Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 617: Bán lộ lai khách




Ngay lúc Hàn Lập không biết nói gì với Ngân Nguyệt thì nang lại mở miệng hỏi.
"Ta một mực vẫn không hiểu, nếu Minh Thanh Linh Thủy đối với tu sĩ trên Trúc Cơ kỳ không có hiệu quả thì vì sao Hàn huynh vẫn muốn có nó." Trong lời nói của nàng mang theo một chút ít nghi hoặc.
"Điều này là do mấy người Ẩn Kiếm Phong nói sai một chuyện. Minh Thanh Linh Thủy đối với tu sĩ cấp cao không phải không có hiệu quả mà là do sau khi đã trải qua quá trình tẩy tủy dịch kinh nên hai mắt ban đầu đã có khả năng nhìn thấu được huyễn thuật, mê vụ đơn giản. Cho nên chỉ lau qua một lần sẽ không có hiệu quả. Nếu muốn hai mắt tu sĩ Kết Đan kỳ có được thần thông không thể tưởng tượng đó thì cho dù có đem tất cả linh thủy luyện chế cho một người dùng cũng không có mấy hiệu quả. Chẳng bằng thành toàn cho một ít tu sĩ cấp thấp cho rồi." Hàn Lập nghe Ngân Nguyệt hỏi, mỉm cười nhàn nhạt.
"Ồ, Hàn huynh làm sao biết được việc này?" Thanh âm của Ngân Nguyệt có chút kinh ngạc hỏi tiếp.
"Điều này cũng chẳng có gì, lúc ở Loạn Tinh Hải ta đã đọc được trong một điển tịch cổ xưa, xem ra không phải là giả." Hàn Lập trả lời.
"Lẽ nào ý tứ của Hàn huynh là muốn…" Ngân Nguyệt khẽ thốt lên.
"Không sai! Ta chính là muốn mượn cơ hội này để tiếp cận linh nhãn chi thụ kia, xem xem có khả năng lấy được linh căn của nó hay không. Sau đó sẽ dùng tiểu bình nuôi dưỡng, đến lúc đó cần bao nhiêu linh thủy cùng linh đan đều có. Đương nhiên phương thức phối chế của hai loại trên cũng phải nghĩ biện pháp để lấy tới tay." Hàn Lập không nhanh không chậm nói.
"Ha ha, mưu kế này của Hàn huynh đúng là "làm một mẻ, khỏe suốt đời". Như vậy đạo hữu chỉ cần lọt vào top mười là được. Tuy có chút bất ngờ nhưng so với việc đoạt quán quân tự nhiên an ổn hơn nhiều." Ngân Nguyệt tán đồng nói.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói thêm gì nữa thì ánh mắt chợt nhìn sang một hướng, không nhịn được khẽ ồ lên một tiếng.
Chỉ thấy ở phía xa xa có một đạo hồng quang bay đến, trong đó có một vị nữ tử diện mạo xinh đẹp như hoa, băng sương như ngọc – chính là nữ tu sĩ Mộ Phái Linh, người đã an trí hắn tại dược viên làm việc.
Nàng ta sau khi đến gần thấy Hàn Lập đang dừng ở trên không, khuôn mặt diễm lệ lộ xuất một tia bất ngờ.
Nhưng lập tức thần sắc lại khôi phục như thường, tốc độ độn quang chậm lại, dừng ở cạnh Hàn Lập.
"Ngươi cũng nhận được tín thư đi Thiên Tuyền Phong sao?" Nàng ta cực kỳ lạnh lùng hỏi.
"Dạ đúng vậy thưa Mộ sư thúc! Không biết sư thúc có biết rút cuộc là có chuyện gì hay không. Phong chủ vì sao phải triệu tập toàn bộ đệ tử?" Thần sắc Hàn Lập trấn định đáp lời.
"Không biết, nhưng chắc là có liên quan đến Thí Kiếm Đại Hội." Nữ tử họ Mộ sau khi nhìn nhìn phi kiếm dưới chân Hàn Lập, nhíu nhíu mày đột nhiên nói.
"Kiện phi kiếm này của ngươi tuy là thượng giai pháp khí nhưng không phải là loại pháp khí phi hành chuyên dụng, chi bằng để ta dùng Thiên Tinh đai mang ngươi theo kẻo trễ mất thời gian." Nói xong lời này hồng sắc trên pháp khí của nàng tỏa ra, bao lấy cả Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy liền ngẩn ra nhưng cũng chẳng có ý kháng cự, tùy cho nàng ta đem hắn đưa lên trên pháp khí, sau đó hóa thành một đạo hồng quang cùng nhau bay đi.
