Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 331: Mệnh lệnh




Hàn Lập sau khi đem vài thứ cẩn thận thu lấy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mờ sáng ở trên, rồi đi đến một góc của rừng cây.
Một lúc sau, Hàn Lập nắm lấy một cái trận kỳ màu xanh cắm ở gốc một cây trúc lớn, rút ra.
Ngay lập tức, màn sáng mờ ảo biến mất không thấy bóng dáng.
Hàn Lập mỉm cười, xoay người hướng góc khác đi tới.
Sau một lát tất cả trận bàn cùng trận kỳ đều bị Hàn Lập nhổ ra từ rừng trúc, hắn cực kỳ cẩn thận thu vào túi trữ vật.
Đã kiến thức qua uy lực của " Điên đảo ngũ hành trận", Hàn Lập đối với món bảo bối này trân quý cực kỳ a.
Khi Hàn Lập không nhanh không chậm về tới chỗ cũ, muốn ngự khí ly khai nơi này thì lại thấy trên mặt đất một thứ. Chính là thi thể nhũn như bùn của Việt hoàng. Xem ra sau khi trận pháp giải trừ, hắn cũng từ trên cao rơi xuống.
Hàn Lập nhíu nhíu mày, khẽ thở dài một tiếng, ngón tay bắn ra một cái hỏa cầu to cỡ nắm tay, đem thi thể Việt hoàng biến thành tro bụi.
Đây cũng coi như một người rất vĩ đại, nhưng khi chết rồi cũng chỉ là tro bụi mà thôi, điều này làm cho Hàn Lập cảm thán không thôi.
Sau đó, Hàn Lập vỗ túi trữ vật một cái, một đạo kim quang bay ra, tại một bãi đất trống bên cạnh đánh ra một cái hố to.
Tiếp theo Hàn Lập dùng ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, đám tro như bị gió thổi qua, tất cả đều rơi vào bên trong hố.
Đột nhiên bạch quang chợt lóe, Hàn Lập vốn đang định lấp mộ phải lập tức ngừng lại.
Hắn kinh ngạc giơ tay ra, một dải lụa màu trắng từ trong hố phiêu phiêu bay tới, rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
" Đây là…" Hai mắt Hàn Lập đảo qua một chút, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Miếng vải này đã thoáng ố vàng, vừa nhìn đã thấy là một vật có niên đại rất xa xưa, chẳng biết do gì chế thành mà có thể tản ra nhàn nhạt huỳnh quang, không ngờ đó là một tấm bản đồ.
Lòng hiếu kỳ của Hàn Lập dâng lên cao, vội vàng nhìn kỹ nó, kết quả sau khi lăn qua lộn lại xem vài lần xong, liền mất đi hứng thú.
Bởi vì sau khi nhìn kỹ, hắn liền khẳng định tuyệt đối đây không phải là địa hình Việt quốc. Nét vẽ trên bản đồ ứng với một địa phương lạ lẫm. Hơn nữa bản đồ rõ ràng không được trọn vẹn đầy đủ, không biết là một nửa hay là một trong mấy phần của bản đồ tổng thể.
Chẳng qua, bản đồ này chỉ vừa mới hiện ra trong đống tro, xem ra Việt hoàng đã dùng bí pháp nào đó giấu ở trong cơ thể, nếu không ngay từ đầu phải bị Khôi lỗi thú phát hiện.
Như vậy xem ra, bản đồ này không thể xem thường được.
Hàn Lập có chút đăm chiêu nghĩ ngợi, sau đó đem tấm bản đồ không trọn vẹn này cất tại trong hộp ngọc chứa Ngũ hành đan.
Hiện tại cũng không phải thời gian giải đáp thắc mắc. Nên nhanh đi tìm những người khác.
Dù sao Việt hoàng chết rồi, sự việc sau này thật sự đau đầu a.
Khi Hàn Lập đứng trước lãnh cung, tìm được mấy người Trần Xảo Thiến thì cũng thu được một tin tức không quá tốt.
Trong lãnh cung, tại mật thất của Hắc sát giáo chủ, bọn họ phát hiện thi thể của Vũ Huyễn, không lâu trước bị hấp hết tinh huyết trong Huyết tế mà chết.
Hàn Lập nghe xong việc này, đầu tiên ngẩn ra nhưng lập tức cười khổ một tiếng, không nói gì.
