Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 28: Con Mèo Nhỏ Thứ Hai Tám






Cây cỏ bạc hà mèo cứ thế định cư tại nhà Tư Cảnh.
Càng ở chung thì hắn càng phát hiện, Tư Cảnh thật sự là một yêu quái thú vị.
Cấu trúc nhà Tư Cảnh y sì với nhà sát vách, đều là căn hộ thông tầng, ở giữa có một khoảng ngăn chia trên dưới, được nối với nhau bằng một cầu thang bằng gỗ.
Khi nào muốn lên tầng hay xuống tầng, Tư Cảnh nhất định sẽ biến thành hình người, cho dù không phải hình người thì cũng phải phủ quần áo lên rồi mới biến trở về, vậy mới chịu được.
Vốn bạc hà mèo không hiểu gì cả, mãi cho đến một ngày khi hắn tận mắt chứng kiến cảnh tượng mèo chân ngắn đi xuống cầu thang.
....!Cái này không thể gọi là xuống được.
Tư Cảnh duỗi chân ra cũng không đủ để chạm được đến bậc thang dưới, y chỉ có thể nghiêng người rồi nhảy xuống từng bậc một giống như con thỏ —— đầu tiên là hai chân trước, tiếp đó sẽ là hai chân sau; sau đó là hai chân trước rồi lại đến hai chân sau.....
Đợi đến khi nhảy xuống dưới thì cũng đã trôi qua vài phút, độ trễ nải đủ để một con mèo bình thường đi lên đi xuống vô số lần.
Cỏ bạc hà mèo quơ quơ lá cây ở bên ngoài ban công, như thể đang cười.
Tư Cảnh vất vả gắng sức nhảy xuống khỏi cầu thang, nghi ngờ nhìn lướt qua phía cửa sổ: sao y cứ cảm thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn mình chòng chọc thế nhở?
Nhưng mà nhìn quanh một vòng, ngoài ban công chỉ có chậu cây cục cưng yêu quý của mình lắc lư ngoài đó thôi, lá cây màu xanh nhạt, thân cây ngăn ngắn, đứng cách xa mà vẫn còn ngửi rõ được mùi hương.
Chân Tư Cảnh muốn nhũn cả ra, nhịn không nổi hít to một ngụm, nhanh chóng nhét cái đầu tròn vo của mình vào trong đất.
Cái mũi ướt át của y khẽ động, sau hai nhịp thở ra hít vào thì cả người đã như say rượu, y trở mình để lộ cái bụng màu trắng, chống vó bốn chân lên trời, ánh mắt nhìn đăm đăm.
A..........
Miêu sinh không uổng phí!
Tư đại lão rơi rớt hết hình tượng nằm tê liệt trên mặt đất, duỗi móng vuốt ra ôm lấy thân cây cỏ, không hề có một chút hình tượng của một ngôi sao nổi tiếng nào cả.
Lông tơ trên bụng y vừa mềm lại vừa mịn, bao phủ dày đặc, vừa nhìn đã biết sờ lên rất thích, cây cỏ bạc hà mèo nhìn một lát rồi lặng lẽ phủ chồi cây lên, giống như lơ đãng đụng vào trên đó.
Mềm mại như một đám mây.
Tư Cảnh bị cào đến ngứa, lập tức nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Cái gì vừa mới đụng vào y vậy?
Cỏ mèo bạc hà nhanh chóng thu chồi non về, tương đối vô tội.
Tư Cảnh ngẩng đầu nhìn quanh một lúc lâu nhưng vẫn không phát hiện ra cái gì lạ thường.
"..........."
Y yên lặng chờ đợi một lúc lâu, không hề trông thấy cái gì kỳ quái cả, bây giờ mới vùi đầu mình xuống một lần nữa, nhích hết bên này sang bên kia, móng vuốt càng ôm chặt lấy lá cây.
Y há miệng để lộ ra răng nanh nhọn hoắt trắng như tuyết bên trong, cạp một phát vào lá cây, để lại trên đó một dấu răng nho nhỏ nhạt màu.
Không đau, cào đến mức ngứa ngáy trong lòng.
Y ôm cây cỏ này, dường như đã không còn biết bây giờ là ngày hay đêm, hít đến mức mờ cả mắt rồi dần dần mê man ngủ mất từ lúc nào.
Đợi đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy, mọi thứ trên weibo đã hoàn toàn thay đổi.