"Huyền Băng Quyết ta cấp cho ngươi, ngươi có tu luyện không? Tuy nó không thể tăng cường công pháp cơ sở của người nhưng sau khi có chút thành tựu sẽ giúp ngươi có khả năng sử dụng vài loại pháp thuật Thủy thuộc tính với uy lực không tệ. Mà sau khi ngươi Trúc Cơ thành công thì pháp quyết này lại càng thuận lợi chuyển thành công pháp chủ tu của ngươi. Tu luyện nhiều cũng không có hại." Nữ tử này một bên vừa ngự khí phi hành, một bên vừa liếc nhìn Hàn Lập, sắc mặt không chút biểu tình thuyết giảng.
Nghe vậy Hàn Lập đâu còn biết nói gì, bảo mình có tu luyện, nếu nàng ta muốn nhìn thì với tu vi của mình, mô phỏng một chút pháp thuật Thủy thuộc tính cũng chẳng phải là vấn đề gì.
Cũng may nàng ta dường như chỉ thuận miệng hỏi han mà thôi, tiếp theo chẳng nói gì nữa.
Vì thế Hàn Lập được nàng mang theo bay đến Thiên Tuyền Phong, trên đường luôn cảm nhận được mùi u hương từ người nàng tỏa ra.
Còn Ngân Nguyệt biết lúc này không phải là thời cơ đàm luận với Hàn Lập nên từ sau khi Mộ Phái Linh đến nàng cũng im lặng.
Khi hai người sắp tới Thiên Tuyền Phòng thì thần sắc Hàn Lập bỗng nhiên khẽ động, nhìn lên phía trên.
Một lúc sau có một đạo lục quang bay xuống, ngăn cản ngay trước độn quang của nữ tử họ Mộ.
"Mộ sư muội, vi huynh đã lâu không gặp nàng. Không biết sư muội gần đây bận bịu chuyện gì mà sao vi huynh phát ra vô số đạo Truyền Âm phù lại chẳng thấy sư muội hồi âm?" Trong ánh mắt ngạc nhiên của Hàn Lập xuất hiện một vị tu sĩ mặt nhỏ tai nhọn, tuổi khoảng ba mươi, chính là tên tu sĩ họ Ngôn từng ngăn cản tu sĩ nhập môn như Hàn Lập muốn lấy hai gã làm cu li.
Nữ tử băng lãnh thấy người này, thần sắc chợt biến nhưng sau đó liền âm trầm nói:
"Họ Ngôn kia, ta chính là phụng mệnh Phong chủ mà đến. Ngươi dám ngăn cản ta?"
"Hì hì, Mộ sư muội quá lời rồi. Ta sao dám làm vậy, bất quá chỉ muốn hỏi sư muội xem có nhận đuợc thư tín của lệnh tôn hay không mà thôi. Nàng xem, trưởng bối hai nhà chúng ta đều đã đồng ý hôn sự này rồi, chúng ta hay là bàn bạc ngày lành tháng tốt đi." Tu sĩ họ Ngôn cười hì hì nói.
Đồng thời ánh mắt tham lam không ngừng lướt qua thân thể mềm mại, đầy đặn cùng khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử vài lần.
Tuy nhiên khi hắn nhìn thấy Hàn Lập ở phía sau thì không nhịn được ngẩn người ra, sau đó ánh mắt lóe lên vẻ âm hàn.
Mộ Phái Linh dường như nhìn ra tâm tư đen tối của đối phương, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, khuôn mặt băng lạnh hét lên:
"Ngươi suy nghĩ cái gì thế? Đây là Hàn sư chất do sư phó giao cho ta chỉ điểm. Sự tình giữa ta và ngươi đều chẳng quan hệ đến hắn. Về phần hôn sự do gia tộc đồng ý, ta chỉ là một vãn bối làm sao dám phản đối ý tứ của trưởng lão trong tộc. Tuy nhiên thời điểm nguyện ý song tu với ngươi tự nhiên là do ta quyết định. Ngươi khi nào có tu vi bằng ta thì ta mới xem xét việc đó, nếu không ngươi đời này đừng nghĩ đến việc đụng đến ta cho dù là một ngón tay."
