Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1794: Lo Lắng




"Dĩnh nhi, ta thấy nếu như Hàn đạo hữu đáp ứng gia nhập Diệp gia, thì người được chọn để hiệp trợ tu luyện Niết Bàn đại pháp chính là ngươi rồi. Thật ra, lấy thân phận Hợp Thể tu sĩ của Hàn đạo hữu, những đệ tử Diệp gia bình thường e rằng Thiên Phượng Chân Huyết chưa đủ tinh thuần, vô phương đạt được hiệu quả tu luyện. Ta đã sớm nghe nói, mặc dù đệ thử Diệp gia rất đông đảo, nhưng tựa hồ chân chính kế thừa Thiên Phượng Chân Huyết không có mấy người. Mà Hàn đạo hữu dường như cũng còn độc thân, thật sự rất thích hợp a!" Thiếu phụ nhất thời phiền não trước đây vốn lãng vãng trong đầu liền bay biến đi mất, dùng khẩu khí giễu cợt nói ra.
"A di, Dĩnh nhi không biết đâu, còn phải xem Hàn tiền bối có thực sự muốn gia nhập Diệp gia không đã, mọi việc sẽ do gia mẫu quyết định mà" Khuôn mặt thiếu nữ hoàn toàn ửng đỏ, thoáng ngượng ngùng lắp bắp nói.
Liễu Thanh ở bên cạnh chỉ cười mà không nói gì nữa.
Hẳn nhiên Hàn Lập chẳng phải là loại người ngu dốt gì, chỉ nghe thoáng qua một chút đã rõ ràng, chẳng qua dường như Niết Bàn Thánh Linh Đại Pháp cũng là một loại song tu chi đạo.
Mà trước mắt thấy nữ tử này ngượng ngùng như vậy, nếu gia nhập Diệp gia thì cơ hồ nữ tử của Diệp gia hiệp trợ hắn tu luyện chính xác là Diệp Dĩnh này.
Trong lòng Hàn Lập cũng có chút bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định vô cùng, tâm niệm chuyển động vài lần liền lắc đầu:
"Đa tạ ý tốt của Diệp gia, nhưng tâm ý tại hạ đã quyết định rồi, không muốn bị gò bó, hiện tại chỉ có thế đa tạ hảo ý của quý tộc mà thôi"
Vừa nghe Hàn Lập từ chối thẳng thừng như vậy, tựa hồ Diệp Dĩnh cũng thở dài một hơi, nhưng từ sâu bên trong đôi mắt đẹp ấy ẩn chứa chút gì đó hơi thất vọng, thế nhưng sau đó rất nhanh khôi phục lại như thường rồi hỏi:
"Nếu tiền bối thật sự không động tâm bởi ngoại vật, thì việc gia nhập Diệp gia này vãn bối đương nhiên sẽ không đề cập đến nữa. Nhưng nếu đổi lại một điều kiện khác, không biết tiền bối có nguyện ý trong mười năm tới xuất thủ giúp đỡ Diệp gia một lần được không?"
"Mười năm, không lẽ đạo hữu muốn nói tới Chân Linh đại điển!" Hàn Lập vừa nghe qua lời đó, không khỏi biểu lộ ra một tia cười khổ.
"Ủa, Hàn tiền bối cũng biết chuyện này à, chẳng lẽ đã …" Diệp Dĩnh phản ứng cực nhanh, lập tức đoán ra được gì đó.
"Không sai, quả thật tiên tử đã đến chậm một bước, tại hạ vốn đã đáp ứng hỗ trợ Cốc gia trong kỳ hội Chân Linh đại điển cho Hiểu Phong tiên tử rồi" Hàn Lập lộ vẻ tiếc nuối.
"Cốc gia à, không ảnh hưởng gì. Cốc gia với Diệp gia chúng ta vốn có quan hệ rất thân thiết, nếu vậy tại đại điển lần này ắt hẳn Hàn tiền bối sẽ không đối đầu với Diệp gia chúng ta" Diệp Dĩnh thả lỏng tinh thần nói.
"Thì ra là thế. Nói như vậy, Hàn mỗ sẽ để ý một chút" Khóe miệng Hàn Lập liền mỉm cười.
Thiếu nữ cũng đã trao đổi xong những điều cần nói.
Đương nhiên Hàn Lập sẽ không ở lại thêm làm gì nữa, sau một hồi bàn luận cũng khách khí cáo từ rời đi.
Liễu Thanh dẫn theo thiếu nữ cùng nhau đưa tiễn đến chỗ Truyền tống pháp trận.
