Phàm Nhân Lộ

Chương 97: Ám?




- Rốt cục thì ngươi là ai?
Lạc Phi sau một hồi chăm chú nhìn Tiểu Long Quân liền cất giọng non nớt hỏi. Lúc này Như Hoa đã bận bịu đi dọn dẹp, để lại hai tiểu tử ngồi trên bàn.
Tiểu Long Quân không rời mắt khỏi quyển sách, chỉ đáp lại một câu đơn giản:
- Ta là ngươi.
Lạc Phi trợn mắt:
- Bậy bạ. Ta là ta, ngươi là ngươi. Tại sao ngươi lại là ta.
- Ta chính là ngươi.
Lạc Phi gân xanh nổi đầy mặt:
- Tâm ma chết tiệt. Ta sống chết với ngươi.
Tiểu Long Quân mất kiên nhẫn gập quyển sách lại để qua một bên, nói:
- Ngươi bị ngu à, ta không phải là tâm ma. Ta đã nói rồi, ta chính là ngươi.
Lạc Phi ngẩn người ra. Từ thái độ của tiểu tử trước mặt, nó cảm giác đây không phải lời nói dối. Nhưng nếu thật sự như vậy thì bao năm nay tên này ở đâu?
- Nếu ngươi thật sự là ta, vậy thì ngươi ở đâu? Sao ta chưa bao giờ thấy ngươi?
- Vậy ngươi nghĩ tại sao ngươi có thể vận dụng Hắc Ám Vĩnh Hằng? Chiêu thức đó là ai nói cho ngươi? Ta vẫn luôn ở trong người ngươi, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Hơn nữa, ta còn có thể đọc được một phần suy nghĩ của ngươi.
Lạc Phi đột nhiên nhớ ra, thời điểm nó muốn sử dụng Tịch Diệt có một giọng nói vang lên, chỉ nó lộ tuyến sử dụng Hắc Ám Vĩnh Hằng.
- Không thể nào! Như vậy chẳng lẽ mỗi lần ta len lén nhìn Tiểu Cơ Nhi ngươi cũng biết.
- Đương nhiên ta biết. - Tiểu Long Quân bật cười - Ta còn biết ngươi khinh bỉ Vũ ca, rất yêu quý Như Hoa tỷ tỷ, rất ái mộ Tiểu Cơ Nhi, còn thèm muốn bảo bối của Tiểu Lị Na nữa...
- Dừng, dừng. - Lạc Phi hấp tấp lao tới che mồm Tiểu Long Quân - Ngươi, ngươi...
- Ngươi ngươi cái gì. - Tiểu Long Quân gạt tay Lạc Phi ra - Yên tâm, ta sẽ không nói ra. Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta cần, dù sao chúng ta cũng có chung một thân thể.
Lạc Phi ngẩn người:
- Nhưng mà, tóm lại ngươi là gì? Chẳng lẽ sinh ra ta đã có hai linh hồn.
Lần này đến Tiểu Long Quân cũng lúng túng, nó ngập ngừng nói:
- Ta cũng không rõ. Từ khi ngươi có ý thức ta cũng đã bắt đầu có ý thức. Có thể ta là Ám Nguyên Tố chăng? Cũng không đúng, theo lý thuyết Ám Nguyên Tố chỉ tồn tại bên người Ám Nguyên Tố Chưởng Khống Giả.
- Ám Nguyên Tố? Cái gì là Ám Nguyên Tố. Đó không phải một thuộc tính sao?
- Mỗi thuộc tính đều có một hạch tâm, gọi là Nguyên Tố Chi Tâm, gọi tắt là Nguyên Tố. Ví dụ như Hỏa thuộc tính sẽ có Hỏa Nguyên Tố, Thủy thuộc tính sẽ có Thủy Nguyên Tố... tương tự Ám thuộc tính cũng có Ám Nguyên Tố. Nguyên Tố Chi Tâm có thể điều khiển toàn bộ khả năng của thuộc tính đó. Đơn giản nếu như ngươi sở hữu Hỏa Nguyên Tố thì mặc nhiên ngươi miễn nhiễm với toàn bộ sát thương của Hỏa thuộc tính.
- Nghĩa là ta có thể miễn nhiễm mọi công kích Ám thuộc tính. - Lạc Phi reo lên, rồi lại xìu xuống - Nhưng mà Ám thuộc tính chỉ có ta và phụ thân thôi.
Tiểu Long Quân bĩu môi:
- Nói ngươi kiến thức hạn hẹp là còn đánh giá ngươi quá cao. Ám thuộc tính và Quang thuộc tính là hai trong số những thuộc tính biến dị đặc biệt. Hai thuộc tính này bá đạo ở chỗ có thể gây gấp đôi sát thương cho toàn bộ các thuộc tính khác, và chỉ nhận một nửa sát thương cũng của tất cả các thuộc tính.
