Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 506: Định kế




Hai người này nói tới đây thì sắc mặt âm trầm không nói chuyện với nhau nữa, tốc độ ngự khí cũng nhanh hơn, nhắm thẳng hướng dưới chân núi mà bay đi.
Hàn Lập cũng không có theo sát hai người, nhưng cũng không để mất dấu.
Hắn đem một tia thần thức len lén bám theo trên người của hán tử cao gầy, sau đó thần sắc lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người bay xa một khoảng rồi mới từ từ hiện ra thân hình, xa xa đi theo.
Tốc độ của hai người này so với Hàn Lập mà nói thật sự quá chậm.
Sau một hồi lâu mới bay tới tầng thứ tư của Thánh sơn, sóng vai đi vào một tòa trạch viện cực kỳ bình thường.
Một lát sau, thân ảnh của Hàn Lập cũng xuất hiện trên bầu trời.
Hoàn cảnh nơi này thoạt nhìn coi như u tĩnh, phụ cận ngoại trừ mấy khu sân còn có một khu rừng trúc bích lục nhỏ, tăng thêm vài phần ưu nhã.
Hàn Lập nhìn khu sân này trong mắt một tia tinh quang hiện lên.
Trạch viện này xem bên ngoài không ra gì, nhưng có bố trí một cái pháp trận "Lưu thủy trận" nhỏ. Mặc dù đối phó với người muốn xông vào không có tác dụng gì, nhưng cũng có thể tạo ra sự báo động.
Bất quá, trận pháp này mà đối phó với Hàn Lập hoặc người có kiến thức nhiều về trận pháp hoặc tu sĩ Kết Đan đều không có tác dụng gì.
Hàn Lập hoàn toàn tự tin không sợ đánh động tới cấm chế, dễ dàng lẻn vào.
Mà thực tế Hàn Lập cũng đang làm như thế.
Hai tay hắn bắt pháp quyết, thân hình liền mơ hồ biến mất.
Không lâu sau, Hàn Lập ẩn giấu thân hình không tiếng động xuất hiện ở trong sân.
Lúc này, hắn thu liễm pháp lực, không nói tới tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ muốn phát hiện Hàn Lập cơ hồ cũng không có khả năng.
Cái này cũng là do Hàn Lập cẩn thận, sợ nơi này có tu sĩ Kết Đan kỳ. Nếu không chỉ cần sử dụng thuật ẩn thân bình thường là được rồi.
Hàn Lập đứng ở trong sân vườn không nhúc nhích, nhưng thần thức lại chậm rãi phát tán ra xung quanh cả khu sân.
Trên mặt hắn hiện lên một tia dị sắc, liền chuyển tới một gian sương phòng ở bên trái..
Hắn rõ ràng cảm ứng được bên trong phòng đều không có người, chỉ có trong gian sương phòng không lớn này mới có bảy tên tu sĩ đang ở bên trong.
Hán tử cao gầy và trung niên mặt đen cũng ở trong đó.
Trong bảy người có hai nữ, là một vị phụ nhân có vài phần tư sắc và một vị khác là nữ tử tuổi còn trẻ tướng mạo bình thường.
Trong những người này có tu vi cao nhất cũng là một vị đại hán mặc cẩm y mắt lộ tinh quang, có cái mũi ưng.
Ngoại trừ cái mũi thoạt nhìn làm cho người ta không thoải mái thì người này có tướng mạo ngũ quan đoan chính, biểu hiện đường đường, tu vi của hắn ước chừng là Trúc Cơ hậu kỳ, sắp tiến vào cảnh giới giả đan, hoàn toàn có thể bắt đầu chuẩn bị Ngưng Đan.
Mọi người còn lại tu vi phần lớn là Trúc Cơ sơ kỳ hoặc trung kỳ.
Điều này cũng rất bình thường. Muốn đi Ngoại Tinh hải thì tối thiểu cũng phải có tu vi này.
Không biết những người này vừa mới thảo luận qua cái gì mà thần sắc mỗi người đều âm trầm mặc nhiên không nói gì, cả sương phòng yên tĩnh không tiếng động, không có ai mở miệng nói chuyện.
