Phàm Nhân Lộ

Chương 91: Phá Diệt Viện (3)




Một lát sau, Hỗ Trợ Tổ cũng đã tập trung xong. Đề nghị tách ra ở của Ngô Vân không có giá trị, mọi người vẫn quyết định ở gần nhau. Mộc Khả Vi cũng phân vân một chút rồi đi cùng nhóm Lạc Phi, cùng là Trinh Sát Tổ thì ở gần nhau vẫn tốt hơn.
Bạch Lan Chi dẫn Trinh Sát Tổ đi xuống chân Thông Thiên Phong, trên đường đi bọn Lạc Phi trông thấy vô số căn nhà gỗ hoặc các động phủ được đào sâu vào lòng núi, hầu hết đều không có người. Thỉnh thoảng lắm mới thấy một hai vị sư huynh sư tỷ, nhưng những người này hoặc đang vẽ tranh, tưới hoa chứ tuyệt đối không để ý đến họ.
Lạc Phi bĩu môi, lầm bầm:
- Còn không thèm nhìn chúng ta một cái, kiêu căng tự phụ. Sau này ta sẽ kéo Đại Hắc đến san bằng chỗ này.
Lan Chi bật cười, nàng cốc đầu nó:
- Đệ đệ thúi, đây là toàn những sư huynh sư tỷ của đệ đó. Hơn nữa, những người này thậm chí còn có người mạnh hơn cả các Giáo sư.
Tiểu Cơ Nhi tròn mắt:
- Mạnh hơn cả các Giáo sư?
- Muội có thấy vị nhân huynh đang tưới hoa kia không. – Lan Chi chỉ chỉ một nam tử trẻ tuổi cao ráo trắng trẻo đang chăm chú tưới hoa, trước động phủ của hắn có một vườn hoa rất đẹp, đủ loại sắc màu. – Huynh ấy tên là Mộ Dung Vân Hi, lớn hơn ta hai tuổi. Viện Trưởng từng mời huynh ấy làm Giáo sư nhưng huynh ấy từ chối, chỉ muốn ở lại đây chăm sóc hoa, đến lúc cần thì sẵn sàng xuất chiến. Muội đừng nhìn huynh ấy có vẻ nhẹ nhàng phiêu dật mà nhầm, trước đó huynh ấy từng được gọi là Huyết Ma Mộ Dung đấy, là do Ma Tộc gọi như vậy.
- Còn vị tỷ tỷ bên kia – Lan Chi lại chỉ sang một nữ tử đang vẽ tranh. Trong tranh có hình một đôi uyên ương đang chơi đùa trong làn nước, cực kỳ sinh động, như thể chúng sắp nhảy ra khỏi bức tranh vậy. – Tỷ ấy tên là Trình An Nhã. Năm đó chúng ta đều gọi An Nhã tỷ một tiếng Đại tỷ. Tỷ ấy thậm chí còn kinh khủng hơn Vân Hi sư huynh. Một bút vẽ xuống trăm vạn đại quân hiện ra, đồ sát sạch sẽ một nhánh quân hơn một vạn Ma Tộc xâm phạm lãnh thổ Nhân Tộc. Một mình tỷ ấy có thể sánh với trăm ngàn đại quân.
Lạc Phi há mồm trợn mắt ngó đôi uyên ương trong tranh của An Nhã, chúng đã bắt đầu cử động, vỗ cánh rời khỏi bức tranh. An Nhã vạch một bút, chúng rơi xuống đất, tan chảy thành mực. Nàng thở dài:
- Lại thất bại. - Nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của các đệ tử mới thì mỉm cười - Chào các học đệ, học muội, ta là An Nhã. Nếu sau này có chuyện gì cần thiết cứ đến tìm ta. Lan Chi muội muội, dạy dỗ các học đệ cẩn thận đó, đừng để lây tính hậu đậu của muội.
Lan Chi đỏ mặt, lúng túng nói:
- Ta không có, các đệ tử, chúng ta đi thôi.
Đinh Bộ Lĩnh trầm ngâm nhìn xung quanh, cả con đường từ Quảng Trường Thiên Phong xuống chân núi có rất nhiều động phủ hoặc nhà gỗ do các đệ tử dựng lên. Họ chỉ có thể nhìn thấy thưa thớt vài người, nhưng từ giới thiệu của Bạch Giáo sư, nó phát hiện Phá Diệt Viện tùy tiện lấy ra một người đều là quái vật thực sự. Nó trầm giọng hỏi:
- Bạch Giáo sư, thực lực chúng ta mạnh như vậy mà vẫn bị Ma Tộc áp chế sao?
