật, một tấm trương phù xuất hiện ở trong tay, tiếp theo ném lên không trung hóa thành vài đạo hồng quang bắn ra khỏi đại sảnh.
Truyền Âm Phù đã phát ra, mấy hảo hữu đã đến ở trong nghênh tân các mấy ngày trước, nên một lát sau là có thể tề tụ nơi đây.
Lão giả mặt hiện lên vẻ trầm ngâm ngồi ở trên ghế không nhúc nhích. Hàn Lập sau khi nói với lão giả tóc bạc một tiếng thì đã rời Vân Mộng Sơn thẳng tiến đến Thiên Trụ Sơn.
Sau khi Hàn Lập xuất phát một lúc, lão giả tóc bạc cùng Hỏa Long Đồng Tử và vài tên Nguyên Anh lão quái cũng rời khỏi Lạc Vân Tông, lặng lẽ theo phía sau.
Vi để tiết kiệm pháp lực, Hàn Lập chỉ hóa thành thanh quang độn tốc mà thôi.
Mà Hàn Lập trong lúc độn quang hướng về phía trước bay độn đi, một bên xem xét lại một số kim sắc tiểu kiếm dài cỡ hai ba tấc. Đúng là ba mươi sáu khẩu Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đã được Hàn Lập trộn lẫn Canh Tinh vào.
Không biết vì sao, sau khi Canh Tinh hòa vào thì phi kiếm hoàn toàn biến thành xích kim sắc.
Mà nếu hắn không nhớ lầm thì trong quá trình luyện chế Canh Tinh, mặc dù sẽ làm cho mặt ngoài pháp bảo thay đổi linh sắc, nhưng những thay đổi này một khi pháp bảo luyện chế xong, Canh Tinh chính thức hợp nhất với pháp bảo thì hẳn là phải khôi phục nguyên dạng mới đúng.
Mà ba mươi sáu khẩu phi kiếm này lại đem này kim sắc bảo tồn đến tối hậu, vẫn chưa rút đi.
Điều này làm cho Hàn Lập hơi có chút kinh ngạc.
Số phi kiếm này uy lực không có bị ảnh hưởng, thậm chí Hàn Lập còn mơ hồ cảm giác được Canh Tinh này tựa hồ so với lời đồn càng thêm hữu hiệu. Sau khi hắn kiểm tra thì thấy uy lực của phi kiếm tăng lên gần tam thành uy lực. Trình độ sắc bén lại càng hơn xa trước đây.
Hàn Lập tin tưởng pháp bảo phổ thông bây giờ nếu cùng phi kiếm giao kích một chút thì sợ rằng sẽ bị một trảm của phi kiếm biến thành phế phẩm.
Hàn Lập trong lòng vô cùng vui mừng lẫn cực kỳ sợ hãi – hai loại cảm giác đan xen nhau, nhưng cũng có chút nghi hoặc khó hiểu. Cuối cùng hắn nghĩ đến nguyên liệu chủ đạo làm phi kiếm mà lúc trước đã trộn lẫn Kim Lôi Trúc. Lúc trước hắn đã từng trộn lẫn vào một loại tài liệu quý trọng khác chính là Luyện tinh.
Đám tài liệu đó không vật nào không phải là hi hãn dị thường. Chẳng lẽ sau khi trộn lẫn với Canh Tinh thì lại tạo ra biến hóa không tưởng tượng được. Hàn Lập suy nghĩ hồi lâu nhưng cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Nếu chuyện phát triển theo hướng tốt thì hắn cũng không nguyện hao tâm tốn sức đi nghiên cứu việc này làm gì, mà đem tâm tư toàn bộ đặt ở trên Đại Canh Kiếm Trận.
Thần thông này cơ hồ không cần Hàn Lập cố ý tu luyện nhưng lại dễ dàng thi triển được.
Hàn Lập trong mật thất đã kiểm tra qua uy lực của kiếm trận này một chút. Kết quả làm cho Hàn Lập trợn mắt há mồm!