Hàn Lập cũng không vội, lẳng lặng đứng ở tại chỗ chờ.
Hắn tin tưởng những người này khi nói chuyện với nhau, nhất định sẽ cung cấp cho hắn một ít tin tức hữu dụng, sau đó hắn mới có thể quyết định đường đi nước bước.
Quả nhiên, một thời gian ngắn sau, trung niên phụ nhân có chút chịu không được mở miệng.
"Dịch huynh, vừa rồi Hoàng đạo hữu đã nói lại là đối phương muốn năm ngàn linh thạch một người, mới bằng lòng đưa ta ra Ngoại Tinh Hải, chúng ta rốt cuộc là nên quang minh chánh đại hoàn thành nhiệm vụ của Tinh Cung rồi truyền tống đi, hay là giao linh thạch lén truyền tống đi, Dịch huynh cho ý kiến đi, dù sao đại chiến mà nổ ra, đến lúc đó người ta muốn đưa chúng ta đi, sợ cũng không kịp rồi" Thanh âm phụ nhân có chút phiền não.
"Lưu phu nhân, nghe khẩu khí của người tựa hồ rất nguyện ý đưa linh thạch, nhưng ngươi có nghĩ tới các đạo hữu khác của người cũng giàu có đến mức không thèm để ý đến số lượng này như vậy không. Hai vợ chồng ta cho dù dốc hết túi cũng không xuất đủ số linh thạch đó, chẳng lẻ đạo hữu định một mình đi phải không?" Vị nữ tử trẻ ngồi bên cạnh vị tu sĩ mặt trắng, sắc mặt trầm xuống, giọng nói có chút bất thiện.
Trung niên nữ tử vừa nghe lời này, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, nói:
"Ta đã nói là đi một mình lúc nào, ta đang hỏi Dịch huynh mà thôi? Dịch đạo hữu lịch duyệt phong phú, vừa là người có tu vi cao nhất trong chúng ta, hắn có thể cho chúng ta một cái chủ ý tốt".
"Được rồi, hai vị đạo hữu không cần nói nữa, Lưu đạo hữu sẽ không một mình truyền tống đi Ngoại Tinh hải, đó cũng không phải là nơi cho Trúc Cơ kỳ tu sĩ có thể một mình xông pha, chỉ có chúng ta đồng loạt hành động mới có thể sống sót ở nơi này. Vận khí tốt hơn thì có thể săn được một ít linh thú, có thể luyện chế một ít linh đan cho tu vi mọi người tiến nhanh, cho nên đi Ngoại Tinh hải nhất định là phải đi. Bất quá, chúng ta cũng không cần hoàn thành nhiệm vụ giết tu sĩ đồng cấp. Tại đại chiến, cho dù tu sĩ Kết Đan kỳ cũng khó mà giữ được cái mạng nhỏ của mình, huống chi chúng ta chỉ là tu sĩ cấp thấp, ta cũng còn có chút lo lắng là cao tầng Tinh Cung đến lúc đó lại tráo trở" Đại hán cẩm y rốt cục cũng lạnh lùng mở miệng.
"Không thể nào! Tinh Cung trước kia hình như chưa có làm chuyện tráo trở. Dịch đạo hữu có lo lắng quá nhiều không" Người nói là một thanh niên mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng làm cho người ta có cảm giác rất lão luyện.
"Mặc dù khả năng đó có thể không lớn, nhưng cũng không nhất định là không phát sinh, hiện tại cũng không phải là Tinh Cung như trước. Nếu là Tinh Cung cảm giác được trận chiến này nguy hiểm tự nhiên chuyện gì đều cũng làm được. Có tráo trở ngươi cũng không có gì ngach nhiên. Các thế lực lớn này, hừ!" Đại hán cẩm y ngoài mặt làm ra vẻ khinh thường hừ một tiếng, phảng phất như hiểu rõ mặt trái của các thế lực.
Nghe xong những lời này, trong phòng lại im lặng, mỗi người đều lâm vào trầm tư.