Ngay khi thấy thân ảnh Hàn Lập biến mất trong ánh chớp linh quang, Liễu Thanh lại thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng thốt ra một câu "Đáng tiếc thật".
"Liễu di nói vậy là có ý gì, đáng tiếc chuyện gì vậy?" Diệp Dĩnh nghe qua, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Dĩ nhiên là đáng tiếc cho mẫu thân ngươi không thể thuyết phục được người này gia nhập Diệp gia, nếu không thì người trẻ tuổi như thế mà có thể tiến giai lên Hợp Thể kỳ, rồi sau này nếu có khả năng thoát nạn Ma kiếp nữa, thì tiền đồ tương lai khó đoán nỗi đấy" Liễu Thanh cười khẽ nói.
"Hợp Thể tu sĩ mặt dù tại Nhân tộc chính là tồn tại đỉnh cấp, nhưng gia tổ mẫu cũng đã là Hợp Thể trung kỳ rồi, thậm chí chỉ cần kích phát Thiên Phượng Chi Huyết liền có khả năng đấu với Hợp Thể hậu kỳ một phen. Hơn nữa, hiện tại đã có Liễu di gia nhập Diệp gia rồi, nếu Hàn tiền bối mà thật sự làm Thái Thượng Trưởng Lão chúng ta, thì bất quá cũng như thêu hoa trên gấm mà thôi. Bất luận thế nào sau khi diễn ra Chân Linh đại điển, không bao lâu nữa Ma kiếp sẽ bộc phát, huống hồ gì khi Diệp gia đưa ra điều kiện tốt nhất, chúng ta còn có nhiều cơ hội để thu hút thêm những Hợp Thể tán tu khác nữa" Diệp Dĩnh hừ nhẹ một tiếng, nhìn thì chẳng thấy gì lạ cả, nhưng rõ ràng trong lòng có chút không cam tâm.
"Có lẽ mẫu thân ngươi coi trọng hắn là do nhìn ra tiềm lực nào đó, nhưng ta cảm giác vị Hàn đạo hữu này rất kỳ lạ, tựa hồ không xem điều kiện Diệp gia các ngươi đưa ra đáng giá chút nào. Đáng tiếc hiện tại ta chỉ là một khôi lỗi hóa thân, nếu như bản thể đang ở đây không chừng ta sẽ mời đối phương thử sức một chút, có lẽ sẽ dò xét được thực lực chân chính của hắn" Trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh chợt lóe lên tia dị sắc, chậm rãi nói.
"Không cần phải dò xét gì cả. Lấy thủ đoạn của Liễu di, cho dù hắn có thần thông gì đi nữa bất quá cũng mới vừa tiến giai lên Hợp Thể thôi, khẳng định đứng trước mặt Liễu di không có khả năng chống đỡ được bao lâu đâu. Huống hồ có nghe gia mẫu nói qua, lúc trước Thiên Diệu Linh Hoàng đại nhân ngã xuống khi đang độ kiếp, cũng đã truyền lại tỉ mỉ cho Liễu di vô số thủ thuật luyện chế khôi lỗi. Hiện tại thần thông của Liễu di quả thật không kém hơn Tam Hoàng cùng Thất Đại Yêu Vương bao nhiêu đâu" Diệp Dĩnh lúng liếng cặp mắt, cười hì hì nói.
"Tin tức của Diệp gia ngươi quả thật nhanh nhạy mà. Biết được chuyện này không có mấy người, thế mà cũng truyền đến tận tai của mẫu thân ngươi, thật sự về điểm này ta không thể không khâm phục!" Liễu Thanh nghe nói như thế thần sắc thoáng biến đổi, nhưng lại nghĩ tới chuyện gì khác liền chỉ có thể lắc đầu cười khổ mà thôi.
Thiếu nữ cũng hé miệng cười rộ lên …
Cũng trong lúc này, Hàn Lập đã quay về lại chỗ ở của mình, ở đại điện một chút chờ hai người Hải Đại Thiếu, phân phó vài câu rồi lập tức tiến vào trong mật thất mà khoanh chân ngồi xuống.
Bởi vì Hàn Lập mới vừa tiến giai Hợp Thể kỳ, nên trước đây dự tính tạm hoãn tu luyện, bây giờ vừa mới nắm được tin tức Ma kiếp sắp sửa tấn công, tự nhiên mọi toan tính trước đây đều phải thay đổi.
