Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1702: Kim Kiếm đồ




Nhưng bên trong thật ra rất đơn giản, đó là một cái cửa nhỏ đem căn phòng nguyên bản hình chữ nhật chia ra làm hai gian trong ngoài. Gian ngoài lớn hơn, rõ ràng là một gian phòng khách, ngoại trừ một ít đồ dùng đơn giản như bàn ghế cùng một bộ đồ uống trà ra thì cũng không còn vật gì.
Hàn Lập dùng thần niệm đảo qua mấy thứ này thì phát hiện ra tài liệu làm ra coi như cũng có chút quý hiếm nhưng đối với hắn mà nói thì căn bản là vô dụng nên lập tức bước đi, thoáng một cái đã đi vào bên trong phòng ngủ. Bên trong gian phòng này đồ vật nhiều hơn một ít.
Trừ bỏ cái giường ngọc màu xanh nhạt ra thì còn một cái bàn học hình chữ nhật, trên bàn bày ra bừa bãi mấy cây bút lông, một cái nghiên mực màu hồng cùng một tấm lụa mỏng trắng như tuyết.
Hàn Lập đuôi lông mày vừa động liền đi tới chỗ bàn học, đem mấy cái bút lông và nghiên mực phân biệt nhấc lên mà thưởng thức nhưng rồi lại lắc đầu buông xuống. Sau đó hắn lại duỗi tay đem cả tấm lụa mỏng màu trắng kia quơ lấy vào tay, cũng nhẹ nhàng ngắm một hồi lâu. Kết quả là trên mặt trên tất cả đều không có chữ nào cả!
Trên mặt Hàn Lập cũng không có gì khác thường, đem tất cả trả lại chỗ cũ, thần niệm sau khi cẩn thận quét qua một lần nữa xác định thực sự không có bỏ sót gì thì liền không chút do dự xoay người bước đi.
Hắn nguyên bản sẽ không trở vào việc tìm kiếm và có đại thu hoạch bảo vật gì tại nơi ở của môn nhân đệ tử nên tự nhiên cũng không dừng lâu tại đây. Huống hồ số phòng như vậy ở đây còn có hơn mười gian, thời gian cũng không nhiều lắm, cũng không có khả năng mỗi một gian ở đây tìm kiếm qua một lần. Kết quả là ngoại trừ mấy cái ngọc giản dùng một loại cổ văn vô danh ghi lại thì cũng không có thu hoạch gì nữa.
Mấy cái ngọc giản này được tuỳ ý đặt ở đầu giường nên hơn phân nửa cũng không phải là vật trọng yếu gì. Hàn Lập cũng là thuận tay thu lại, tính toán về sau vạn nhất mà sáng tỏ lai lịch cổ văn này thì từ đó cũng có thể có được một số tin tức hữu dụng. Dù sao đối với hết thảy mọi thứ tại Chân tiên giới hắn vẫn cảm thấy tò mò. Hắn mang theo khôi lỗi một lần nữa quay về tới đại sảnh tại chủ điện rồi tiến vào một cánh cửa hông khác.
Đồng dạng trải qua một đoạn thông đạo, Hàn Lập đi tới một khu phòng ốc nằm song song chỉnh tề trước mặt, Tuy nhiên số phòng này so với mấy cái sương phòng lúc trước thì bất đồng, mỗi một gian phòng ở đều có hình vuông, có một cánh cửa nhỏ ra vào, bên trong không có gì khác. Hơn nữa tất cả các phòng đều hoàn toàn độc lập và mỗi cái cách nhau chừng hơn mười trượng.
Điều làm cho trong lòng Hàn Lập nhảy dựng lên chính là bốn vách tường các phòng này đều có ánh sáng màu bạc lóng lánh đồng thời phía trên có viết đầy đạm ngân sắc phù văn. Đúng là Ngân khoa văn mà hắn quen thuộc dị thường.
