Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 667: Sương hoa dữ Lam diễm




Nghe nữ tử này nói xong, Hàn Lập đối với Mộc Linh Anh đang bị mình giam cầm cuối cũng có kiến giải.
Thứ này có chút giống Đế Hồn Thú của hắn, cũng là linh vật do người luyện chế ra. Có điều từ chuyện nó có thể cắn nuốt nguyên anh của tu sĩ, cho thấy cũng rất hung hãn. Tối thiểu Đế Hồn Thú trước kia cũng không cách nào so sánh.
Tâm tư Hàn Lập chuyển động, lời nói vừa chuyển, đột nhiên hỏi một câu làm cho Liễu Ngọc ngạc nhiên.
"Ngươi sử dụng vài con Lục Dực Sương Công nọ, cũng không phải vật thường. Là từ nơi nào có được? Đối với tình huống bình thường mà nói, lấy tu vi của ngươi hình như không cách nào có được thượng cổ linh trùng như vậy. Chẳng lẽ đồng môn hoặc sư thúc sư bá của ngươi không có chủ ý với chúng?"
"Tiền bối cũng biết linh trùng này? Vãn bối từ một tòa động phủ của thượng cổ tu sĩ, tìm được nơi chứa nhiều trứng trùng cổ này. Nguyên vốn tưởng rằng là trứng chết, không có khả năng ấp được, nhưng khi trở về thử một lần, lại cơ duyên xảo hợp ấp được ra vài con. Có điều trưởng bối tông môn nói, đám linh trùng này mặc dù là thượng cổ dị chủng, hơn nữa sau khi trưởng thành thì thần thông lớn vô cùng, nhưng bồi dưỡng cũng vô cùng khó khăn. Cho dù tất cả điều kiện đều có đủ, cũng cần một ngàn năm chúng nó mới trưởng thành được. Cho nên cũng không ai có chủ ý đối với nó. Vãn bối cũng là cảm thấy lúc còn nhỏ thần thông của chúng nó cũng đã mạnh như vậy, nên lúc này mới không bỏ chúng thay đổi linh trùng khác".
Liễu Ngọc có chút kinh nghi nói, đồng thời trong lòng cũng khó hiểu, đối phương vì sao hỏi về linh trùng này. Chẳng lẽ lấy tu vi của đối phương còn coi trọng đám rết này?
Chẳng qua cho dù tu sĩ Nguyên Anh Kỳ có thể sống hơn một ngàn năm cũng không có khả năng hao phí thời gian bồi dưỡng đám Lục Dực Sương Công này. Bọn họ cũng không chấp nhận hao phí nhiều thời gian như vậy.
Trong lúc Liễu Ngọc trầm tư khó hiểu thì Hàn Lập liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói một lời làm cho trống ngực nữ tử này đập mạnh.
"Ta cảm thấy rất hứng thú đối với Lục Dực Sương Công của ngươi, cũng có biện pháp trong khoảng thời gian ngắn làm chúng nó tăng lên một hai cấp. Không biết có hứng thú giao dịch cùng với ta hay không" Hàn Lập bình tĩnh nói.
"Tiền bối muốn vãn bối làm gì, xin cứ việc nói" Đôi mắt sáng của Liễu Ngọc lưu động, thản nhiên nói, lộ ra phong tình vừa mừng vừa sợ.
Hàn Lập đối với biểu tình này cũng không để ý, chỉ là thản nhiên nói tiếp:
"Ta có thể giúp đạo hữu thúc giục vài con Lục Dực Sương Công này, nhưng sau khi chúng nó sinh hạ trứng trùng, liền phải giao cho ta. Hơn nữa ta nghe nói Khu Trùng Thuật của Ngự Linh Tông có chỗ rất độc đáo. Không biết có thể chỉ giáo một chút?"
"Khu Trùng Thuật?" Vốn Liễu Ngọc còn đang thầm hy vọng, liền đọng lại một chút.
Có liên quan đến bí thuật cao cấp khu trùng khu thú, luôn luôn đều là pháp quyết trọng yếu của Ngự Linh Tông. Nếu dễ dàng tiết lộ cho người ngoài, chính là phạm môn quy.
Cho dù trong lòng Liễu Ngọc sớm giác ngộ, không định làm trái ý Hàn Lập, nhưng khi nghe được lời ấy, sắc mặt cũng đại biến, trong lòng không ngừng kêu khổ.
"Tiền bối hẳn là biết, tự tiện tiết lộ công pháp trong tông, thì phải chịu đại tội quất hồn luyện phách. Vãn bối nếu đem bí thuật cho tiền bối, không biết tiền bối xử trí tiểu nữ như thế nào" Liễu Ngọc nhìn Hàn Lập, có chút bất an nói.