Hôm nay, bởi vì sự tình Hắc Sát giáo, làm cho tông môn bỏ mình nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ như vậy. Lúc sau trở về, chỉ sợ Lý Hóa Nguyên sẽ không vừa ý đối với mình, chung quy sự tình này đều do hắn mà ra cả.
Sau khi Hàn Lập cảm thấy bất đắc dĩ xong, liền đem những việc cần phải xử lý sau đó giao cho mấy người Trần Xảo Thiến cùng Chung Vệ Nương. Còn chính mình lấy cớ, quay về Tần gia đầu tiên.
Nhưng là hắn rất ngạc nhiên, vừa mới về đến chỗ ở, một người không hề nghĩ tới lại xuất hiện trước mặt.
"Bái kiến Hàn sư thúc". Người trung niên mặc cẩm y cung kính thi lễ nói.
"Mã sư điệt hả. Muộn như vậy đến tìm ta có sự tình gì trọng yếu không? ". Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh nghi.
Lúc này Hàn Lập mới từ Hoàng thành chạy về, không nghĩ vị đệ tử phụ trách liên lạc trong Việt quốc của bổn môn, đang ở trong viện chờ mình.
Hơn nữa xem tình hình, thời gian chờ đợi đã khá lâu rồi.
"Sư thúc, tại hạ vừa mới nhận được tin tức, phía trên có lệnh, tất cả nhưng đệ tử từ Trúc cơ kỳ trở lên, đều phải lập tức đến đại doanh của Thất phái tại biên giới. Đối phương đã hạ quyết chiến thư, hai tháng sau Ma đạo lục tông cùng với chúng ta quyết một trận thư hùng. Phía trên yêu cầu co rút lại nhân thủ vốn có. Mặt khác được đưa đến đồng thời còn có một quả tín giản của Lý sư tổ." Người mặc cẩm y trịnh trọng nói.
Nói xong, hắn liền lấy ra một phong thủ lệnh cùng một quả ngọc giản đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập nghe xong hơi kinh hãi, nhưng bất động thanh sắc tiếp nhận cả hai vật, cẩn thận kiểm tra.
Mệnh lệnh trên thủ lệnh đúng là giống như đối phương nói. Yêu cầu tất cả các đệ tử Trúc Cơ kỳ bên ngoài làm nhiệm vụ, trong một tháng từ khi nhận được lệnh, phải chạy tới doanh trại tại biên giới tập hợp, thời gian cùng Ma đạo quyết chiến đã định xong. Mà linh huy tiêu ký phía cuối thủ lệnh cũng đúng là không giả.
Kiểm tra thủ lệnh xong, Hàn Lập liền đem thần thức xâm nhập vào trong ngọc giản.
Kết quả, tại trong đó xuất hiện hư ảnh của Lý Hóa Nguyên, lão nói cực kỳ đơn giản, chính là phân phó Tần gia không cần tiếp tục bảo hộ bởi vì đã biết tin tức, kế hoạch tiềm nhập vào trong thế tục tại Việt quốc để gây sóng gió của Ma đạo chẳng biết vì sao hủy bỏ. Hàn Lập cùng các đệ tử khác yên tâm phản hồi biên giới.
Nghe xong vài câu nói của hư ảnh Lý Hóa Nguyên, Hàn Lập lại có cảm giác muốn hộc máu.
Hắn cố gắng mạnh mẽ áp chế buồn bực trong lòng, rồi tâm thần mới đi ra.
"Ta biết rồi, ngươi để thủ lệnh cùng ngọc giản lưu lại, ta sẽ báo tin cho những người khác." Hàn Lập nhìn những thứ trên tay, suy nghĩ xong rồi nói.
"Vậy làm phiền sư thúc". Người trung niên do dự một chút, xong rồi cung cẩn đáp lại.
Tiếp theo, hắn liền hướng Hàn Lập cáo từ.
Hàn Lập nhẹ nhàng nói một câu không tiễn, liền thấy người này bay đi rồi. Sau đó, hắn mới nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi đẩy cửa vào phòng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Lập, Tống Mông cùng những người khác ngồi trong phòng khách, thương lượng việc rời đi kinh đô Việt quốc.
"Trước khi tham gia đại chiến, ta muốn trở về gia tộc một chuyến, sau đó mới đến doanh địa, cho nên sẽ không cùng mấy vị đồng hành." Sau khi xem qua thủ lệnh không lâu, Trần Xảo Thiến nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng khẽ nói.