Lạc Phi mắt lấp lánh phát sáng:
- Ghê ghê, thế ta sắp trở thành vô địch thiên hạ rồi.
Tiểu Long Quân thở dài lấy quyển sách đập vô mặt Lạc Phi:
- Năm xưa hai huynh đệ Long Tộc sở hữu Quang Nguyên Tố và Ám Nguyên Tố liên thủ còn bị Ma Đế Ảnh Tùy Phong đánh cho ra bã, phải kéo cả dòng tộc ra biển để trốn thì ngươi biết rồi đó. Không phải cứ là Nguyên Tố Chưởng Khống Giả là mạnh nhất đâu. Chăm chỉ đọc vào, đồ thiếu kiến thức!
Lạc Phi híp mắt cười:
- Ngươi nói cho ta là được rồi, dù sao ngươi cũng cùng một thân thể với ta.
- Đồ lười biếng. - Tiểu Long Quân trợn trắng mắt - Ngươi chỉ được cái khôn vặt, như vậy làm sao tranh bá với Yêu Ma hai tộc.
- Ta đâu cần tranh bá gì đó, ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho người thân của ta thôi.
- Không xưng bá ngươi lấy cái gì chống lại bọn chúng? Hơn nữa ngươi đã bước chân vào Phá Diệt Viện, ba năm nữa Địa Ngục Phong mở ra. Nếu không cẩn thận chính ngươi sẽ bỏ mạng.
- Nước tới thì nhảy, không phải lo. Ta dù sao cũng cực cực khổ khổ tu luyện, sẽ không làm ngươi thất vọng.
***
Long Hạo Thiên đang cõng quan tài băng bay qua một cánh rừng lớn, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu mạnh mẽ. Hắn thì thầm:
- Liên Nhi, muội có thấy không, Tiểu Quân Nhi của chúng ta đã lớn. Nó còn kế thừa Ám thuộc tính của ta, và sự thông minh của muội. Chắc chắn nó sẽ làm nên việc lớn. Ta thật chờ mong.
Tinh tang... Tình tang...
Tiếng đàn đột nhiên vang lên, vang vọng khắp núi rừng. Tiếng đàn áp chế toàn bộ âm thanh nơi đây, kể cả tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim kêu, vượn hót... Cả thiên địa tĩnh lặng chỉ còn văng vẳng tiếng đàn da diết, tang thương.
Long Hạo Thiên nghiêng đầu lắng nghe, không tự chủ rẽ theo một hướng, đáp xuống một đỉnh núi. Trước mặt hắn là một cô gái mặc bộ đồ trắng, đeo mạng che mặt. Nàng chỉ lộ ra bàn tay trắng muốt, mái tóc đen dài và một cây đàn nhỏ chỉ có một dây rất kỳ lạ. Long Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt quan tài băng xuống đất, chậm rãi ngồi xuống lắng nghe. Hắn cảm thấy như mình đang sống trong những tháng ngày mình hạnh phúc nhất, cùng với Liên Nhi. Sau đó hắn nhìn thấy Liên Nhi trúng chiêu, Tiểu Quân Nhi bị bắt mất trong sự bất lực của mình. Bất giác nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt hắn...
Tiếng gió lại vang lên, từng âm thanh của khu rừng dần dần được hồi sinh. Long Hạo Thiên không mở mắt, nhẹ giọng hỏi:
- Nhạc kỹ thật bất phàm. Xin hỏi cô nương muốn gặp tại hạ là có chuyện gì?
Nhạc Huyên thu cây đàn vào không gian trữ vật của mình, là một chiếc nhẫn nhỏ màu bạc. Nàng chăm chú nhìn Long Hạo Thiên, Ám Nguyên Tố Chưởng Khống Giả mạnh nhất trong lịch sử.
- Tiểu nữ Nhạc Huyên. Nhân Hoàng có nói, sau này ngươi nên hạn chế sử dụng sức mạnh Ám Nguyên Tố. Đừng làm thiên hạ hoảng sợ.
Long Hạo Thiên gật đầu, mở mắt nhìn nàng:
- Ta đã biết.
Nhạc Huyên chần chừ một lát, ngập ngừng nói:
- Nhân Hoàng còn nói, ngươi nên cẩn thận. Có mai phục chờ sẵn phía trước. Ta đi đây.
Nàng xoay người, tan biến vào trong không khí. Long Hạo Thiên hít sâu một hơi:
- Cho dù có bẫy, ta cũng phải bắt được Tiêu Tuyết! Nhất định!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.