Tập ghi hình đầu tiên của show tống nghệ đã được phát sóng vào tối ngày hôm trước.
Tư Cảnh, Hám Trạch, Trần Thải Thải, Bạch Hoành Lễ.
Tên của bốn người này, vốn bản thân nó đã mang theo lưu lượng rồi.
Huống chi tin tức về việc Tư Cảnh bị tuyết tàng vừa mới được đưa ra không lâu, nên bây giờ lại càng đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, sau đó còn chính thức tuyên bố về việc gia nhập studio Hám Trạch, kể từ lúc đó đã có vô số chó săn nhà báo chỉ hận không thể ở luôn trong thùng rác nhà y, để có thể thường xuyên để mắt tới quan hệ của cả hai người này.
Không phải bọn họ đối đầu đến chết hay sao?
Sao đột nhiên lại hết chém giết nhau rồi lại yêu thương nhau thế này??

Nhưng cho dù bọn họ có đoán già đoán non trong lòng như thế nào thì khi tập đầu của show tống nghệ này được phát sóng, tất cả chỉ còn sót lại hai chữ: Ha ha.
Đứa nào nói rằng hai người này cả đời sẽ không qua lại với nhau thế, có thấy áy náy không.
.....!Đây là cái vẻ cả đời sẽ không qua lại với nhau ấy hả!
Trong show tống nghệ, Tư Cảnh cố hết sức muốn nhét đôi chân dài của mình vào trong bộ đồ thú bông, Hám Trạch đã dùng tay giúp y cong chân lại cho đúng cách rồi nhẹ nhàng chậm rãi nói chuyện với y, chỉ dẫn cách cho y biết.
Fan nữ ngồi trước màn hình TV đang trợn tròn hai mắt, gắng gượng thuyết phục bản thân.
Cái này chỉ giả bộ trước máy quay mà thôi, bằng không về sau dễ bị lan truyền tin đồn không hòa thuận.
Có thể hiểu, có thể hiểu được.
Trong show tống nghệ Tư Cảnh luôn trưng vẻ mặt đại lão ra, nhưng mỗi khi y nói chuyện cùng với Hám Trạch thì mặt lại bắt đầu đỏ lên một cách dị thường —— từ gốc tai trở lên, càng đỏ đến mức chẳng khác gì một quả hồng bị ép cong cành.
Khiến cho người khác vừa nhìn vào đã nghĩ đến niềm vui sướng khi vào mùa thu hoạch.
Fan nữ: "..........."
Diễn trò mà, nhất định phải làm cho trọn vẹn.
Có vẻ hợp lý, có vẻ hợp lý.
Hám Trạch nướng kẹo đường cho Tư Cảnh trong show tống nghệ.
Tình anh em plastic thôi, chắc chắn là tình anh em plastic!
Trong show tống nghệ, mặt mũi Tư Cảnh đỏ đến mức khiến cho người khác không có cách nào nhìn thẳng, vừa nhìn cũng chỉ nhìn thấy một đống bong bóng màu hồng bay quanh.
Fan girl: "..........."
Đợi chút, này.....
Cho đến tận khi thấy hai người cùng đi chung vào trong một cái lều trại nhỏ hẹp đầu sát bên đầu chân sát bên chân để đi ngủ, siêu thoại của cả hai bên đều rơi vào trạng thái im lặng một cách quái dị.
.....!Phải nói như nào đây.
Bọn họ cho rằng hai người sẽ ngoài sáng đốt một chậu lửa còn trong tối đâm một dao, nhưng kết quả thì lại chỉ nhìn thấy hai ngọn đuốc rực cháy hừng hực.
Và khi họ cúi đầu xuống thì nhận ra ngọn đuốc đang nằm trong tay chính mình.
.....!Còn cái gì nữa đâu?
Mày đã từng nhìn thấy Hám Trạch ngày thường luôn được biết đến với dáng vẻ bình tĩnh biết kiềm chế chưa, hay là mày đã từng nhìn thấy kiểu người bình thường luôn chỉ nói một là một nói hai là hai như Tư Cảnh chưa?
Đốt! Đốt đi!!
Trung đoàn FFF [1] to lớn cùng nhau giương cao ngọn đuốc trong tay.
[1].
Tên một tổ chức xuất hiện ở trong light novel "Lũ ngốc, bài thi và linh thú triệu hồi".
Fan CP lập tức mọc lên nhanh chóng như cỏ dại chỉ trong nháy mắt, tên gọi là "Khán Cảnh", thậm chí còn có cả khẩu hiệu đầy nho nhã, "Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người ngắm cảnh trên cầu lại ngắm em.
