Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 272: Một năm




Người Hàn Lập suy nghĩ tự nhiên chính là Tề Vân Tiêu, kẻ đã từng có ước định mấy năm với hắn.
Vị bằng hữu Trận pháp sư kia của Tề Vân Tiêu, một khi đã tinh thông "Điên Đảo Ngũ Hành trận" thì đối với các pháp trận khác cũng sẽ tinh thông. Mà Truyền tống trận pháp thượng cổ này cũng coi như là một loại trận pháp, do đó vị bằng hữu kia của hắn nói không chừng có thể chữa trị được?
Hàn Lập nghĩ như vậy nên trong lòng rất là động tâm, tính toán thời gian, thấy cách ngày tái hội lúc trước không còn xa. Nhưng hiện tại ở trong môn phái tùy thời đều có nhiệm vụ, đương nhiên không thể lập tức đi tìm đối phương, chỉ có sau này thử cách khác.
Hàn Lập suy xét một phen liền có chút ủ rũ, không có lòng dạ nào lật giở mấy cuốn sách về trận pháp này nữa, hắn sau đó đi ra khỏi Thiên Tri các để trở về động phủ.
Trở lại trong động phủ Hàn Lập phát hiện trứng con nhện tựa hồ lớn hơn một vòng, xem ra Linh nhãn chi tuyền đối với việc tăng tốc sự ấp nở thật hữu hiệu.
Hàn Lập thấy vậy lập tức vẽ một cái pháp trận khống thần đơn giản, đây là một loại thủ đoạn cơ bản mà tu sĩ dùng để khống chế trứng yêu thú. Tiếp theo trích vài giọt tinh huyết vào pháp trận, đem trứng nhện thả vào trong đó. Đợi pháp trận có hiệu quả, hai quả trứng hấp thu hết tinh huyết mới đem chúng nó trở lại linh tuyền.
Khi Hàn Lập hoàn thành việc này liền nhận được một đạo phù truyền âm bảo hắn nhanh chóng tập hợp tại Nghị Sự điên.
Hắn trong lòng rùng mình, biết nhiệm vụ rút cuộc đã đến.
Trường chiến tranh giữa thất phái cùng lục tông, trong một mảng loạn thạch của Kim Cổ nguyên nào đó ở ranh giới giữa Việt quốc và Xa Kỵ quốc, Hàn Lập đang chỉ huy hai đạo hắc quang biến hóa như ô long, vài cái kim nhận, đem một gã đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ của Quỷ Linh môn vây khốn, điên cuồng tấn công không ngừng.
Tuy trên người đối phương hắc khí cuồn cuộn, rất kinh người, ngoài ra còn ẩn ẩn có đầu lâu xương khô rung động ô ô, nhưng dưới sự công kích giống như vũ bão của hai bộ pháp khí nên rất nhanh đã bị Hàn Lập tìm thấy sơ hở, đem trảm thành mấy mảnh.
Hàn Lập cực kỳ thuần thục cầm lấy túi trữ vật trên người đối phương, liền biến mất tại trên hoang nguyên mờ mịt.
Thu hoạch lần này đã có, hơn nữa sắc trời đã tối muộn. Dựa theo quy ước, tu sĩ Kết Đan kỳ của thất phái cùng ma đạo lúc này sẽ đi ra đánh nhau sống chết.
Vạn nhất ảnh hưởng đến mình, không phải là chết oan uổng sao.
Hàn Lập đã từng thấy qua tu sĩ Kết Đan kỳ tranh đấu, trong lòng liền sợ hãi không thôi.
Trong vòng vài dặm đều bị đấu pháp của tu sĩ Ngự Linh tông và Hóa đao ổ lần đó làm cho long trời lỡ đất, thiếu chút nữa đem hắn cuốn đi xa bảy, tám dặm.
Từ đó về sau chỉ cần ngày có chút tối tăm, hắn sẽ sớm trở về, cho dù không có thu hoạch được gì cũng không sao.
Một năm trước, hắn phụng mệnh cùng những người khác hộ tống một lượng linh thạch đến đất này. Sau đó đã bị giữ lại nơi đây, trở thành một vật hi sinh cao cấp của thất phái, không những liên tiếp tham gia tranh đấu quy mô lớn, nhân số hơn ngàn người, mà còn xâm nhập vào Kim Cổ nguyên chém giết với địch nhân phân tán như vừa rồi luôn luôn phát sinh.