"Chỉ cần có được trứng trùng cùng pháp quyết ta cần, ngươi liền có thể tự rời đi. Ta sẽ không mảy may ngăn trở. Về phần có trở lại Ngự Linh Tông hay là đi tìm nơi khác là tùy ngươi. Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ ngươi không cách nào tìm được chỗ đặt chân?" Hàn Lập hời hợt nói, phảng phất như đây chỉ là chuyện nhỏ.
Liễu Ngọc nghe vậy, ngọc dung lại âm tình bất định. Sau một lúc lâu, mới mở đôi môi đỏ mộng cười khổ nói
"Tiền bối nói thật dễ dàng. Vãn bối đối với chuyện của mình rất rõ ràng, nếu trở thành tán tu, đời này tiểu nữ cũng đừng nghĩ đến ngưng kết nguyên anh. Huống hồ, vãn bối bây giờ cũng biết lai lịch cùng thân phận của tiền bối, tiền bối như thế nào lại dễ dàng thả vãn bối đi. Sợ rằng là khó thoát khỏi cái chết" Nữ tử này tựa hồ phi thường thấu triệt việc này, sầu thảm nói.
"Vậy ý ngươi định như thế nào, chẳng lẽ muốn ta phát độc thệ, lấy việc này áp chế ta?" Hàn Lập nghe vậy không có tức giận, thần sắc không thay đổi nói.
"Áp chế? Vãn bối sao dám như thế. Vãn bối nghĩ chỉ muốn cầu một cái kế sách bảo vệ mà thôi" Liễu Ngọc lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Ngươi nghĩ muốn như thế nào tự bảo vệ?"
"Tiền bối nếu không chê, tiểu nữ từ nay muốn bái vào môn hạ tiền bối, làm đệ tử của tiền bối, không biết có thể đáp ứng hay không?" Liễu Ngọc hạ thấp đầu nói, khiến cho Hàn Lập ngẩn người.
"Bái vào môn hạ ta?" Hàn Lập thật có điểm ngoài ý muốn.
"Không sai. Lấy tu vi của tiền bối, hiển nhiên dư sức làm sư phụ của vãn bối. Mà vãn bối trừ khi trở thành môn hạ và có được sự che chở của tiền bối mới không hề cố kỵ giao công pháp của Ngự Linh Tông cho tiền bối. Nếu không, cho dù tiền bối không giết, ta cũng sẽ bị Ngự Linh Tông đuổi giết cả đời" Trên mặt nữ tử áo trắng lộ ra một tia sợ hãi.
Hàn Lập nhướng mày, ngón tay nhè nhẹ gõ lên bàn đá bên cạnh, hơi trầm ngâm.
"Ngươi nói như thế, hẳn là tại Ngự Linh Tông không có bái sư. Nhưng bái vào môn hạ ta, ngươi đối mặt với gia tộc như thế nào. Dù sao quan hệ giữa Thiên Đạo Minh và Ma đạo chính là đối địch, ngươi có thể nhận thức rõ ràng?" Hàn Lập vuốt cằm, nói không chút vội vàng.
"Vãn bối từ Trúc Cơ đến Kết Đan, hoàn toàn là dựa vào cơ duyên của chính mình mà từng bước tiến tới, vẫn chưa bái người nào làm thầy. Gia tộc càng không có vấn đề gì. Trong Liễu gia, tu sĩ đồng lứa với ta vốn cũng chỉ có mấy người mà thôi, hiện tại những người này đã sớm qua đời. Cũng chỉ còn một mình vãn bối" Liễu Ngọc trấn định nói.
"Một khi ngươi đã nói như thế, muốn vào môn hạ ta để tự bảo vệ mình cũng không phải là chuyện không thể. Bất quá nói rõ trước với ngươi, ta phải hạ cấm thần thuật trên người ngươi mới được. Sau này tu luyện, cũng không được hỏi nhiều. Tóm lại, ngươi có thể trở thành ký danh đệ tử của ta, sau đó gia nhập Lạc Vân Tông tự tu luyện. Ngươi chấp nhận không?" Hàn Lập cười mà không cười nói.
"Hạ cấm chế, điều này cũng là hiển nhiên. Dù sao trước kia vãn bối chính là tu sĩ Ngự Linh Tông. Chỉ cần tiền bối có thể che chở an nguy cho vãn bối, tiểu nữ tử tuyệt không có bất cứ câu oán hận gì. Về phần chỉ điểm tu luyện, ta vốn là may mắn nhặt lại được tính mạng, tự nhiên không dám quá phận hy vọng xa xôi" Liễu Ngọc dường như có thể giải thích được ý nghĩ của Hàn Lập, không chút do dự đáp ứng.
