*** *** Quảng trường Thiên Phong, Phá Diệt Viện, 500 năm trước. - Hác Giáo sư, tâm ma đáng sợ như vậy, có cách nào sử dụng nó cho mình không? - Thiên Tinh lúc này còn là một đứa trẻ, tò mò hỏi. Hác Lão thời điểm này vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, trán cao, đôi mắt hẹp dài, tóc tai gọn gàng. Trông ông giống hệt một tiểu thư sinh chứ không phải một cao thủ đỉnh cấp khiến biết bao cường giả phải khiếp sợ. - Hỏi rất hay, thực ra tâm ma theo như ta nghiên cứu, cũng là một tồn tại theo dạng linh hồn. Nó phát triển cùng chúng ta, mạnh lên cùng chúng ta. Để có thể điều khiển được hay không thì rất khó nói, vì điều kiện đầu tiên chính là phải tìm ra nó chúng ta đã khó mà làm được. Hơn nữa tâm ma tồn tại chỉ vì một mục đích là tiêu diệt chúng ta, nó không có linh trí, không thể nghe mệnh lệnh. Nếu muốn điều khiển được sức mạnh của tâm ma vậy thì phải giải quyết hết những vấn đề này đã. Tiêu Ngọc cũng giơ tay, nói: - Giáo sư, nếu chúng ta có thể bằng một cách nào đó, ép chúng ra ngoài, sau đó nhốt chúng cùng với mục tiêu cần tiêu diệt, vậy là được rồi. Hác Lão xoa cằm, trầm ngâm một lát: - Trên lý thuyết thì là có thể, nhưng thứ nhất tâm ma chỉ tồn tại trong mỗi chúng ta, nói nôm na là thế giới tâm trí, ký ức của mỗi người. Ép chúng ra ngoài gần như là không thể, trừ khi phải mang được kẻ thù vào đó. Còn một vấn đề nữa, vì chúng không nghe mệnh lệnh nên rất có thể tấn công chính chúng ta. Nhưng ý tưởng của tiểu tử ngươi cũng có tính sáng tạo đó, ta sẽ nghiên cứu thêm. *** Thế giới ký ức của Lý Hạo, Tiêu Ngọc cười gằn, sau lưng nó là sáu tâm ma đang gào thét bay tán loạn, nhưng tuyệt nhiên không ra khỏi phạm vi một trượng. Dường như có một không gian vô hình bao bọc chúng lại. - Vậy là ngươi đã thành công, thật không ngờ ngươi đã thành công. Ha ha, đúng là đệ tử của Phá Diệt Viện. Dù nhân cách có phần thối nát nhưng vẫn là một thiên tài. Chỉ trách chúng ta đã không dạy ngươi cách làm người! - Hác Lão cười, trong nụ cười của ông còn có chút chua xót, nuối tiếc. - Ta già rồi, ta đã già rồi. - Đúng, Hác Bác Văn, ông già rồi. Vì thế nên, đi chết đi! Tiêu Ngọc phất tay, sáu tâm ma thét lên từng tràng dài, lao xuống Hác Lão. Cùng lúc đó, Lý Lãng Công cũng xông tới. - Muốn giết ta, các ngươi còn chưa có bản lĩnh đó. Thiên Điểu Quyết, Hồn Điểu! Hác Lão vừa lùi lại vừa bắt Ấn quyết, một đàn chim lửa líu ríu hiện ra. Từng con chim rất nhỏ, chỉ bé bằng bàn tay nhưng số lượng cực lớn, bao bọc xung quanh Hác Lão. Lửa của chúng rất kỳ lạ, không có nhiệt độ tỏa ra, thậm chí còn có chút hơi lạnh nhưng tâm ma dường như rất e ngại. Sáu tâm ma chỉ dám bay vòng quanh mà không dám vào gần. Lý Lãng Công quát: - Bị bắt vào không gian phong bế, ngươi chạy không được. Thiên Thần Quyết, Lôi Nộ Thiên Luân. Trên tay ông xuất hiện một một kim luân lấp lánh tia sét, xoáy tròn, chỉ nhìn qua đã thấy sát lục chi khí và áp lực khủng khiếp của Lôi thuộc tính, thuộc tính sát phạt mạnh nhất, phả vào mặt. Lý Lãng Công ném mạnh, kim luân xé gió bay tới. Hác Lão cũng không chậm trễ. Phi Điểu vỗ cánh, ông cố gắng bay lượn trong không gian hẹp để né tránh, nhưng không thể thoát ra phạm vi một trăm trượng. Kim luân như có mắt, bất kể Hác Lão bay đi đâu đều bị nó đổi hướng đuổi theo. Bất đắc dĩ phải dừng lại, ông lấy hai tay chập vào nhau, thầm niệm: - Thiên Điểu