Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 196: Kế hoạch của Hàn Lập




Trong chốc lát, một gã thanh niên áo lam thần tình lạnh lùng, một vị lão giả đầy râu tóc, một thiếu phụ áo xanh diễm lệ trước sau đi ra. Bọn họ cực kỳ ăn ý lựa chọn địa điểm bất đồng, tiến về phía trước của rừng núi.
Hàn Lập lại chờ thêm gần một khắc thời gian, thấy rút cuộc không có ai xuất hiện, cuối cùng liền sửa sang lại một chút vật phẩm trên người, học theo hình dáng mấy người lúc trước, tìm phương hương chưa từng có người tiến đến, lặng lẽ vụt biến mất.
Hàn Lập thực sự không biết, sau khi hắn vừa mới tiến vào không lâu, tên Chung Ngô xấu xí mới gặp hôm qua liền xuất hiện ở trước thông đạo. Hắn nhìn con đường lên núi mờ mờ tối, cười lạnh "hắc hắc" vài tiếng, sau đó thả ra mười mấy con bướm vàng bay vào rừng núi, sau đó mới không sợ không vội mà đi theo.
Lúc này ở ngoài cấm địa, lối vào ở chỗ phá cấm, người giữ cửa của bảy đại phái có chút lo lắng, mong chờ nhìn về phương hướng của cấm địa, trong đó có vị Lý sư tổ của Hàn Lập.
Không biết là lão lo lắng việc hoàn thành nhiệm vụ của đệ tử Hoàng Phong cốc, hay là lo lắng cho việc đánh cược của mình nhiều hơn.
Mà vị đạo sĩ Kết Đan kỳ khác của Thanh Hư cốc, tình huống cũng không hơn! Lại nói tiếp, từ sau khi Khung lão quái của Yểm Nguyệt tông nhúng tay vào việc đánh cược, thì lão không còn có tự tin như lúc trước, đã có vẻ lo lắng được mất.
Việc này cũng khó trách, viên nội đan Huyết Tuyến giao thật sự khó mà có, cơ hồ tiêu tốn toàn bộ tiền tài của hắn mới được. Nếu mà dễ dàng bại dưới tay người khác, lão đạo sĩ này dù là tâm cảnh tu dưỡng cao tới đâu, cũng chỉ sợ đau lòng ngủ không yên mấy năm.
Đạo sĩ trộm liếc mắt dò xét vẻ mặt bình tĩnh duy nhất trong đám người này, chính là thiếu phụ dẫn dắt đệ tử Yểm Nguyệt tông – Nghê Thường tiên tử.
Trong bảy vị cao thủ Kết Đan kỳ duy nhất chỉ có một phụ nữ, sau khi đệ tử thất đại phái tiến vào cấm địa, liền chưa bao giờ lộ ra một chút lo lắng. Liên tiếp người này người khác đàm tiếu, đồn đại, tựa hồ đối với đệ tử xuất ra lần này của Yểm Nguyệt tông tin tưởng mười phần, căn bản không cần bà ta phí công phí tâm.
Đạo sĩ càng nhìn thấy bộ dạng tươi cười của nữ tử này, càng lo lắng hơn nữa. Liên tưởng thêm lần nữa đến vẻ mặt tin tưởng của Khung lão quái khi đánh cược, lão liền cảm thấy nội đan Huyết Tuyến giao tựa hồ bay khỏi túi của mình, thành vật trong bàn tay của người ta.
Càng nghĩ sự lo lắng trên mặt lão càng thể hiện ra trầm trọng hơn. Người không biết, thật cho là hắn lo lắng cho đệ tử của bổn môn trong cấm địa!
Một lát sau, đạo sĩ rút cuộc nhẫn nhịn không nổi. Hắn thừa dịp người khác không chú ý, lặng lẽ tiến đến đứng ở một chỗ khác trước mặt Lý sư tổ, vẻ mặt lo lắng hỏi:
"Lý thí chủ, Hoàng Phong cốc các ngươi lần này phái xuất đệ tử nên thân thủ không kém đúng không! Chúng ta hai phái, đến lúc đó thực sự bại dưới tay Khung lão quái kia! Bần đạo đối với đệ tử Thanh Hư môn tiến vào cấm địa, vẫn còn có chút tin tưởng!"
"Nghĩa là sao? Đạo huynh xem thường Hoàng Phong cốc chúng ta sao chứ?" Lý sư tổ vừa nghe, trên mặt trở nên bực tức.
"Ha ha! Đương nhiên không phải, bần đạo chính là đối với đệ tử phái xuất lần này của Yểm Nguyệt tông cảm thấy có chút cổ quái, thật sự không yên lòng!" Đạo sĩ cười ha hả, cố cười giải thích.