Kiếm trận này uy lực thật lớn, điều đó chứng thực trang sách vàng nọ không có khuyếch đại chút nào. Mặc dù bây giờ chỉ có thể tạo thành một cái Đại Canh Kiếm Trận đơn giản, nhưng kiếm trận này thần diệu đến mức đã làm cho Hàn Lập phải tự thán, đối với chuyến đi này tin tưởng hơn nhiều. Nếu không Hàn Lập làm sao thành thật đi gặp đối phương như thế.
Phong hồn chú mà Nam Cung Uyển bị nhất định phải giải, nhưng không có Đại Canh Kiếm Trận mà nói, Hàn Lập đồng dạng sẽ không ngoan ngoãn đi chịu chết, chịu sự sắp đặt của người khác.
Đương nhiên có thể đối phó với Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ hay không, thì do Hàn Lập cũng chưa có cùng hậu kỳ tu sĩ chính thức đấu qua nên không thể nào nắm chắc được.
Nhưng Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ một khi lâm vào trong kiếm trận này, Hàn Lập ít nhất cũng có tám chín thành nắm chắc có thể vây khốn thậm chí diệt sát đối phương.
Có loại thần thông này, tối thiểu trước mặt Nguyên Anh Hậu Kỳ tu sĩ cũng thừa khả năng tự bảo vệ mình. Bất quá, như thế nào từ trong miệng đối phương biết được phương pháp giải trừ Phong hồn chú thì không khỏi có chút phiền phức. Hàn Lập cũng chỉ có cách gặp mặt Hắc bào nam tử nọ, đi bước nào biết bước ấy, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Sau khi than nhẹ, trong tay Hàn Lập kim quang chợt lóe, tiểu kiếm biến mất, tiếp theo hắn dùng thần thức hướng về phía sau quét qua một chút.
Vẫn chưa phát hiện hành tung của đám người lão giả tóc bạc, Hàn Lập cũng không kỳ quái.
Vi sợ Hắc bào nhân âm thầm rình coi, bọn họ khẳng định còn trốn xa xa dùng bí thuật truy tung.
Dù sao đối phương có khả năng là Nguyên Anh Hậu Kỳ ma tu, bọn họ tự nhiên phải cực kỳ cẩn thận để tránh bị lộ tung tích, gây ra chuyện không hay.
Thiên Trụ Sơn ở phía tây Vân Mộng Sơn, chỉ có một tòa tiểu sơn nhưng lại cao hơn vạn trượng, cho nên có xưng là "Thiên trụ" sơn
Từ xa nhìn lại, một phần ba ngọn núi này chìm trong mây mù, có vẻ cực kỳ hùng vĩ hiểm trở.
Mà núi này bốn phía tất cả đều là một giải đồi núi thấp lùn. Đứng trên sườn núi có thể đem hết thảy phụ cận thu vào trong mắt. Đại khái đây cũng là lý do khiến Hắc bào nhân chọn lựa nơi đây.
Bất quá khi Hàn Lập bay đến cách ngọn núi này hơn trăm dặm thì lập tức cảm thấy một cỗ thần thức quấn quanh lại đây.
Thần thức này phảng phất có chút không kém nhưng dường như chỉ có tu vi Nguyên Anh Trung Kỳ. Bất quá Hàn Lập cũng không dám bởi vậy mà thả lỏng vì ai biết liệu có phải đối phương cố ý giấu diếm thực lực hay không, muốn cho hắn chủ quan.
Bởi vậy Hàn Lập đối với đạo thần thức dò xét này tỏ vẻ như không biết, vẫn không nhanh không chậm bay về phía Thiên Trụ Sơn.
Cơ hồ cùng lúc đó trên đỉnh Thiên Trụ Sơn, trên một tảng đá, một gã Hắc bào nhân đóng chặt hai mắt, lạnh lùng nhìn về phía Hàn Lập đang bay tới.
"Ngươi chung quy cũng đến. Xem ra tin tình báo có được cũng không có sai. Quả nhiên hắn cùng nữ tu kia có quan hệ không phải tầm thường!" Hắn thì thào nói nhỏ một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.