Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 339: Khiếp sợ




"Ta là…"
"Các hạ không cần nói là tán tu. Lời kiểu như vậy, ta không cần nghĩ cũng đã biết căn bản là không tin được!" Hàn Lập mặt không chút thay đổi cắt đứt lời của đối phương.
Nghe được Hàn Lập vừa nói như vậy, Khúc Hồn liền cười khổ. Xem ra hắn vừa rồi đúng thật là chưa từ bỏ ý định, định nói như vậy.
Vì thế, sau khi Khúc Hồn hơi do dự một chút, liền mệt mỏi uể oải nói:
"Đúng như đạo hữu hoài nghi, tại hạ thân phận đích xác có chút đặc thù, cũng không phải là tu sĩ Việt Quốc"
"Không phải người Việt Quốc?" Nghe xong câu nói đầu tiên của đối phương, thần sắc Hàn Lập liền khẽ biến đổi, trong lòng giật mình.
"Ta kỳ thật là tu sĩ Ngự Linh tông của Thiên Đô quốc, đi đến Việt Quốc du lịch." Khúc Hồn chậm rãi nói.
"Ma đạo Ngự Linh Tông"
Hàn Lập không khỏi nhíu mắt lại, bắn ra tia nhìn sắc như đao kiếm.
"Đúng vậy, tại hạ mấy năm nay tiến đến quý địa, nhưng không hiểu sao bị một gã tu sĩ pháp lực cao thâm của quý quốc hủy hỏng thân thể, mới rơi xuống hoàn cảnh này" Khi Khúc Hồn nói đến việc thân thể bị hủy, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Hàn Lập hơi chút suy nghĩ, chớp mắt một cái hỏi:
"Ngươi bị hủy mất thân thể năm, sáu năm trước sao?"
Thanh âm của Hàn Lập cực kỳ bình tĩnh, Khúc Hồn không có nghe ra ý tứ gì trong đó, liền thành thật trả lời:
"Đúng vậy!"
"Trong thời gian mấy năm ngươi chiếm thân thể này, sao không nghĩ tới việc quay về." Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi:
"Tại hạ đương nhiên là có suy nghĩ, nhưng các hạ đối với ma đạo chúng ta hiểu rõ quá ít." Khúc Hồn thần tình bất đắc dĩ.
"Sao lại thế? Ta tuy biết một chút sự tình của ma đạo, nhưng cũng nghe được từ tin đồn mà thôi." Hàn Lập không hề kiêng dè thừa nhận nói.
"Ma đạo chúng ta hướng tới chính là mạnh ăn thịt yếu, cường quyền là chân lý, có thực lực dạng gì mới có thể hưởng quyền lực dạng ấy. Mà ta năm đó tại Ngự Linh Tông địa vị quả thật không thấp, có một đạo lữ đẹp như hoa cùng tu hành và một ít đệ tử để sai khiến. Nhưng bây giờ tu vi của ta giảm đi, ngươi cho rằng từ nay về sau, những thứ này sẽ là của ta sao? Tám chín phần sẽ bị các sư huynh đệ vẫn luôn nhòm ngó địa vị của ta, ngầm hạ độc thủ" Khúc Hồn cười lạnh giải thích.
Hàn Lập sau khi nghe xong, nhíu nhíu mày, cũng không nói gì.
Mà Khúc Hồn lại nói tiếp: "Tại hạ bởi vì đoạt xá nên tu vi mới hạ xuống bậc này. Tuy vậy tại hạ tự tin, chỉ cần tầm khoảng ba mươi, bốn mươi năm là có thể khôi phục tu vi trở lại như xưa. Đến lúc đó có thể quang minh chính đại trở về. Nếu không, đạo hữu nghĩ rằng tại hạ nguyện ý trốn ở nơi khỉ ho cò gáy này hay sao?!" Trong lời nói của Khúc Hồn, tràn ngập một bụng oán khí.
"Nói như vậy, ngươi vẫn trốn tránh ở phụ cận Gia Nguyên thành, không gặp qua các tu sĩ khác?" Hàn Lập thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng không hề động tâm.
"Không có, đạo hữu chính là tu sĩ đầu tiên của Việt quốc tại hạ nhìn thấy sau khi đoạt xá." Hắn sắc mặt không được tốt nói.
"Vì sao ngay từ đầu không nói vậy mà phải giả mạo tu sĩ Linh Thú sơn?" Hàn Lập không để cho nghỉ ngơi tiếp tục truy hỏi.
"Ta nghĩ rằng các hạ là tu sĩ thất phái, có thể gây bất lợi đối với ta?" Hắn có chút ngại ngùng nói.