"Điều này thực sự như vậy! Lỹ mỗ cũng cảm thấy không đúng. Vài lần trước Yểm Nguyệt tông khi nào lại phái xuất đệ tử đều là tuổi trẻ như vậy, lại là nam nữ đệ tử một đôi! Chẳng lẽ nghĩ đến chuyến đi cấm địa này là cuộc dạo chơi của con nít?" Lý sư tổ trầm mặt nói, xem ra hắn đối với lần đánh cuộc này cũng không yên lòng.
Đạo sĩ nghe Lý sư tổ nói như vậy, liên tục gật đầu không thôi, xem ra đối với lời nói vừa rồi cực kỳ đồng ý.
"Tuy nhiên đạo huynh yên tâm, Lý mỗ một khi đã dám đánh cuộc, khẳng định đối với đệ tử bổn môn có vài phần tin tưởng, kỳ thật thực lực không dưới đệ tử quý môn" Lý sư tổ sau khi liếc mắt nhìn đạo sĩ, chậm rãi nói với thâm ý sâu sắc, trong thanh âm tràn ngập vài phần hào khí.
"Ha ha! Thí chủ nói như vậy, bần đạo liền an tâm rất nhiếu! Tại hạ cũng sẽ không quấy rầy nữa" Đạo sĩ tìm được đáp án muốn hỏi trong lòng, nhất thời thần sắc mong mỏi, sau đó cười hì hì cáo từ ly khai. Lão trở lại địa phương lúc trước bắt đầu ngồi xuống dưỡng thần, yên lặng chuẩn bị đợi kết quả vài ngày sau.
Mà Lý sư tổ nhìn chằm chằm đạo sĩ rời khỏi, đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, sau đó dùng thanh âm mà chỉ có chính mình mới có thể nghe được, nhè nhẹ lẩm bẩm:
"Phù Vân Tử, lão mũi trâu nhà ngươi có chủ ý gì, đừng cho là ta không biết! Không phải là hi vọng chúng ta hai nhà liên thủ có thể thắng được Yểm Nguyệt tông, sau đó Thanh Hư môn các ngươi lại ngồi trên đầu Hoàng Phong cốc chúng ta sao. Hắc hắc! Tuy không biết Thanh Hư môn phái đệ tử có gì đặc biệt tiến vào cấm địa, nhưng mà lần này bổn cốc ngay cả đệ tử đứng đầu Luyện Khí kỳ, tất cả đều phái cả đám đi, nếu không ngươi nghĩ rằng ta sẽ cùng các ngươi đánh cuộc hay sao chứ?"
Lý sư tổ nói xong, trên mặt lộ ra vẻ giảo trá, sự lo lắng lúc trước đã không còn một chút bóng dáng, rõ ràng cũng là một hồ ly thâm tàng bất lộ.
Hàn Lập tự nhiên không biết, bên ngoài cấm địa hai vị Kết Đan kỳ tu sĩ đang cạnh khóe nhau, hắn hiện tại đang bị một con Heo rừng to lớn màu rám nắng ngăn chặn đường đi.
Heo rừng này trừ màu sắc da cùng hình thể đặc biệt thật lớn, cao hơn một trượng, còn các mặt khác cũng giống như Heo rừng bình thường.
Nhưng khi Hàn Lập nhìn thấy yêu thú này, lập tức nhận ra nó là một loại yêu thú cấp thấp "Thôi sơn thú" thường gặp trên núi lửa, yêu thú này trừ da dày thịt béo, ngoài có điểm khí lực lớn, chỉ biết một cái "Thạch Phu thuật" trời sinh, hơn nữa trí lực cực thấp, cũng không khó đối phó!
Sau khi "Thôi Sơn thú" trong mũi hừ hừ vài tiếng thô thiển, lúc này hoàng quang chợt lóe, toàn thân trên dưới đều phủ một tầng hộ giáp nham thạch trắng sáng chói lọi, tiếp theo khí thế hung hãn hướng Hàn Lập mạnh mẽ lao tới.
Hàn Lập thần sắc không thay đổi, đứng tại chỗ đợi con yêu thú này đánh đến, cho đến khi nó cách hắn khoảng cách khoảng bảy, tám trượng mới tay phải vung lên, tiếp theo thân hình chợt lóe, người chuyển dịch ra phía sau yêu thú.
Sau đó Thôi Sơn trư mới rít lên một tiếng, từ trước tới sau cả thân hình chỉnh tề chia làm hai nửa, màu sắc nội tạng đủ loại chảy ra. Nó bất ngờ bị Hàn Lập dùng pháp khí ti tuyến, hoàn toàn chẻ đôi.