"Ta muốn đem di vật của Lưu sư huynh, trả về cho gia tộc Lưu thị." Chung Vệ Nương khuôn mặt có chút tiều tụy, hai mắt có chút đỏ nói.
Tuy không có nói rõ, nhưng ý tứ muốn hành động một mình đã biểu lộ không thể nghi ngờ.
"Ta thì không có chuyện gì, Hàn sư đệ, chúng ta cùng trở về đi." Tống Mông thật ra lại có cách nhìn phi thường thoáng, vỗ nhẹ đầu vai Hàn Lập, hào sảng nói.
" Không, Tứ sư huynh, ta cũng có chút việc riêng cần xử lý". Hàn Lập đã sớm có dự định khác, mỉm cười cự tuyệt.
" Vậy sao, thôi cũng được!" Tống Mông lộ ra bộ dáng thực sự thất vọng.
" Vậy hay là ta bồi tiếp Tống sư đệ cùng nhau trở về". Vị sư huynh duy nhất may mắn sống sót của Trần Xảo Thiến, bỗng nhiên hướng Tống Mông cười nói.
Tống Mông nhất thời mừng rỡ, vậy là trên đường đi có người cùng luận bàn rồi.
Hàn Lập xem xong việc này, trong lòng cười trộm, không nghĩ tới trải qua lần huyết chiến này, vị Tứ sư huynh của hắn vẫn không chút thay đổi.
Cuối cùng mọi người ước hẹn sáng sớm ngày mai chia nhau rời khỏi.
Đến buổi chiều, Hàn Lập nói cho Tần Ngôn việc bọn họ đã an toàn, sau đó trong lúc lão mừng rỡ, nói ra lời chia tay.
Tần Ngôn nghe xong, vội vàng nói ra một ít câu mời mọc giữ lại nhưng Hàn Lập cười nhẹ cự tuyệt, đối phương thấy vậy cũng đành phải từ bỏ.
Từ chỗ Tần Ngôn đi ra, Hàn Lập liền trở về nơi ở của mình.
Nhưng không nghĩ tới, trên đường qua một cái vườn hoa nhỏ thì gặp Trần Xảo Thiến đang quay lưng về phía hắn, mặc quần áo màu trắng, xuất hiện tại nơi này.
Phảng phất như đang thưởng thức hoa cỏ, mà ngẫu nhiên ngăn trở đường đi của hắn.
Nhìn thấy tình hình loại này, Hàn Lập nao nao, tự nhiên ngượng ngùng nhẹ nhàng đi qua.
"Trần sư tỷ, thật là trùng hợp a". Hàn Lập thần sắc như thường, sau đó định lướt qua.
Nhưng Trần Xảo Thiến đột nhiên xoay người lại, thân hình nhẹ nhàng dịch chuyển, lộ ra gương mặt kiều diễm như hoa hướng về phía Hàn Lập.
"Không phải trùng hợp, là ta cố tình đợi ngươi". Trần Xảo Thiến khẽ nhếch môi, nói.
Một đôi mắt sáng như mùa thu của nàng, trực trực nhìn chăm chú Hàn Lập, trên mặt lộ ra một loại thần sắc phức tạp.
" Chờ ta…". Hàn Lập vừa lúc lộ ra một chút kinh ngạc.
Nhưng mà trong lòng không biết vì sao, vừa có chút chua xót, vừa có chút vui sướng.
" Nghe nói phía ngoài kinh đô Việt quốc có Bạch Cúc sơn, phi thường diễm lệ, chính là một đại kỳ cảnh ở phụ cận. Hàn sư đệ cùng ta đi xem được không?" Trần Xảo Thiến sau khi im lặng trong chốc lát, nói ra mấy câu làm Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
" Được". Không biết có phải do ma quỷ sai khiến hay không, Hàn Lập vốn nghĩ nói lời cự tuyệt, nhưng vừa tiếp xúc với nỗi niềm ai oán trong mắt đối phương, đột nhiên sửa lại.
"Thật tốt quá, Hàn sư đệ! Chúng ta bây giờ đi luôn đi. Đợi đến lúc hoàng hôn thì không xem được gì nữa".
Trần Xảo Thiến nghe Hàn Lập nói đồng ý, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, lộ ra vẻ vui sướng, càng làm cho nàng trở nên diễm lệ vô song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.