Hàn Lập nhìn mấy cái phòng này trong chốc lát mới rốt cục xát định được mấy căn phòng này dĩ nhiên là mật thất dùng để tu luyện. Phát hiện này làm cho hắn hơi có chút vui vẻ. Nếu là mật thất thì bên trong nói không chừng còn có vật gì mà người ở trước kia đi lưu lại. Bất quá sau khi nhìn vô số ngân sắc phù văn ẩn hiện bên ngoài cửa thì thần sắc hắn ngưng trọng hơn vài phần.
Nói như vậy, nơi mật thất này có bố trí pháp trận thì hẳn chủ yếu là loại cách âm tiểu cấm chế gì đó nhưng lúc trước tại đại môn chủ điện hắn gặp một phen hoảng sợ nên tự nhiên cũng không thực sự phớt lờ đi. Bất quá lúc này hắn không để cho cự viên khôi lỗi đi kiểm tra mà bày ra trên người mấy tầng phòng hộ rồi thò tay từ trong áo bào trực tiếp đè lên cửa đá của một gian mật thất.
Một thanh tiểu kiếm màu xanh kích bắn ra, chỉ chợt loé lên liền đã hoá thành một đạo thanh hồng dài chừng một trượng hung hăng chém lên đại môn mật thất. Hắn chuẩn bị dùng bạo lực mạnh mẽ bài trừ cấm chế trên cửa. Mật thất đại môn ngân quang đại phóng rồi một tiếng thanh minh từ bên trong vang lên.
Ngân quang kia nhìn như bình thường nhưng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại bị ngăn cản lại. Kiếm quang trảm lên ngân quang kia lại giống như trảm lên mặt nước mà nhất thời lại không thể phá vỡ được, chỉ có thể chậm rãi làm tiêu thất linh quang nhưng Hàn Lập thấy vậy thì trong tâm lại buông lỏng.
Quả nhiên như hắn đã dự đoán, cấm chế trên cửa cũng không phải là loại phản kích lại, hơn nữa phân nửa cũng chỉ là loại tiểu cấm chế đê giai ở Tiên giới mà thôi. Ngẫm lại cũng phải, mẫy cái gian mật thất tu luyện này làm sao có thể bày ra cấm chế gì đó quá lợi hại. Hắn không chần chờ gì nữa, tay vừa chuyển rồi lấy ra một cái hắc sắc tiểu sơn cao vài tấc ra rồi hướng ra trước người ném đi.
"Oanh" một tiếng!
Tiểu sơn ở trong hắc quang biến lớn hơn một trượng rồi hung hăn đánh lên trên ngân quang. Lúc này đây, cấm chế trên cửa hiển nhiên không thể thừa nhận được cự lực như thế, sau khi phát ra một tiếng thanh minh thì ngân quang tán loạn tiêu thất.
Thanh quang chợt loé, cửa phòng đã bị kiếm quang cắt thành hai nửa hướng ra hai bên sườn mà rơi xuống. Hàn Lập đem bảo vật thu lại rồi tiêu sái bước vào trong.
Cái gọi là mật thất này bất quá chỉ rộng bảy tám trượng nhưng bên trong rộng rãi dị thường, trừ bỏ vài cái bồ đoàn đồng dạng dùng "Giáp Y thảo" bện thành thì cũng không có vật gì nữa. Vì vậy nơi đây thật sự không cần dùng thần niệm quét qua làm gì. Hàn Lập chỉ có thể khẽ thở dài một hơi, thuận tay đem mấy cái bồ đoàn kia thu lại thì rời khỏi mật thất.
Tuy nhiên mật thất như vậy còn có rất nhiều nên hắn vẫn chưa thật sự cảm thấy thất vọng cái gì!
Sử dụng thủ đoạn đồng dạng hắn đem một gian phòng cửa bằng đá khác phá vỡ ra rồi đi vào trong nhưng một lát sau hai tay trống trơn đi ra.