Lan Chi lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng đáp:
- Đệ chưa nhìn thấy thực lực chân chính của Ma Tộc, chúng rất khủng bố. Đặc biệt là chín Chân Vương, như Bất Động Chân Vương, hắn chỉ thua Viện Trưởng một đường thôi. Nhưng Viện Trưởng chỉ có một, mà Chân Vương thì có tận chín người. Chúng ta mới chỉ đối đầu với với tôm tép Ma Tộc mà đã tổn thất nặng nề như vậy, nếu thực sự giao tranh thì khả năng rất cao chúng ta sẽ vỡ trận.
- Ma Tộc kiêng kỵ chúng ta, là vì Hoàng Tộc? – Bộ Lĩnh hỏi.
Lan Chi ngạc nhiên nhìn nó:
- Vì sao đệ cho rằng chúng kiêng kỵ Hoàng Tộc.
- Năm xưa Thái Dương Chi Thành bị phá, gần như toàn bộ chiến lực mạnh nhất Nhân Tộc đã tập trung ở đây. Những hậu duệ của họ sau này mới tạo ra các thế lực Nhất Tháp Nhị Bảo Tứ Sơn Trang, vì vậy chúng sẽ không lo lắng về các thế lực đó. Duy chỉ có Hoàng Tộc, Hoàng Tộc là người ngăn cản cơn sóng dữ, đánh bật chúng về Ngục Giới. Đồng thời cực kỳ thần bí, chỉ khi nào họ xuất hiện mọi người mới biết Hoàng Tộc vẫn còn tồn tại, chứ chưa ai tìm được nơi ở của họ.
- Chính xác – Đánh giá của Lan Chi với Đinh Bộ Lĩnh lại cao thêm vài phần – Hoàng Tộc chỉ xuất hiện trong lúc Nhân Tộc không thể tự bảo vệ mình, đặc biệt là thực lực của họ rất mạnh. Tất cả những người, theo ta biết, từ Hoàng Tộc xuất hiện đều có thực lực Tôn Giả, tiếp cận Tiên Thiên. Được rồi, đến đây thôi.
Đoàn đệ tử và Bạch Lan Chi đã xuống đến gần chân Thông Thiên Phong, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ngọn núi cao vút, mờ mờ ảo ảo trong mây. Lạc Phi nhìn quanh, nói:
- Tỷ tỷ, ở đây có rất nhiều động phủ rồi.
- Bọn họ đều chết hết rồi. - Nàng thở dài - Những động phủ này là của bọn họ, những người còn sống sót đã chuyển hết lên những động phủ phía trên, để lại những chỗ này. Các ngươi có thể tự chọn, xây dựng lại hoặc chuyển xuống thấp hơn, đến những chỗ chưa có động phủ nào. Càng trên cao mật độ Khí càng nhiều, nói cách khác, động phủ vị trí càng cao mọi người tu luyện càng nhanh. Nhưng ta cảnh báo trước, Khí càng trên cao càng xung động, ảnh hưởng cực kỳ không tốt tới quá trình hấp thu. Đã từng có trường hợp vì quá tham lam bị bạo thể mà chết, các ngươi cần cân nhắc thật kỹ trước khi chuyển lên cao hơn. Vị trí Quảng Trường Thiên Phong được bố trí một trận kỹ đặc biệt để Khí ôn hòa hơn, có thể dễ dàng hấp thu.
Nàng lấy ra mấy tấm gương đồng nhỏ hình bát quái, trên đó vẽ các văn tự kỳ lạ.
- Đây là Trận bàn? - Tiểu Cơ Nhi ngạc nhiên nói.
- Đúng, đây là Trận bàn, tiểu muội muội cũng thật hiểu biết. - Lan chi liếc mắt nhìn cô bé.
- Là, là nhà muội cũng có một hai cái, nhưng mà to hơn cái này. Phụ thân thường xuyên bắt muội lau chùi cái đó, nói là tổ tiên để lại.
- Các đại gia tộc thì chắc chắn là có. - Lan Chi nhún vai, phát cho mỗi đệ tử mới một cái - Mọi người tự chọn động phủ cho mình. Những động phủ nào có trận bàn treo phía trước là đã có chủ, nếu không có thì cứ tự nhiên đi vào, treo nó lên. Chỉ cần truyền vào một chút Khí, nó sẽ tự động bố trận. Một Trận Kỹ Phong Linh loại đơn giản, chỉ có tác dụng cảnh báo khi có người xâm nhập. Nhớ lịch học của chúng ta, sáng sớm mai, Quảng Trường Thiên Phong.