Ánh trăng tô điểm cửa sổ phòng em, giấc mộng ai kia lại được em tô điểm." [2]
[2].
Bài thơ "Đoạn chương" của Biện Chi Lâm.
["Khán cảnh" = "ngắm phong cảnh"]
Có thể nói là vô cùng có hơi thở của nghệ thuật.
Thậm chí Viên Phương còn thấy có fan CP chân thành khẩn thiết nói: "Ôi, đây là một tình yêu đẹp đẽ đến dường nào —— nếu hai bọn họ mà không ở bên nhau thì tui đây sẽ không dám tin tưởng vào tình yêu!"
Vậy thì e rằng bạn thực sự không thể tin tưởng vào tình yêu nữa rồi, thân.
Người đại diện Viên rất lo lắng, đồng thời anh cũng không hề cảm thấy một chút liên quan nào khi gắn mấy chữ "Tình yêu đẹp đẽ" với Tư Cảnh.
Thoạt nhìn thì nghệ sĩ nhà anh càng giống với tên phá rối ở trong một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ thì đúng hơn đó.
Giống như Pháp Hải trong Truyền thuyết Bạch Xà, lại giống cái loại nhà giàu đời thứ hai dám dùng đao tranh đoạt tình yêu chẳng hạn —— vai diễn kiểu này mới phù hợp với Tư Cảnh.
Mấy ngày nay Tư Cảnh rời đi như một cơn gió, rất có dáng vẻ của kiểu có cả thế giới trong tay, còn cái khác thì mặc kệ.
Viên Phương nhìn thấy y thì trán đã cảm thấy đau nhói, "Anh ơi, anh lớn à, tổ tông —— cậu chuẩn bị đi làm đó, ôm theo chậu cây để làm cái gì vậy?"
Chẳng lẽ đang quảng cáo cho một nhãn hàng cao cấp!
Tay Tư Cảnh ôm chặt lấy chậu cây, "Không có nó thì tôi không làm việc được."
Viên Phương: "............"
Tình yêu chỉ như một chậu cây này thôi, đó cũng là trụ cột tinh thần đó.
Tư Cảnh chui vào trong xe, còn chia sẻ niềm vui với anh: "Mấy ngày nay tôi ngủ ngon lắm ấy, trong mơ cũng ngửi thấy mùi thơm của nó."
Lá cây của cỏ bạc hà mèo run lên, nghĩ thầm, đấy là tất nhiên rồi.
Dù sao thì đêm mấy ngày hôm nay, hắn đều nhổ rễ ra khỏi mặt đất rồi nhanh chóng di chuyển mấy trăm sợi rễ cây của mình đến đầu giường của Tư Cảnh.
Mãi cho đến khi tự nhận thấy bản thân không chịu được nữa thì mới quay về chậu để hấp thụ chút dinh dưỡng, khi sạc điện thành công thì lại chạy đến đầu giường tiếp.
Nhóc mèo con thì không chịu ngủ cho hẳn hoi, trời lạnh như vậy mà còn đạp chăn nữa, chân dài duỗi ra ngoài cũng là lúc chăn bông bị đáp xuống dưới chân.
Bạc hà mèo đành phải cần cù chăm chỉ dùng cành lá đắp chăn lại cho y.
Nhưng chưa nổi hai phút sau, nhìn lại thì đã thấy chăn lại bị đạp xuống.
Bạc hà mèo lại vất vả đắp chăn về vị trí cũ.
Rồi lại lần nữa.....
Bạc hà mèo đành phải dứt khoát khóa ngồi trên người Tư Cảnh, rễ cây của hắn tách ra giống như Moses tách biển [3], chia làm bốn góc khác nhau để đè chặt lấy bốn góc chăn.
Lúc này Tư Cảnh đã bị ghìm chặt trong chăn nên không thể nào động đậy nổi nữa, chỉ còn cái đuôi xù lông ngoe nguẩy thò ra bên ngoài.
[3].
Câu chuyện "ông Moses tách nước biển ra làm 2 để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh Ai Cập" là một phép lạ nổi tiếng trong Kinh Thánh Công Giáo.
Câu chuyện này được truyền bá hết sức rộng rãi qua hàng nghìn năm và nhiều tác phẩm văn học, điện ảnh cũng có đề cập đến như một quyền năng của Thiên Chúa thể hiện thông qua nhân vật Moses.