Lại nói tiếp cũng kỳ quái, từ sau khi chấm dứt làn sóng giao chiến bình thủ lần thứ hai giữa ma đạo cùng thất phái, song phương ở Kim Cổ nguyên cách xa nhau tương đối, dần dần hình thành một tháng một trận đánh lớn. Mỗi ngày đều có những cuộc chiến đấu lớn nhỏ kỳ quái.
Cái gọi là đánh lớn chính là song phương các phái xuất ra đội ngũ hơn một ngàn người, tranh đấu với nhau một phen. Mà đánh nhỏ chính là song phương các phái xuất ra một số tu sĩ nhất định, hoặc ba, năm thành một nhóm, hoặc đơn độc hành động, tại trung tâm Kim Cổ nguyên liệp sát tu sĩ đối phương.
Đánh lớn thì không cần nói, song phương đánh một cú thật náo nhiệt. Nhân số chết lại không có mấy, trừ phi là liều mạng, nếu không song phương mở ra hộ thuẫn kết giới. ai cũng đừng mong dễ dàng thương tổn đến.
Đánh nhỏ, bởi vì tu sĩ Kết Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ thực lực không thể so với nhau nên song phương sau khi trải qua một phen thăm dò, liền đem thời gian từ rạng sáng đến chiều dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ chém giết. Đến buổi tối cao thủ Kết Đan kỳ của hai phe mới có thể xuất động để đại chiến một hồi.
Tu sĩ Kết Đan kỳ đơn đả độc đấu, một chọi một thì đả bại đối phương rất dễ dàng, thậm chí có thể làm trọng thương đối thủ. Nhưng nếu muốn lấy đi tính mạng thì thật là không dễ. Dù sao một gã Kết Đan kỳ tu sĩ toàn lực chạy trốn, thật sự tốc độ rất kinh người.
Kể từ đó trong thời gian một năm tu sĩ Trúc Cơ kỳ của hai bên đều bị tổn thương mấy trăm người, mà tu sĩ Kết Đan kỳ một người cũng không có, điều này làm cho chủ sự song phương cảm thấy đau đớn không ít, cũng có chút buồn bực.
Bởi vì tu sĩ Luyện Khí kỳ pháp lực thấp kém, chỉ có thể làm lực lượng dự bị, ngược lại được bảo tồn thập phần đầy đủ.
Chẳng qua trường đại chiến cùng việc đánh lén không ngừng trong một năm qua làm cho tu sĩ lục tông và thất phái cảm thấy ăn không tiêu. Song phương thật lực liều mạng tiêu diệt, làm suy yếu đối phương và còn đồng thời tích trữ lực lượng. Bọn họ cũng rất rõ ràng rằng thời khắc quyết chiến đã rất cận kề.
Hàn Lập khởi động Thần Phong chu, sau một canh giờ liền xuất hiện trong trận doanh của mình.
Từng gian mộc ốc kích thước không đồng nhất, thạch ốc trong cấm chế như ẩn như hiện, sắp xếp lộn xà lộn xộn, không có quy luật gì cả. Mấy cái này chính là người tu tiên tiện tay dùng mộc hệ hoặc thổ hệ đạo thuật xây dựng nên phòng ốc tạm thời, đương nhiên là phải phân chia khu vực tùy theo môn phái.
Hàn Lập trước tiên đi đến chỗ ở của chính mình, một gian thạch ốc không lớn.
Sau khi đóng cửa hắn liền dùng một bộ trận kỳ tiểu cấm đem thạch ốc tạm thời phong bế.
Tiếp theo Hàn Lập lấy ra những thứ đắc thủ hôm nay ở trong túi trữ vật, bắt đầu kén cá chọn canh.
"Lại là đầu lâu xương khô cùng một đống cờ hiệu nhỏ. Mấy thứ quỷ quái này ngoại trừ người của Quỷ Linh môn, ai có thể sử dụng? Chỉ có thể đổi một chút tiền. Di, thanh kiếm này cũng được. Để lại dùng. Cái này…" Hàn Lập sau khi lẩm nhẩm tự nói liền rất nhanh đem pháp khí cùng vật phẩm hữu dụng trong đống đồ giữ lại, những thứ không đáng tiền và không dùng được đều bỏ vào trong một cái túi trữ vật khác.
Cầm lấy túi trữ vật này, Hàn Lập dỡ bỏ trận kỳ, đi ra khỏi phòng.
Sau mấy lần quẹo, hắn hướng tới một gian phòng dễ dàng nhìn thấy trong một loạt nhà.
Diện tích mộc ốc này chiếm năm, sáu mươi trượng, cả nhà đều màu vàng, dưới sự chiếu rọi của mặt trời, lấp lóe sáng lên, bình thường giống như được tạo thành từ kim loại.