Nghe được nữ tử này nhanh chóng đáp ứng, Hàn Lập ngược lại lại trầm mặc, dị quang trong mắt chớp động vài cái, sau đó mới gật đầu nói:
"Được! Nếu đạo hữu ngay cả điều kiện bậc này cũng đáp ứng, dĩ nhiên ta cũng sẽ không nuốt lời. Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mặt hai vị trưởng lão Lạc Vân Tông khác, sau này ngươi sẽ đổi tên gia nhập Lạc Vân Tông!"
"Đa tạ tiền bối thành toàn" Liễu Ngọc tâm lý buông lỏng, biết mạng nhỏ thật sự đã được giữ lại, vội vàng mừng rỡ bái tạ.
"Ngươi trước về tĩnh thất nghỉ ngơi một chút. Qua một lát ta sẽ thi triển cấm thần thuật trên người ngươi, sau đó thuận tiện giải pháp thuật giam cầm cho ngươi luôn" Hàn Lập khoát tay chặn lại, bảo nữ tử này ra ngoài.
Sau khi Liễu Ngọc tạ ơn, liền cung kính rời khỏi đại sảnh.
Hàn quang trên vách tường đại sảnh chợt lóe, Ngân Nguyệt từ trong vách hiện ra.
"Như thế nào, ngươi còn không có trở về nguyên hình!" Hàn Lập nhìn thiếu phụ liếc mặt một cái, tùy tiện hỏi.
"Tu vi yêu hồ của nô tỳ so với trước kia tăng lên không ít, thời gian biến thân hiển nhiên cũng dài hơn một chút. Có điều chủ nhân, ngào thật định nhận nữ tử này làm đệ tử sao? Ta nhớ rõ trước kia chủ nhân cũng không thích thu đồ đệ, sợ liên quan đến nhân quả mà chậm trễ việc tu hành. Lục Dực Sương Công này thật đối với chủ nhân rất trọng yếu vậy sao? Nếu không việc bí thuật khu trùng, hoàn toàn có thể dựa vào thi triển Mộng dẫn thuật để mạnh mẽ sưu hồn mà biết được" Hai mắt thiếu phụ vừa chuyển, khó hiểu yêu kiều hỏi.
"Ngươi nói không sai. Lục Dực Sương Công này là tình thế bắt buộc phải có. Ngươi có cảm giác được dựa theo tiến độ bây giờ, một lần chỉ luyện hóa được một chút Kiềm Lam Băng Diễm, thì bao lâu mới có thể luyện hóa toàn bộ" Hàn Lập ngửa người dựa lưng, uể oải nói.
"Không biết, tối thiểu cũng cần.". Ngân Nguyệt bị Hàn Lập hỏi vậy liền sửng sốt, chần chờ một lát, nhất thời cũng không cách nào tính chuẩn xác.
"Nói cho ngươi biết, luyện hóa một tia cần một năm tiêu hóa, muốn đem tất cả băng diễm thành sở hữu của mình, tối thiểu cũng cần hai trăm năm thời gian. Cái này thật quá dài. Mà đám Lục Dực Sương Công phun hàn khí này, có thể giúp cho thời gian luyện hóa được rút ngắn rất nhiều, hơn nữa còn có thể có tác dụng tăng phúc kỳ diệu đối với Kiềm Lam Băng Diễm" Hàn Lập thản nhiên nói, sau đó hai tay vừa nhấc, hai tia phân biệt từ hai tay đi ra.
Kết quả tại trong ánh mắt kinh ngạc của Ngân Nguyệt, chỗ đầu ngón tay, hai tia sáng trắng, xanh phân biệt chớp động.
Một đóa sương hoa trắng như tuyết, một một đóa băng diễm xanh biếc trước sau hiện ra trên đầu ngón tay, nhẹn nhàng lơ lửng, tinh xảo khác thường.
"Đây là." Ngân Nguyệt kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Hàn Lập bất động thanh sắc mở miệng thổi một hơi, nhất thời trong nháy mắt một mảnh khói xanh bay ra, cuốn sương hoa cùng lam diễm vào trong.
Trong phút chốc sương hoa cùng lam diễm hóa thành một điểm sáng, hỗn tạp đan vào cùng một chỗ.
Theo sau, một tiếng nổ trầm thấp truyền ra, phát ra tia sáng màu trắng xanh. Trong đám khói xanh, bỗng nhiên xuất hiện một con chim lửa màu tím nhỏ, hai cánh khẽ nhúc nhích, bay múa xung quanh cực kỳ linh hoạt.
Nhìn thấy con chim tím lớn cỡ ngón tay, mặt Hàn Lập lộ vẻ hài lòng, thậm chí còn bao hàm một tia hưng phấn mơ hồ.
"Ngân Nguyệt, ngươi còn nhớ rõ Huyền Cốt lão ma thi triển Tu La Thánh Hỏa lúc đầu không?" Hàn Lập thở nhẹ một hơi, đột nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.