Hàn Lập đem ti tuyến vô hình thu lại, nhìn nhìn Thôi Sơn trư đã chết, nhè nhẹ lắc lắc đầu, sau liền lập tức nhảy lên cây đi, ly khai nơi này. Bởi vì hắn biết múi máu tươi trên thi thể yêu thú này, không lâu sau sẽ đưa tới một số lớn yêu thú khác có khứu giác linh mẫn, hắn thừa dịp chuồn nhanh là tốt nhất.
Hàn Lập tiến vào rừng rậm của miệng núi lửa đã vài canh giờ, nhưng ở trong thời gian ngắn như vậy, hắn liền đụng độ bốn con yêu thú.
Trong đó ba con yêu thú cấp thấp hắn tự nhiên không khách khí một cú đánh chết. Nhưng con trung giai yêu thú Phi Linh khổng tước, lông vũ dài nhiều màu sắc có khả năng thoát ly thân thể tự động truy kích đả thương người cùng phòng ngự, làm Hàn Lập khá đau đầu. May mắn tuy là chim nhưng tốc độ không nhanh. Vì thế sau đó hắn tăng tốc thân pháp, sau một hơi đem nó cách xa vô ảnh vô tung, lúc này mới thoát khỏi sự chiến đầu vô vị lần này.
Hiện giờ, Hàn Lập một mặt thì nhảy như bay trên cây, mặt khác lại thở dài không ngừng.
Hiện tại hắn cuối cùng cũng đã biết, yêu thú ở núi lửa nhiều loại đến mức nào.
Lúc này hắn đang ở khu vực bên ngoài, bình thường gặp phải phần đông đều là yêu thú cấp thấp, nhưng qua một đoạn thời gian xâm nhập đến đoạn giữa của núi lửa, chỉ sợ xuất hiện một đống yêu thú cấp trung, cấp cao, đến lúc đó trừ việc bỏ chạy, Hàn Lập thật sự không suy nghĩ ra biện pháp có khả năng thoát thân khác.
Không lấy làm ngạc nhiên tại sao tin tức nơi ẩn giấu linh dược trong tư liệu lại ít như vậy! Chỉ sợ đệ tử trước khi tiến vào núi này, chỉ tránh né mấy loại yêu thú này liền tổn hao hơn phân nửa tinh lực, thời gian còn lại cũng chỉ có thể đi lại bảy, tám nơi để xem xét một chút. Còn không nói rằng mỗi lần tham tra đều có thu hoạch.
"Xem ra hi vọng chính mình có thể hái được nhiều thảo dược thực sự không quá lớn a!" Hàn Lập buồn bực thầm nghĩ.
Hàn Lập hiện tại chạy nhanh theo phương hướng, chính là một sơn động bí mật thường sản sinh ra "Tử Hầu hoa".
Địa phương này theo như tư liệu nói, sẽ không có cái gì giá trị lớn. Bởi vì sơn động này trăm năm trước mới bị người hái qua một lần, hiện tại đều là cây con còn lâu mới trưởng thành mà thôi, chúng nó không thể mang ra sử dụng làm thuốc.
"Cây con?" Hàn Lập nghĩ đến đây, không khỏi cười khẽ một chút.
Hàn Lập cần chính là mấy cái cây con mà người bên ngoài sẽ không cần.
Lý do hắn mạo hiểm tiến vào cấm địa, khẳng định thực sự không phải là đoạt đồ trong tay nhiều cao thủ, thu thập thiên địa linh dược! Nguyên nhân chủ yếu là ngay từ đầu đem mục tiêu đặt ở tên cây con còn chưa trưởng thành. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tận lực tránh được xung đột với đệ tử các phái khác, mới có thể tận lực chạy đến nhiều địa điểm, chọn thêm thứ mà trong mắt người khác là vô dụng.
Đợi cho sau khi hắn đem mấy cái cây con linh dược này hái đi, có thể dùng cái bình nhỏ thần bí ban đêm tiến hành nuôi dưỡng. Cứ như vậy cùng với việc trực tiếp hái linh dược trưởng thành không có gì khác biệt.
Tuy nghe vị Mã sư bá nói mấy loại cây con linh dược tại ngoài cấm địa có khả năng sống sót trong thời gian không quá lâu, chỉ có thể sống một, hai năm, nhưng thời gian này cũng đủ đem chúng nó trưởng thành vài lần, dù sao làm Trúc Cơ đan thực không cần loại sinh trưởng lâu năm, chính là khoảng bốn, năm trăm năm liền có thể sử dụng.
Hiện tại phiền toái duy nhất chính là không biết trong thời gian ba ngày còn lại có đủ để hắn hái đủ số lượng linh dược. Bởi vì cây con linh dược sống ở đông một chỗ, tây một chỗ, hơn nữa trên đường còn có thể bị yêu thú ngăn chận, mặt khác còn có thể phát sinh ra xung đột với đệ tử phái khác, hết thảy Hàn Lập trong lòng đều không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.