Nghe đến đó, Hàn Lập bỗng nhiên cười!
"Đây là lời nói thật của ngươi?" Hàn Lập rất hòa khí nói, nhưng khuôn mặt này lại làm cho sau lưng Khúc Hồn phát lạnh.
"Đúng vậy! Đạo hữu có gì không vừa ý sao?" Hắn cẩn thận hỏi, trong thần sắc có điểm bất an.
"Ta từng nghe người ta nói, lời nói láo trong thế gian này, dễ dàng gạt người nhất chính là lừi nói có bảy phần là thực, ba phần là giả. Không biết các hạ vừa rồi nói có bao nhiêu phần thực?" Hàn Lập nhìn chằm chằm hai mắt đối phương, nói từng chữ từng chữ một.
"Ha ha! Nghi tâm của đạo hữu quá nặng rồi. Vừa rồi đích xác là những câu nói thật." Khúc Hồn biết rõ không ổn, nhưng tưởng tượng đến hậu quả của việc nói dối, liền chỉ có thể cường ngạnh mà nói.
" Một khi đã như vậy, ta trước tiên nói về một cái tin tức xấu đi! Ma đạo lục tông các ngươi đã xâm lấn Việt quốc chúng ta. Nói cách khác hiện tại chúng ta ở hai thế lực đối địch, bởi vậy ta cũng không thèm hỏi han bí mật gì của ngươi, hiện tại liền đem nguyên thần của ngươi tiêu diệt, đỡ lãng phí thời gian." Hàn Lập trầm mặt, âm trầm nói:
Lời vừa nói ra, vị này vừa mới nếm mùi đau khổ, sắc mặt vàng như đất.
"Xâm lấn Việt quốc các ngươi? Như thế nào có thể như vậy, thời gian còn chưa tới mà." Vị này vì quá cấp bách mà nói ra một câu, " Xoát" một cái, mặt tái nhợt, lộ ra thần sắc hối hận.
Mà Hàn Lập trong lòng lại kinh sợ.
"Ngươi biết việc này? Xem ra ta quả thật xem thường ngươi. Chẳng qua, cho dù ban đầu thân phận của ngươi ở Ngự Linh tông cao tới đâu, hiện tại cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi! Vậy chớ trách ta lòng dạ độc ác." Lông mi Hàn Lập chậm rãi dựng ngược lên, mặt lộ vẻ sát khí nói.
Tiếp theo bàn tay Hàn Lập lật một cái, Tụ Hồn bát lại xuất hiện.
Nhất thời hàn khí âm trầm lại buông xuống.
Một màn làm Hàn Lập kinh ngạc xuất hiện, Khúc Hồn lại không lộ ra hình dạng e dè, mà là giương mắt nhìn cái bát, gương mặt lộ ra thần sắc kỳ quái.
Gặp tình cảnh này, trong lòng Hàn Lập lại có chút bất an.
Hắn làm gì biết làm " Luyện Hồn thuật", chỉ có điều phải đe dọa đối phương mà thôi. Nếu như đối phương thực sự nguyện chết cũng không nói, Hàn Lập cũng đành phải đồng loạt tiêu diệt đối phương cùng thân thể của Khúc Hồn. Chẳng qua, trong bí thuật huyết tế hắn mới tìm được, quả là có phương pháp rút hồn, nhưng đáng tiếc chưa kịp luyện tập.
Đúng lúc Hàn Lập đang nghĩ như vậy, vị Khúc Hồn này liền hít vào một hơi thật dài, bỗng nhiên nói:
"Ta trên người đích xác có chút bí mật, nhưng lại có quan hệ tới sinh tử tồn vong của thất phái, nhưng ngươi làm sao có thể cam đoan sau khi ta nói, buông tha cho ta? Chỉ sợ hơn phân nửa là khó thoát khỏi luyện hồn mà chết." Hắn vừa nói đến hai chữ " Luyện hồn", da mặt không khỏi giật giật một chút.
Hàn Lập nghe đối phương trịnh trọng nói vậy, sờ sờ cái mũi, vung tay lên thu hồi lại cái bát.
"Ngươi muốn cam đoan cái gì? Chỉ cần là lời hợp lý, ta có thể suy nghĩ đáp ứng" Thần sắc Hàn Lập như thường nói, tựa hồ không có đem lời nói mạnh miệng của đối phương để trong mắt.