Dường như ghét nóng nên chui ra để tản nhiệt vậy.
Cỏ mèo bạc hà muộn màng nhận ra điều này nên đã nới lỏng một chút để tạo ra chỗ hở giúp gió có thể thổi vào trong một chút, nhóc mèo con cuối cùng cũng im lặng, lại tiếp tục ngủ say sưa.
Nửa ngày sau, có một ngọn cây nhỏ nhắn lặng lẽ duỗi đến vuốt vuốt lưng cho y.
Vô cùng dịu dàng.
Có lẽ do cảm nhận được sự dịu dàng này, mấy ngày nay Tư Cảnh ngủ ngon vô cùng.
Trong giấc mơ cũng có mùi thơm làm say lòng người đó.
Vừa lúc ảnh đế Bạch cũng đang quay chụp một quảng cáo công ích ở gần đó, tình cờ gặp được ở trường quay.
Viên Phương nhìn thấy tiền bối lớn này thì thái độ trở nên kính cẩn, quy củ chào hỏi: "Xin chào tiền bối Bạch."
Chào xong lại kéo tay áo Tư Cảnh.
Tư Cảnh đưa mắt nhìn hắn ta một cái, chuẩn bị há mồm.
"Không cần, không cần!" Bạch Hoành Lễ vội vàng xua tay, "Không cần phải khách sáo như vậy."
Hắn ta không chịu nổi đâu.
Tư Cảnh thấy hắn vội vội vàng vàng, thuận miệng hỏi: "Có hẹn sao?"
Bạch Hoành Lễ: "Ừm."
Hắn dừng lại chút nhìn Tư Cảnh, lại nhìn người đi theo bên cạnh y.
Lăn lộn ở trong giới giải trí này đã lâu, có ai không có ánh mắt cơ cứ? Lập tức nhanh chóng tìm một cái cớ để tạm thời rời đi.
Khoảng sân này lập tức trống trải hẳn đi, trong chốc lát chỉ còn lại hắn cùng Tư Cảnh, còn có cả một chậu cỏ mèo bạc hà được y ôm chặt vào lòng.
Ảnh đế Bạch kéo cả người cả cỏ đến một góc, chắc chắn chỗ này không còn ai khác, lúc này mới vui mừng nói lộ ra bí mật, "Tôi chuẩn bị đi xem mắt."
Tư Cảnh: "..............!Giống loài mấy anh đã khủng hoảng đến mức độ này rồi á?"
Đến mức phải đi lai giống?
"Đương nhiên không phải," Bạch Hoành Lễ, "Giống loài của bọn tôi rõ ràng vẫn còn rất nhiều!"
Hắn ta giải thích, "Được định sẵn từ khi tôi còn bé, đính ước từ bé đó."
Tư đại lão có hơi đăm chiêu.
Đính ước từ bé, nghe có vẻ rất thú vị.
Ảnh đế Bạch lấy ảnh chụp từ trong túi ra cho y nhìn, mang theo chút vẻ khoe khoang, "Chính là cô ấy."
Tư Cảnh nhìn ảnh chụp, lại nhìn hắn.
"Anh nghiêm túc ư?"
"Đương nhiên."
"—— Anh cho tôi nhìn đồ ăn à."
Đây không phải là loài cá tuyệt vời, rất thích hợp để làm cá hấp lắm hay sao?
Ảnh đế Bạch trợn tròn mắt, nhanh chóng che giấu người bạn đính ước từ bé này đi, "Đương nhiên không phải thế!"
Mặt hắn đỏ hết cả lên, đè thấp giọng xuống.
"Đây là con cá được đính ước từ bé với tôi."
Tư Cảnh: "..........."
Cá?
Ảnh đế Bạch: "Hồi nhỏ tôi đã từng gặp em ấy rồi, vảy cá của em ấy khá trơn nhẵn, đã thế còn sắp xếp rất ngay ngắn trật tự.
Em ấy chính là con cá xinh đẹp nhất trong chủng tộc đó."
Tư đại lão cẩn thận nghĩ lại ảnh chụp ban nãy, tạm thời vẫn còn thấy nghi ngờ với ba chữ xinh đẹp nhất, gai góc thì có lẽ thực tế hơn.
Cuối cùng ảnh đế Bạch cũng nói đến trọng điểm, "Giống loài của em ấy trưởng thành hơi muộn, cuối cùng đến bây giờ cũng có thể ổn định được hình người, ba mẹ tôi bảo tôi đến gặp thử một lần.