"Cho nên, cách làm thỏa đáng nhất ta cho rằng chính là thêm chút linh thạch để bảo vệ tính mạng, nếu tham dự đại chiến thì chúng ta toàn bộ sẽ bị diệt, cho dù có người may mắn còn sống, thì đi Ngoại Tinh hải cũng là thân cô thế cô, cũng khó mà tự bảo vệ được nên chắc là sẽ vào tử lộ" Đại hán cẩm y chậm rãi nói.
"Nhưng là nhiều linh thạch như vậy…"
"Mạng còn không giữ được cần gì linh thạch? Huống hồ, ra Ngoại Tinh hải tùy tiện giết được vài con yêu thú cấp cao thì có thể đền bù tổn thất của chúng ta, quan trọng nhất là phải đi được Truyền tống trận đã".
Trung niên mặt đen vẻ mặt đau lòng còn muốn nói gì nhưng lại bị đại hán cẩm y lạnh lùng cắt ngang.
Tu sĩ mặt đen bộ dáng tựa hồ rất sợ hãi đại hán cẩm y, bị đối phương nói như thế liền câm miệng.
"Về phần các đạo hữu linh thạch không đủ, có thể xuất ra để tính còn thiếu bao nhiêu. Số lượng linh thạch này cũng cần hỏi xem đối phương có thể giảm thêm được chút nào không. Nếu như không được, thì trong chúng ta ai còn linh thạch có thể cho mượn một ít, đến lúc truyền tống ra Ngoại Tinh hải sẽ trả cả vốn lẫn lời là được" Đại hán cẩm y xem ra trong đám người này có uy vọng không tầm thường. Chỉ cần đơn giản nói mấy câu thì có thể đưa ra quyết định.
Sáu người nhìn thoáng qua mặc dù không phải ai cũng vui vẻ, nhưng cũng đều miễn cưỡng chấp nhận.
Đại hán cẩm y nhìn thấy vẻ mặt mọi người như vậy liền lộ ra vẻ vừa lòng, sau đó xoay mặt nhìn hán tử cao gầy lạnh lùng nói:
"Trương đạo hữu, làm phiền ngươi ngày mai lại đi một chuyến, hỏi xem họ có thể đem số lượng linh thạch giảm xuống một ít, nếu không được thì cũng đáp ứng điều kiện của đối phương. Chúng ta ngày mốt phải đi, quyết không thể chậm trễ thêm một ngày, nhất định phải rời đi trước khi đại chiến bắt đầu".
Hán tử cao gầy liên tục lên tiếng đáp ứng.
Bên trong phòng mọi người lại bắt đầu thương lượng một chút chi tiết cụ thể.
Đứng ở bên ngoài phòng Hàn Lập đã nghe hết thảy từ đầu đến cuối.
Khóe miệng không nhịn được lộ ra một tia mỉm cười thần bí, thanh quang chợt lóe sau cả người đột nhiên trong sân viện biến mất vô ảnh vô tung.
Ngày hôm sau khi hán tử cao gầy một lần nữa từ trạch viện này xuất phát tới Tinh Không điện thì cũng không biết phía sau có một người đi theo.
Hàn Lập không chút thay đổi hình dáng theo sát tới phụ cận Tinh Cung điện, thấy hắn cực kỳ cẩn thận từ Thiên Môn đại điện len lén đi vào.
Hàn Lập sờ sờ cái mũi, bình tĩnh ở ngoài điện lạnh lùng chờ.
Ước chừng nửa thời thần, hán tử cao gầy lại len lén từ bên trong đi ra, trên mặt mơ hồ có một tia hưng phấn.
Sau đó, Hàn Lập một lần nữa theo đuôi hắn về tới trạch viện kia.
Bất quá, một cảnh làm cho Hàn Lập phải nhíu mày là vị hán tử cao gầy trước khi tiến vào trạch viện kia vẻ hưng phấn trên mặt nhanh chóng tiêu biến, mà thay bằng một sắc mặt sầu khổ rồi mới gõ cửa tiến vào trong viện.
Hàn Lập thấy tình hình này liền nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ đăm chiêu.
"Bên trong chuyện này chẳng lẻ…" Hắn sờ sờ cằm, rồi chìm vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.