" Hừ! Lời thề bình thường, ta sẽ không tin tưởng. Nhưng ta được biết, luyện tập " Luyện Hồn thuật" tối kiêng kị là dùng Hồn khí để thề. Nếu làm sai lời thề, hơn phân nửa sẽ bị Luyện Hồn thuật phản phệ mà chết, kết cục thê thảm vô cùng. Ta muốn ngươi dùng Hồn khí thề. Ta sau khi nói thật, ngươi nếu vẫn hạ độc thủ, thì Hồn khí sẽ vỡ tan, sẽ chịu khổ do luyện hồn phản lại." Khúc Hồn nói không hề che đậy.
" Được, ta đáp ứng!" Hàn Lập trả lời không chần chờ chút nào nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh không ngừng.
Sau đó, Hàn Lập liền đem "Tụ Hồn bát" ra, dựa theo lời đối phương mà thề độc.
Thấy Hàn Lập dứt khoát như vậy, Khúc Hồn thật có chút hồ nghi, lờ mờ nhận ra có cái gì đó không đúng.
"Lời thề độc ta đã thực hiện, ngươi còn muốn đề xuất điều kiện khác sao?" Hàn Lập không hề nhượng bộ, để không cho đối phương thấy ra sự kỳ quặc trong đó, cố ý toát ra vẻ bất mãn.
"Đương nhiên là không, tại hạ vẫn biết hậu quả của việc tham lam vô độ. Chẳng qua, trước khi nói bí mật, đạo hữu hãy đem tình hình bây giờ của ma đạo chúng ta và thất phái các ngươi nói ra một chút. Bởi vì ta thật sự không biết, mấy cái tin tức này có lỗi thời hay không?!" Khúc Hồn quả nhiên bị phân thần một chút, miễn cưỡng cười giải thích.
Hàn Lập trên mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn chậm rãi đem tình huống bây giờ của thất phái và ma đạo, giới thiệu qua một chút.
"Khúc Hồn" nghe rất cẩn thận, nhưng khi nghe tới hơn một tháng sau song phương phải triển khai đại chiến, trên mặt liền lộ ra vẻ chế nhạo. Điều này làm cho Hàn Lập, người vẫn luôn lưu tâm đến sắc mặt đối phương, thấy rất rõ ràng.
Sau khi giới thiệu xong, Khúc Hồn trầm ngâm một chút, liền bắt đầu nói:
Nhưng ngay câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho Hàn Lập sửng sốt.
"Đạo hữu hãy nghe lời này của ta, hiện tại căn bản không cần phải tiến đến đại doanh của Thất phái. Bởi vì Thất phái cùng liên quân của tu sĩ hai nước hơn phân nửa đã đại bại. Ngươi đi cũng chỉ là chịu chết mà thôi." Thần sắc của hắn lộ ra một tia cổ quái nói.
Hàn Lập thần sắc không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương, nghe hắn tiếp tục giải thích.
Vị tu sĩ Ngự Linh tông này, thấy Hàn Lập vẫn bình tĩnh như thế, không khỏi có vài phần kính nể, nhưng trong lòng lại càng thêm kiêng kị Hàn Lập, đồng thời ngoài miệng cũng tiếp tục nói:
" Các ngươi chỉ sợ không biết, kỳ thật Linh Thú sơn từ khi lập tông đến giờ, vẫn không ngừng bí mật liên hệ với Ngự Linh tông chúng ta. Lần trước giả phản bội, nếu ta đoán không sai, đó chỉ là màn sương mù che mắt của Lục tông, đặc biệt đợi tu sĩ lưỡng quốc khác đến dùng một mẻ lưới hốt trọn, một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã. Cuộc chiến này sau khi chấm dứt, Ma đạo lục tông chúng ra có thể độc chiếm vài nước." Vị này chậm rãi nói ra bí ẩn làm Hàn Lập nghe xong lạnh cả người.
"Sương mù che mắt? Làm như vậy không phải là có chút vẽ vời thêm chuyện sao? Linh Thú Sơn chính là chủ động nói ra quan hệ với Ngự Linh tông, nếu không nói, chẳng phải vẫn tốt sao?" Hàn Lập bởi vì khiếp sợ, sắc mặt có chút khó coi, nói.
" Đạo hữu thực sự nghĩ rằng sáu phái khác không biết lai lịch của Linh Thú sơn? Phải biết rằng ngoại trừ Linh Thú Sơn là phân chi bên ngoài của Ngự Linh tông chúng ta, Yểm Nguyệt tông với thực lực cực mạnh kia cũng đồng dạng có quan hệ rất sau xa với Hợp Hoan tông. Chỉ có điều Yểm Nguyệt tông quả thật là mấy trăm năm trước liền đoạn tuyệt liên hệ với Hợp Hoan tông, hùng tâm bừng bừng muốn tự lập" Vị Ngự Linh tông này tiếp tục nói ra lời làm Hàn Lập giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.