Liền một hơi như vậy, Hàn Lập liên tiếp phá vỡ sáu gian mật thất nhưng tựa hồ hôm nay vận khí không tốt nên vẫn không hoạch được gì. Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng thầm kêu xui xẻo, đồng thời đối với một số mật thất còn lại cũng không có bao nhiêu mong chờ.
Bất quá, sau một tiếng "oanh" vang lên, gian mật thất thứ bảy vừa bị hắn phá vỡ, hắn vừa đi vào trong đó thì trong miệng lại khẽ kêu lên một tiếng, hai mắt sáng bừng. Gian mật thất này so với mấy gian phía trước thì hoàn toàn không giống. Trong gian phòng chẳng những đầy đủ bàn ghế mà trên mặt bàn còn bày ba cái hộp ngọc lớn nhỏ không đồng nhất cùng hai cái bình nhỏ. Đáng chú ý là trên vách tường còn treo một bộ tranh vẽ màu vàng lóng lánh.
Mặt ngoài bức tranh này kim quang chói mắt khiến hắn nhất thời cũng không thể nhìn thấy rõ ràng nội dung bức tranh ra sao. Chỉ thấy hai mắt Hàn Lập khép hờ, một lát sau bỗng nhiên mở ra, kết quả trong đồng tử có lam mang chớp động rồi tụ quang rốt cục xuyên qua kim quang mà nhìn thấy rõ ràng bức tranh này nhưng chỉ thấy thần sắc hắn ngẩn ra.
Chỉ thấy trong bức tranh có vô số kim sắc phi kiếm kiểu dáng giống nhau nhưng tư thế và kích thước của đám phi kiếm này thì lại hoàn toàn bất đồng, có cai rất nhỏ, có cái rất lớn giống như kinh thiên cự kiếm nhưng lại cho hắn một loại cảm giác đáng sợ như dài mấy chục trượng, cái nhỏ thì chỉ có một tấc nhưng liếc mắt một cái thì có thể nhìn rõ hoa văn trên thân kiếm, giống như là gần trong gang tấc.
Mà nhiều kim kiếm như vậy ở trong bức hoạ thì theo lý thuyết hẳn phải có vẻ hỗn độn dị thường, làm cho người ta căn bản không thể nhìn nhận rõ ràng nhưng nếu nhìn vào bức tranh này thì mỗi một thanh phi kiếm đều trông rất sống động, hơn nữa còn có khí tức khác nhau, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra muôn vàn sai biệt trong đó.
Vạn kiếm đồ quỷ dị như thế làm cho Hàn Lập trong lòng vui vẻ, hai con mắt gắt gao nhìn vào bức tranh này, thân hình vẫn không nhúc nhích nhưng chỉ một lát công phu sau Hàn Lập bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn rồi thụt lùi ra sau mấy bước, giống như bị trúng một kích vô hình chi lực. Chỉ thấy hắn lập tức lắc lắc đầu, đem ánh mắt nhanh chóng rời khỏi bức tranh, không dám nhìn lại nữa, đồng thời trên mặt hắn hiện ra sắc đỏ sậm.
"Thần niệm chi lực thật là lợi hại, thật sự là không khác gì dùng phi kiếm trảm kích. Nếu không phải thân ta tinh thông phi kiếm hơn nữa thần niệm đồng dạng cũng không yếu thì một kích này chỉ sợ đã làm hao tổn thần thức nhiều."