Hôm nay hắn muốn ngồi yên tỉnh suy nghĩ thật kỷ lưỡng, sắp xếp lại kế hoạch một chút để thích hợp với tình huống biến chuyển mấy trăm năm sau. Trước hết phải nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, tránh khỏi bị vấp ngã trong đợt Ma kiếp này.
Dù sao ở lần Ma kiếp trước, trong số Tam Hoàng và Thất Đại Yêu Vương cũng đã có người ngã xuống, thế nhưng lần Ma kiếp này tựa như còn kinh hơn cả lần trước.
Càng khiến cho Hàn Lập có chút chột dạ chính là, năm xưa tại Nhân giới hắn đã từng đắc tội với Nguyên Sát Thánh Tổ của Ma giới, Thần niệm hóa thân của ma đầu này phủ xuống Nhân giới lúc trước cũng vì vậy đã bị Ngân Nguyệt hấp thu thôn phệ mất.
Mà cấp độ Thánh Tổ trong Ma giới chính là tương đương với tồn tại Đại Thừa kỳ của Nhân tộc.
Chỉ sợ tên đó thừa dịp Ma kiếp giáng xuống Linh giới, liền nhân cơ hội đó mà phái thủ hạ truy tìm hoặc đích thân tới tận cửa hỏi tội.
Vì thế, hắn phải chuẩn bị trước khi Ma kiếp buông xuống, nổ lực tăng tiến tu vi lên Hợp Thể hậu kỳ cảnh giới mới được.
Chỉ có cách này, dựa vào thần thông và bảo vật hắn mới có thể đủ sức bảo vệ tính mạng trong đợt Ma kiếp này, cho dù có thật sự đối mặt với Cổ Ma Thánh Tổ đi nữa, lúc đó hắn cũng có khả năng đánh một trận sinh tử.
Bất quá phải nói lại, hắn chỉ mới vừa tiến giai lên Hợp Thể không bao lâu, lại mấy ngày nay có cơ hội trao đổi với những đạo hữu cùng cấp, nên cũng biết được giai đoạn tiến cấp từ Hợp Thể kỳ ngày càng khó khăn, còn hơn cả dự tính ban đầu của hắn.
Đối với những tu sĩ sơ kỳ thông thường khác, phải hao tốn tới mấy ngàn năm hoặc vài vạn năm thời gian, thậm chí cho tới lúc ngã xuống ngay đợt Thiên kiếp, rất nhiều người cũng vô phương đột phá được trung kỳ bình cảnh.
Vì thế những người đạt tới Hợp Thể hậu kỳ đương nhiên càng thêm thưa thớt.
Hãy nhìn qua các đời của Tam Hoàng cùng Thất Đại Yêu Vương mà xem, cũng đâu phải ai nấy đều đạt tới tu vi Hợp Thể hậu kỳ cả đâu.
Hơn nữa, cho dù có cho hắn thêm nhiều thời gian hơn nữa, bình thường căn bản cũng vô phương tiến cấp được. Cũng may là trong Quảng Hàn giới hắn thu thập được một ít linh dược Tiên giới, nên có khả năng luyện chế ra được một lượng lớn linh đan dùng để tinh tiến pháp lực cho tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Lúc đầu nếu so sánh tốc độ tu luyện với những tu sĩ có tư chất thượng thừa khác mà nói, hắn đã tiết kiệm thời gian hơn mấy lần rồi. Về sau nếu bỏ ra mấy trăm năm không ngừng khổ tu, hẳn là pháp lực tích lũy không thành vấn đề gì nữa.
Phiền toái duy nhất chính là đột phá bình cảnh.
Cho dù hắn có nuốt được vô số linh dược để cải thiện linh căn thể chất đi nữa, thì tư chất thực không thể sánh bằng những tu sĩ khác. Chỉ còn cách chuẩn bị thật kỷ, tận sức mượn lực kích phát mạnh mẽ để đột phá bình cảnh.
Hiện tại trong tay hắn có một khỏa Hư Linh Đan, cùng với một thứ rất mong đợi chính là Minh Hà Thần Nhũ của Thanh Nguyên Tử.
Trong lòng Hàn Lập cứ thế mà tính toán, tinh thần thoáng buông lỏng, ánh mắt lập tức chợt lóe như nhớ ra gì đó, cánh tay khẽ động, một chiếc vòng màu đen liền xuất hiện trong tay.
Thần niệm Hàn Lập thả vào trong chiếc vòng tìm tòi một chút, chân mày khẽ nhíu lại.
Chỉ thấy một đoàn hắc vụ nhàn nhạt được ngưng tụ lại giữa không gian, mơ hồ bên trong có một con Tiểu Hầu đen đúa đang ngủ say không dậy nỗi.
