*** Sắc mặt Bạch Lão dịu lại. Sự cố năm đó không những ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của Phá Diệt Viện, mà còn làm cho ông nản lòng thoái chí, vì Tiêu Ngọc cũng là một trong số đệ tử của ông. Kể từ năm đó ông không trực tiêp dạy dỗ bất kỳ một đệ tử nào nữa. - Chuyện hôm nay đến đây thôi. Lý Hạo, theo ta. - Ông đặt tay lên vai Lý Hạo, Khí của nó bị ép vào trong cơ thể, an tĩnh xuống. - Hai người các ngươi cũng đi cùng. Các Giáo sư giúp ta dọn dẹp đống lộn xộn này. Nói xong ông nhấc Lý Hạo lên, đi vào tầng một Thông Thiên Tháp. Thiên Tàn, Địa Khuyết cũng theo sau. Cổ Tư Nhĩ đỡ Lặc Can Giáo sư dậy, cười khổ: - Tu luyên bao năm, thật sự có chút uổng phí. - Ngươi còn đòi so sánh với hai sát tinh đó, ta nhổ. - Lặc Can Giáo sư phun ra cả nước bọt lẫn máu. - Ngươi... - Thôi được rồi, hai người đó. - Trạch Dương Giáo sư lúc lắc đầu, đưa cho Bạch Giáo sư một viên đan dược màu vàng. - Họ là hai sát thủ gây ra gió tanh mưa máu trong cả một thập kỷ. Ngay cả các gia chủ của Cửu Đại Gia Tộc cũng không làm gì được thì chúng ta bại trên tay họ cũng phải. Đừng quên họ đã hi sinh bao nhiêu để Phá Diệt Viện được như ngày hôm nay. *** Bên trong tầng một Thông Thiên Tháp có rất nhiều giá sách lớn, cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, không có chút bụi bẩn nào. Nơi đây được gọi là Thiên Hạ Tàng Thư Thất. Viện trưởng các đời luôn luôn tự hào về Tàng Thư Thất này, vì nơi đây gần như chứa đựng tinh hoa võ học của toàn bộ Nhân Tộc. Có tới hàng vạn các loại Võ Kỹ, Ấn Kỹ... khác nhau được lưu giữ và duy trì, trợ giúp không nhỏ cho các đệ tử cũng như Giáo sư. Bạch Lão dẫn ba người đi tới cái bàn duy nhất ở giữa phòng. Ánh nến leo lắt, có một người đang ngồi quay lưng lại cửa. - Khụ khụ... Đệ tử mới à? - Lão bất tử, có chút chuyện muốn nhờ ngươi. - Bạch Lão lên tiếng. - Ồ ồ, nắm xương già này của ta vẫn còn tác dụng sao. Bóng người chậm chạp đứng lên. Là một ông lão thấp bé, dường như còn thấp hơn cả Lý Hạo. Da mặt nhăn nheo, trên đầu chỉ còn lại vài sợi tóc. Hàm răng gần như đã rụng hết, đôi mắt hơi lờ mờ màu trắng đục rất giống với những người đang gần đất xa trời. Lý Hạo ngạc nhiên nhìn ông lão, nhìn bất kỳ hướng nào cũng không thấy ông ta có chút độ nguy hiểm, so với các quái vật nó đã được nghe kể là một trời một vực. Thiên Tàn, Địa Khuyết cung kính ôm quyền: - Hác lão tiền bối, đã lâu không gặp. - Ồ, hai tiểu tử này, các ngươi vẫn còn sống à. Ta còn tưởng đã bỏ mạng đâu đó rồi, rất lâu rồi các ngươi không tới thăm ta. Thiên Tàn cười khổ: - Lão tiền bối, chúng ta vẫn đang bế quan nên không để ý tới thời gian. Chúng ta vẫn luôn nhớ công ơn của ngài. Hác lão tiền bối bật cười khà khà, hướng đôi mắt về Lý Hạo: - Bạch lão đầu, có chuyện gì? Bạch Lão đột nhiên đánh một chưởng vào cổ Lý Hạo, làm nó bất tỉnh. Đặt Lý Hạo lên bàn, ông nói: - Chúng ta cần xâm nhập ký ức của tiểu tử này, điều này rất quan trọng. - Ôi nắm xương già như ta lại phải làm việc. Thiên tài nhân tộc, aizz, bao nhiêu năm vẫn không có ai học được Bí Kỹ này, thật khiến ta thất vọng. Địa Khuyết nhếch mép, cơ mặt giật giật. Trước đây cũng có lần Hác lão tiền bối dạy hai anh em họ (Lam Thị huynh đệ) Bí Kỹ Kính Phản Ký Ức. Hại bọn họ mất hai tháng trời bị ám ảnh và ảo tưởng không phân biệt được đâu là thế giới thực, đâu là thế giới ảo. Nhưng cũng từ đó hai huynh đệ mới có thể sáng tạo ra chiêu thức Kính Phản Thế Giới, tuyệt chiêu làm nên tên tuổi của Âm Dương Song Ngư. Hác lão đặt một tay lên đầu Lý Hạo, nhắm mắt lại, miệng lầm bầm những ký tự tối nghĩa. Một tay ông bắt Ấn quyết, vẽ ra trong không khí một tấm kính thật lớn, trong suốt. Tấm kính bị nứt khắp nơi, dường như có thể vỡ bất cứ lúc nào. - Kính Phản Ký Ức. Định! - Hác Lão quát. Các vết nứt dần dần liền lại, tấm kính trở nên hoàn chỉnh, thậm chí còn tỏa ra chút ánh sáng bảy màu. - Lâu lắm rồi mới làm điều này, thật là hoài niệm. - Hác Lão than thở. Dường như ông trẻ ra cả chục tuổi, động tác cũng nhanh nhẹn hơn - Đi, đi thôi. Cùng đi xem ký ức của tiểu tử này. Ông tiến về phía tấm gương, ấn một cánh tay vào trong. Kỳ lạ là tay ông dần xuyên qua tấm kính một cách dễ dàng, như một màn nước vậy. Bạch Lão gật đầu ra hiệu rồi cũng bước vào trong. Thiên Tàn chần chờ nhìn Địa Khuyết: - Huynh có nhớ lần gần đây nhất chúng ta bước vào ký ức của người khác không? Địa Khuyết nuốt nước bọt, khuôn mặt như đang khóc: - Ta nhớ rất rõ. Lần đó chúng ta thậm chí còn suýt nữa không thể thoát ra. Nhưng đây chỉ là ký ức của một tiểu tử nhỏ tuổi, chắc không nguy hiểm vậy đâu? - Không nguy hiểm!? - Hác Lão thò đầu ra, cười khà khà. - Xâm nhập ký ức người khác là làm trái với quy tắc của Thiên, riêng việc đó đã là rất nguy hiểm rồi. Ta còn chưa nói đến tâm ma, tâm ma của người bị xâm nhập sẽ mạnh lên theo sức mạnh của kẻ xâm nhập. Và chúng không vô hại đâu, chúng ta có thể chết trong này đó! Thiên Tàn nghiên răng, nói: - Ta vẫn phải đi, ta cần tung tích của hắn. Địa Khuyết gật đầu, chậm rãi cùng Thiên Tàn đi vào tấm kính. Ký ức của một thiên tài trẻ tuổi Lý Gia, Lý Hạo.