Quyết, Tam Túc Kim Ô, Hợp! Bất giác cả thân thể ông phát sáng, dần dần biến đổi. Thân thể ngày càng cao lớn, hai cánh Phi Điểu phía sau cũng lớn lên, bốc lửa. Chỉ trong nháy mắt, ở vị trí đó đã xuất hiện một con Tam Túc Kim Ô thật sự, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Kim Ô vỗ cánh, một làn sóng nhiệt khủng khiếp lan ra bốn phương tám hướng, không những phá tan phong tỏa không gian của Lý Lãng Công, còn đánh bật kim luân ra xa. Lý Lãng Công vẫn xông đến, cả thân thể cũng lớn lên, không kém gì Tam Túc Kim Ô. Trên người ông hiện ra một lớp giáp màu bạc, từng tia sét phóng qua lại. Sau lưng là bốn kim luân xoáy tròn, kim luân vừa bị đánh bật về tiếp vào chỗ trống duy nhất, hoàn chỉnh năm chiếc thiên luân: - Thiên Thần Quyết, Lôi Thần Hàng Lâm! Trong hình dạng Lôi Thần, Lý Lãng Công trở nên cực kỳ tàn bạo. Hai tay ép xuống, từng tiếng sấm rền vang lên, Lôi thuộc tính công kích xuống Tam Túc Kim Ô phía dưới. Kim Ô bay lên tránh khỏi công kích, bay vòng ra phía sau, lấy ba chân đánh vào phía sau Lôi thần, đồng thờ mở miệng phun ra một luồng lửa lớn, không khí cũng quanh cũng bị thiêu đốt. Tiêu Ngọc mắt lóe lên, thay đổi Ấn quyết, sáu tâm ma bất chấp Hỏa và Lôi đều là hai thuộc tính gây thương tổn cho chúng, xông vào Kim Ô cắn xé. Lôi Thần cũng không chậm trể, năm thiên luân với tốc độ bất khả tư nghị chém xuống cổ Kim Ô. Ầm! Va chạm giữa hai thuộc tính nổ ra, cả hai đều bị bắn đi một khoảng. Chỉ khác là Lôi Thần chỉ bị đẩy đi một đoạn, còn Kim Ô đã bị thương, là do tâm ma cắn xé! Kim Ô bay vút lên hướng Tiểu Ngọc, nó mở miệng nói. Giọng nói cũng không còn giống như Hác Lão nữa, mà là giọng trầm có chút từ tính. - Tiêu Ngọc, ngươi làm việc cho ai? Tiêu Ngọc đang toát mồ hôi khống chế sáu tâm ma nên không đề phòng, lập tức bị trúng chiêu. Hắn buột miệng nói: - Ta đang làm việc cho Chân Vương... A! Hác Bát Văn, tên khốn, ngươi dùng Thiên Ma Âm! Muốn chết! Sáu tâm ma đang đuổi theo phía sau kim ô đột nhiên biến mất, xuất hiện ngay trước mặt Tiêu Ngọc. Chúng gào thét ôm chặt lấy Kim Ô. Tấn công của tâm ma không đơn giản chỉ là cắn xé, mà còn là cắn nuốt linh hồn. Mỗi khi chúng ăn được máu huyết thì lại mạnh lên một chút, trong khi Kim Ô sẽ bị tổn thương linh hồn, yếu đi một chút. Lôi Thần ngay lập tức xuất hiện trên đầu Kim Ô, một chưởng tập trung toàn bộ Lôi thuộc tính đánh xuống. *** Thông Thiên Tháp, đỉnh tháp. Viện trưởng Phá Diệt Viện, Thiên Đao Nam Hoàn, đang đánh cờ cũng một thần bí nhân toàn thân mặc đồ đen, bàn tay cũng đeo găng màu đen, không hở ra chút da thịt nào. - Thiên Đao, ngươi thật sự không lo lắng chút nào sao? - Thần bí nhân nhìn bàn cờ, trầm ngâm hỏi. Giọng nói hắn có chút cứng ngắc, nhưng rất nam tính. - Sư phụ, ngài cứ gọi ta là đồ nhi như ngày trước là được. - Viện Trưởng cười khổ, đi thêm một nước cờ. - Tính kế với Hác Lão, tiểu tử kia đúng là còn trẻ chưa trải sự đời. - Cẩn thận lật thuyền trong mương. - Sư phụ, ngài yên tâm. Đến cả tiểu ma nữ Bạch Lan Chi chuyên hố người cũng là một tay Hác Lão dạy dỗ ra đấy. Ngay cả chúng ta từng này tuổi còn bị hắn ta lừa gạt. Muốn chơi đùa tâm kế với Hác Lão, không biết hắn ăn gan hùm mật gấu gì... - Ta nói, nước này ta đi nhầm. Ngươi có thể cho ta đi lại không? - Sư phụ, ngài là sư phụ mà, sao có thể làm thế. Ta còn chưa đồng ý mà, thế này là cả vú lấp miệng em... ***