Chính là Đề Hồn Thú.
Ban đầu con thú này biến thân rồi một kích diệt sát Thiên Ngoại Ma Đầu, sau đó lập tức ngủ vùi trong Linh Thú hoàn.
Nếu không phải lúc trước con thú này tung ra thần thông khó thể tin nỗi, rồi đúng lúc hiện thân ứng phó cường địch, thì hiện tại hắn tuyệt đối đã có một đòn sát thủ bí mật rồi.
Cũng còn may là, hiện giờ cho tới lúc Ma kiếp bạo phát còn rất lâu, hắn cũng không tin là con thú này thật sự có thể ngủ say tới ngàn năm.
Trong lòng vừa nghĩ thế, bàn tay Hàn Lập rung lên, lập tức Linh Thú hoàn biến mất không thấy đâu nữa.
Tiếp đến, trong tay lại hiện ra bức Vạn Kiếm Đồ lấp lánh kim quang, cổ tay rung lên liền phóng bức tranh đó lên không trung, rồi từ từ mở ra yên ắng bất động.
Bên trong bức tranh này ẩn chưa một đại thần thông khó lường chính là Niệm Kiếm Quyết, ban đầu hắn tìm hiểu ra vài điểm rồi dung nhập vào trong Thanh Bàn Kiếm Trận, quả nhiên uy lực kiếm trận tăng lên rất nhiều.
Nếu hắn có thể tìm hiểu thấu triệt được hết hoàn toàn, tin rằng thực lực sắp tới tuyệt đối sẽ tăng lên dữ dội.
Dù sao thì tới lúc này, hắn đã tiếp xúc qua không ít tu sĩ Hợp Thể kỳ, mặc dù đa số trong đó là tán tu cùng với vài Tông môn Thế gia tu sĩ, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Còn muốn gặp mặt Tam Hoàng cùng Thất Đại Yêu Vương thì phải chờ một chút cơ duyên mới được.
Đặc biệt là Thiên Khuê Lang Vương, mặc dù Hàn Lập còn chưa thấy qua hình dáng vị đó, nhưng mỗi khi nghĩ tới Ngân Nguyệt, thì mơ hồ trong lòng có vài phần buồn bực không yên.
Cũng không biết, từ lúc Ngân Nguyệt khôi phục lại thân phận Linh Lung Yêu Phi, rồi quay về Linh giới đã nhiều năm, rốt cuộc tình hình thế nào rồi.
Bất quá, với thân phận là phi tử của Thiên Khuê Lang Vương, có lẽ nàng đã sớm quay lại vòng tay của Yêu Vương rồi, thậm chí nói không chừng có thể gặp gỡ lại người ấy ở Vạn Bảo Đại Hội lần này cũng nên.
Nhưng Hàn Lập vẫn nhớ mãi, năm xưa nàng đã quay đầu lại nhìn mình với ánh mắt rất khác lạ, khiến trong lòng hắn vương vấn chút mong đợi lung linh.
Đương nhiên hắn không phải là một tiểu tử thô kệch, nên tự nhiên có thể nhìn ra ý vị trong ánh mắt ngày xưa đó.
Ngân Nguyệt và hắn đã có nhiều năm tương thân tương trợ với nhau, rồi cùng vào sanh ra tử, nếu nói hắn không có chút cảm tình nào với nàng thì … hẳn nhiên không phải thế.
Nhớ lại năm đó, bất quá hắn mới chỉ là Nguyên Anh tu sĩ, căn bản chẳng làm thay đổi được cục diện. Thế nhưng hôm nay đây, hắn cũng đã tiến giai lên tới Hợp Thể kỳ và cũng đã đến Linh giới rồi. Trải qua nhiều năm như vậy, không biết Linh Lung Yêu Phi có còn là Ngân Nguyệt của năm xưa hay không?
Hàn Lập tuy không biết thế nào, nhưng cũng theo bản năng không để chuyện này trong lòng nữa, nhằm tránh cho tâm cảnh bản thân lộ ra sơ hở quá lớn.
Tâm tư hắn quay cuồng một phen, hồi lâu sau mới khôi phục lại tâm cảnh như bình thường, lúc này hai mắt chớp động lam quang mà ngắm nhìn Vạn Kiếm Đồ trước mặt.
Không bao lâu sau, sắc mặt Hàn Lập không chút thay đổi, liền toàn tâm toàn ý tìm hiểu Vạn Kiếm Đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.