Nữ tử này hiển nhiên là chán ghét đối phương đến cực điểm, không cấp chút mặt mũi gì cho hắn cả.
Tu sĩ họ Ngôn nghe xong lời nói của nàng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Nhưng hắn đang muốn mở miệng nói tiếp gì đó thì Mộ Phái Linh sớm đã không thể nhẫn nại, tú mi nhướn lên, hừ lạnh, dùng linh lực điều động pháp khí, sau khi hồng quang đại thịnh liền bay vọt qua đầu tu sĩ họ Ngôn kia.
Tu sĩ họ Ngôn vô cùng khẩn trương, muốn đuổi theo nhưng sau khi ngẫm nghĩ liền đứng yên, khuôn mặt mang theo một tia không cam lòng.
Hàn Lập quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy được biểu tình cực kỳ oán độc.
"Mộ sư thúc, người này có hôn ước với người?" Hàn Lập sau khi chần chừ một lúc liền lộ xuất vẻ cổ quái hỏi.
Tu sĩ họ Ngôn chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, còn Mộ Phái Linh lại có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tướng mạo hai người lại khác nhau hoàn toàn, vậy sao gia tộc của nữ tử này lại có ý muốn nàng ta làm đạo lữ song tu của tên kia, trong lòng Hàn Lập ngẫm nghĩ.
Tuy có chút nghi hoặc nhưng theo như bản tính của mình thì hắn không muốn hỏi sự việc này. Lúc này nàng ta đang giận dữ mà mình còn hỏi nữa thì chỉ chuốc khổ vào thân mà thôi. Nhưng nếu làm ra vẻ chẳng quan tâm hỏi han một câu thì lại càng không được.
Cho nên biết rõ Mộ Phái Linh sẽ lạnh lùng nhìn hoặc quở mắng một phen nhưng Hàn Lập vẫn phải muối mặt hỏi.
"Việc của ta, tốt nhất sư chất đừng có hỏi!" Quả nhiên không ngoài dự liệu của Hàn Lập, lời vừa nói ra liền bị nàng ta dùng ánh mắt băng hàn quét qua, không chút cảm tình nói.
Do đó trên mặt Hàn Lập tự nhiên ra vẻ xấu hổ, lập tức ngậm miệng.
Bất quá khi thể hiện ra biểu tình loại này, Hàn Lập cũng lờ mờ nghe được Ngân Nguyệt cười thầm một tiếng rồi sau đó im bặt.
Do cách Thiên Tuyền Phong rất gần cho nên nữ tử họ Mộ sau khi mang theo Hàn Lập phi hành một lúc đã tiến vào một cái sân nằm giữa sườn núi.
Trên sân này có một tòa điện đường không nhỏ, mang theo vẻ cổ kính được xây dựng dựa vào núi, trên đó có một tấm biển màu bạc rất to ghi ba chữ "Tẩy Tâm Điện".
Lúc này hai cánh cửa gỗ thật to của đại điện đang đóng lại, đây chính là nơi thương nghị sự tình và là nơi tụ họp chúng đệ tử Thiên Tuyền Phong.
Bên ngoài Tẩy Tâm Điện đã có rất nhiều nam nữ đệ tử, ước chừng khoảng năm, sáu trăm người. Những người này tụm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện, đàm luận gì đó với nhau.
Tuy nhiên bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi, không có tu sĩ Trúc Cơ kỳ trong đó.
Nữ tử băng lãnh sau khi bay một vòng liền hạ xuống trước cửa điện.
Lập tức chúng tu sĩ phụ cận đều cung kính hướng nàng thi lễ.
Nàng ta sau khi khoát tay bảo thôi thì không chút chậm trễ tiến về phía đại điện.
Không biết nàng dùng thủ pháp gì mà chỉ cần phất tay nhẹ nhàng, cửa điện liền tự động hé ra một chút.
Nữ tử không chút thay đổi đi vào, cửa điện liền khép lại như ban đầu.
Hàn Lập sau khi thấy thân ảnh Mộ Phái Linh biến mất, sau khi lắc đầu đang muốn lẫn vào đám người kia thì phát hiện có rất nhiều đệ tử gần đó đang dùng loại ánh mắt khác thường nhìn hắn, một số ít đệ tử khác xa một chút thì dùng tay chỉ chỉ điểm điểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.