Nội linh lực ở trong kinh mạch Hàn Lập điên cuồng chuyển động vài vòng thì dị thường trong cơ thể cũng liền biến mất nhưng trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bất quá sau khi Hàn Lập ổn định tâm thần thì một tay lập tức vừa chuyển, trên tay đã xuất hiện mấy cái phù lục màu sắc khác nhau, tay vừa giương lên thì nhất thời hơn mười đạo phù lục nhan sắc khác nhau liên tiếp kích bắn ra, sau mấy cái chớp động thì liền tiến vào trong kiếm đồ không thấy bóng dáng.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Trên mặt kiếm đồ hiện ra lục sắc hư ảnh phù văn đem tất cả kim quang thu vào rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Kiếm đồ sau khi bị phù văn áp chế toàn bộ kim quang phát ra thì bắt đầu không tình nguyện mà thu nhỏ lại, cuối cùng chợt loé lên mà biến mất hoàn toàn.
Hư ảnh phù văn sau khi áp chế xong thì lập tức hoàn nguyên trở thành mười tấm phù lục rắn chắc dán lên trên mặt kiếm đồ. Nhất thời các luồng khí tức từ kiếm đồ phát ra thu liễm lại không còn sót lại chút gì, trở thành một bức tranh bình thường.
Hàn Lập thấy vậy thì mỉm cười, một tay hư không đánh ra một trảo. "Sưu" một tiếng, kiếm đồ liền rơi vào trong tay hắn. Thanh quang chợt loé lên rồi bức tranh lập tức hành cuốn lại mà biến mất. Hàn Lập lúc này khẽ thở ra một hơi, trong lòng buông lỏng.
Bức tranh vạn kiếm đồ này cũng không biết là vật gì nhưng vừa đơn giản nhìn vài lần là có cảm nhận được đồ vật này thực sự huyền diệu dị thường, bên trong tựa hồ có bao hàm một loại pháp môn tu luyện thần bí hoặc là một loại kiếm quyết lợi hại hoặc như loại thần niệm bí thuật nào đó. Nhưng rốt cục như thế nào thì tự nhiên là phải chậm rãi nghiên cứu rồi mới có thể có được kết luận chuẩn xác.
Tiếp theo hắn đi đến cái bàn trước mặt, tay áo phất một cái, một mảnh thanh hà ba cuộn ra. Nhất thời mấy cái hộp ngọc cùng bình nhỏ tất cả đều bị quang hà cuốn lên tay. Sau khi dùng thần niệm hướng vào trong đó xem xét thì Hàn Lập lại nhíu mày.
Bên trong ba cái hộp ngọc phân biệt có ba tấm phù lục, mặt ngoài có minh ấn ngân triện văn phức tạp dị thường nhưng bên trên linh khí sớm đã tiêu tán như không còn, căn bản là vô dụng. Về phần hai cái bình nhỏ kia thì bên trong lại trống không, chỉ có ẩn hiện mùi linh dịch còn sót lại tản ra.
Xem ra hai cái bình nhỏ này trước đây được sử dụng để chứa loại linh dịch nào đó nhưng bởi vì bảo quản không nghiêm mật, công thêm nhiều năm trôi qua như vậy làm cho chúng bay hơi hết rồi. Hàn Lập hơi cân nhắc rồi đem phù lục này thu lại.
Số phù lục này cùng với vài loại phù lục chứa vài loại Kim Khuyết Ngọc Thư khác nhau rất lớn, thật đáng giá để nghiên cứu phục chế một lần. Tiếp theo hắn lại đem mọi ngóc ngách mật thất điều tra qua một lần nhưng không thu hoạch được gì nữa. Thấy vậy Hàn Lập bèn đi ra bên ngoài.
Còn ba cái mật thất kia hắn cũng không có buông tha nhưng tất cả đều giống như cái trước, bên trong tất cả đều trống rỗng. Khi hắn đi đến cái mật thất cuối cùng thì cước bộ không khỏi có chút nhanh lên.
Không bao lâu sau, Hàn Lập liền đi ra khỏi toà thiên điện, đứng ở cửa điện phân biệt hướng về phía sơn đạo dẫn đến hai gian thiên điện cùng chủ điện liếc mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm. Lúc này Thạch Côn cùng Liễu Thuý Nhi hẳn là đã lên đến đỉnh núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.