Hàn Lập không khách khí đẩy cửa đi vào, trong phòng ồn ào om xòm, cực kỳ náo nhiệt, có mười mấy tên tên tu sĩ có danh tiếng đang bày ra quầy giao dịch thứ gì đó, còn có rất nhiều tu sĩ đang cùng chủ quán cò kè mặc cả hoặc là chọn lựa đồ vật trong quán.
Hàn Lập như đã quá quen thuộc, nhanh chóng tiến đến mấy quầy hàng, những thứ trong túi trữ vật lập tức biến thành linh thạch, sau khi tẩu tán hết thì trên tay đã xuất hiện gần một trăm viên linh thạch.
Hàn Lập không chú ý tới người khác, hướng một quầy hàng lớn nhất trong phòng đi tới.
Quầy này dài khoảng bảy, tám trượng, cơ hồ phải lớn hơn ba, bốn lần quầy khác, quán chủ còn là một vị tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ béo nung núc.
Hàn Lập cái gì cũng không nói, lập tức đem linh thạch từ trong túi trữ vật ném cho tên mập, sau đó không khách khí nói:
"Trần huynh, đổi cái Long Ngâm thảo kia, ta đã gom đủ năm trăm viên linh thạch rồi."
"A, a! Nguyên lại là Hàn huynh đệ! Thật lợi hại, nhanh như vậy đã đem tới linh thạch, để ta xem chút" Tên mập vừa thấy Hàn Lập lập tức cười hì hì, sau đó dùng đôi tay béo núc ních nắm lấy túi trữ vật, đem tâm thần đắm chìm vào trong đó, cảm ứng số lượng linh thạch.
"Tốt, tốt! Đúng là năm trăm linh thạch. Đây là Long Ngâm thảo, thu lấy đi" Trần mập mặt mày hớn hở, từ trên người lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Hàn Lập.
Hàn Lập tiếp nhận cái hộp nhỏ, trực tiếp mở nắp ra xem, sau khi liếc mắt một cái liền gật đầu thu lấy, sau đó chờ đợi một chút rồi hỏi tiếp:
"Lần trước hỏi về phương thuốc, không có tin tức gì sao? Chỉ cần có phương thuốc, giá tiền ta có thể xem xét!"
"Lão đệ, phương thuốc tuyệt đối là vật hi hữu, tuy trong tay tu sĩ Trúc Cơ kỳ chúng ta có thể có một số nhưng cũng đều là bảo bối. Ai lại lấy ra đem bán? Huống hồ lão đệ còn muốn phương thuốc hữu dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, khó khăn lại chồng chất khó khăn, ta cố hết sức nhưng thật sự tìm không được." Trần mập nghe xong lời của Hàn Lập, sắc mặt khổ đau, hướng về phía hắn kể khó kể khổ.
Hàn Lập trong lòng có chút thất vọng, nhưng biểu hiện trên mặt lại lạnh nhạt cười nói:
"Không quan hệ, không có cũng không sao! Vẫn muốn đa tạ Trần huynh đã giúp ta có được hai cái."
Trần mập nghe xong lời ấy, cười hì hì nói:
"Hai phương thuốc kia gần như là loại bỏ đi, đã tồn đọng trên tay ta nhiều năm. Ngươi muốn chúng nó, lúc ấy ta thật là có chút không dám tin tưởng. Chẳng qua lão đệ muốn mang về tiến hành thí nghiệm cải tiến. Điều này thật đúng là việc mà người thường không dám làm, dù sao tiêu phí quá lớn thời gian cùng tinh lực, nói không chừng chỉ có vài người tài cao mới có khả năng hoàn thành."
Trần mập nói xong liền có chút cảm khái.
Hàn Lập nghe xong mỉm cười, không nói gì.
Hắn từ lúc ở đây liền phát hiện được nơi giao dịch trong doanh trại này, ngạc nhiên thấy trong này có rất nhiều vật phẩm trân quí căn bản không thể tìm thấy ở phường thị, từ nguyên liệu dược thảo đến công pháp, pháp khi, cơ hồ cái gì cần đều có.
Dược tài thiếu của Tụ Linh đan dễ dàng thu thập khi giao dịch, chỉ cần trở về tiến hành nuôi dưỡng, lập tức có khả năng làm pháp lực hắn lại đột nhiên tăng mạnh.
Thậm chí ở tên mập mạp này hắn chỉ tốn gần ngàn linh thạch liền mua được hai phương thuốc cổ mà chỉ có trong mơ mới có được, điều này làm cho Hàn Lập kinh hỉ phát cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.