Nói xong thân hình nàng mờ dần, biến mất. Đinh Bộ Lĩnh ngắm nghía Trận bàn, chép miệng:
- Thật là giàu có, ở Trần Gia ta cũng chỉ nghe qua chứ chưa được cầm một cái bao giờ, nghe nói cái này chế tạo rất khó khăn.
Ngô Vân uể oải đáp:
- Đúng là rất khó, vì nó yêu cầu kỹ năng rèn cực kỳ cao, hơn nữa là hiểu biết rất sâu với Trận Kỹ, nguyên liệu cũng không dễ tìm.
Lạc Phi mắt lấp lánh:
- Tiểu Vân Vân có thể chế tạo không?
- Không thể, ta chưa đủ khả năng.
- Ta tưởng thiên tài chú tạo thế nào - Lạc Phi tung tung trận bàn trong tay, mất hứng nói - Bộ Lĩnh ca ca, chúng ta có nên ở đây không? Ở lại chỗ của người đã chết, đệ thật sự hơi ghê răng đó.
Ngô Vân căm tức nhìn Lạc Phi:
- Ngươi, ngươi có biết độ khó khăn lớn như thế nào không hả?
- Đủ rồi, đủ rồi. – Đinh Bộ Lĩnh xoa xoa cái trán, nó bắt đầu cảm thấy nên để hai tiểu tử này cách xa nhau một chút – Chúng ta nên ở lại những chỗ này, có thể sẽ gặp chút kỳ ngộ.
- Kỳ ngộ? – Tiểu Xảo tròn mắt – Sao có thể gặp kỳ ngộ ở đây.
- Là vì họ đã chết. – Một giọng nói thánh thót vang lên, là tiểu cô nương Mộc Khả Vi. Kể từ khi gặp nhau, đây là lần đầu tiên mọi người thấy nàng mở miệng. Giọng cô bé hơi cao, nhưng rất êm tai – Thông thường, Phá Diệt Viện chỉ thu hồi trận bàn, chứ không dọn dẹp động phủ của họ. Những đệ tử học tại đây đều có tinh thần sẵn sàng phải tham gia nhiệm vụ, và chết bất cứ lúc nào. Thế nên có một số người đã để lại toàn bộ tài sản của mình, viết lại sở học, tâm đắc, kinh nghiệm của bản thân để dành cho người có duyên. Các Giáo sư đương nhiên sẽ không cần chúng, những đệ tử còn sống cũng không cần. Những thứ đó chỉ có tác dụng duy nhất với những đệ tử mới như chúng ta. Nếu may mắn, ta có thể tìm được một động phủ như vậy.
- Vậy chúng ta thử đi tìm từng động phủ một xem sao – Lạc Phi đề nghị.
Mộc Khả Vi lắc đầu:
- Đã là đệ tử vào được đến đây, tâm lý chung đều coi đó là một cái duyên, có cũng được không có cũng không sao. Chúng ta coi trọng chính là thực lực của mình, những thứ khác chỉ là vật ngoại thân. Huống chi những thứ đó chưa chắc đã giúp được gì cho chúng ta. - Cô bé nói xong thì đi thẳng vào một động phủ gần nhất. Trận bàn nhẹ nhàng bay lên, đính trên đỉnh của động phủ. - Sáng mai, mọi người cùng đi nhé.
Lạc Phi trợn mắt nhìn theo bóng lưng cô bé:
- Tiểu muội muội thật lạnh lùng nha. - Nó kéo kéo Đại Hắc, chỉ chỉ động phủ lớn nhất gần đó - Đầu trâu chết bầm, vào động phủ
này thôi.
Đại Hắc thở phì phì, đi tới một động phủ ở hướng ngược lại.
- Ta, con mẹ nó, phản rồi, ta bảo bên này. - Lạc Phi đỏ mặt tía tai quát.
- Ùm... bò....
- Đầu trâu chết bầm, ở đây ai là chủ...
- Ùm... bò....
Thiếu niên Bộ Lĩnh bật cười, đi vào một động phủ gần đó:
- Mọi người nghỉ ngơi thôi, ta nghe nói tu luyện ở đây không đơn giản đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.