Nếu thành thì có thể chăm sóc lẫn nhau."
Dạo này việc thành tinh không còn dễ dàng như năm đó nữa.
Không chỉ bị quản lý chặt chẽ mà linh lực cũng bị loãng đi rất nhiều, giờ thua kém hơn xưa, trừ khi có linh căn trời sinh thích hợp để thành tinh, nếu không có muốn thay đổi giữa chừng thì khó lại càng thêm khó.
Yêu quái vốn đã ít, ngư yêu lại càng ít hơn.
Cho dù không làm thông gia thì quan tâm chăm sóc lẫn nhau cũng không phải không thể.
Huống chi còn bé cá hồng đó lúc nhỏ còn đáng yêu như vậy.
Nói một câu không hợp thì vây cá đã hồng hết cả lên rồi.
Ảnh đế Bạch kín đáo khoe xong xuôi, hỏi Tư Cảnh: "Ân nhân cảm thấy như nào?"
Tư Cảnh suy nghĩ một lát, cho đáp án, "So ra thì trông anh ngon miệng hơn."
Loại cá nước mặn này, chỉ sợ ăn vào bụng lại ngộ độc mất.
Bạch Hoành Lễ lập tức kẹp chặt đuôi cá, sắc mặt tái nhợt đi, "Tôi không cần một câu trả lời như vậy......"
Hắn lập tức chạy biến, sợ càng ở lại thì càng nhìn ngon miệng hơn.
Tư đại lão đứng một mình tại chỗ, mãi lúc lâu sau mới đưa tay vuốt cằm.
Đính ước từ bé à?
Y dự định cố nhớ thử xem lúc trước y có bạn bè thân thiết từ bé nào không, có thể tiện lôi kéo đến để giải quyết vấn đề nhân sinh đại sự.
Nhưng càng nghĩ lại càng nhận ra là không có ai cả.
Chẳng lẽ khi kỳ động dục đến, y thật sự phải đi tìm một nhóc mèo cái dịu dàng có bộ lông óng ả mượt mà ư?
*
Địa điểm hẹn là một quán cà phê hay đến, quán này do một sứa yêu mở ra, cô ả đang tươi cười mặc một chiếc váy dày rộng ngồi đằng sau quầy thu ngân, mấy chục cái chân của nó phẩy qua, "Cần gì đấy?"
Bạch Hoành Lễ: "Đã đặt chỗ sẵn, cảm ơn."
Hắn ta khẽ giọng báo tên, sứa yêu đưa mắt nhìn sổ ghi chép của mình rồi dẫn hắn đến chỗ.
"Ngay phía trước," nó nói, dẫn khách hàng đi đến cửa, "Tiện đây nhắc luôn, khách của ngài đã đến được vài phút nên bây giờ đã ngồi chờ sẵn bên trong rồi."
Đã đến nhanh vậy rồi?
Ảnh đế Bạch đột nhiên thấy hơi hoảng hốt.
Mấy năm nay hắn luôn bận rộn trau dồi kỹ năng diễn xuất, quay hết phim này đến phim khác, không phải ở đoàn này thì sẽ ở đoàn kia, chạy đôn chạy đáo suốt cả một năm.
Sau vài năm như thế hắn đã luyện ra cho bản thân dáng vẻ nghiêm túc, gần như không thể ở chung cùng với sinh vật giống cái nào.
Đến cả việc nên nói chuyện tán dóc về chủ đề gì hắn cũng hoang mang không biết.
Cá chép to béo lờ mờ cảm thấy hoảng hốt, chân đã đến cửa lại do dự rụt về, quay đầu sang....
"Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"
Sứa yêu chỉ vị trí cho hắn biết, ảnh đế Bạch lập tức đi vào trong đó.
Khi đến nhà vệ sinh nam, hắn đã chui vào trong một phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại, đặt mông ngồi lên trên bồn cầu, bắt đầu lo lắng suy nghĩ.
Đến cả người có kinh nghiệm cũng không tìm thấy được.
Lật xem danh sách nhóm đồng nghiệp cùng ngành một lúc, Bạch Hoành Lễ đành phải hỏi người duy nhất có thể có kinh nghiệm là Tư Cảnh, "Ân nhân ơi, tôi với cô ấy nên nói chuyện với nhau về chủ đề gì đây?"
Lúc này Tư Cảnh đang làm tóc, giây sau đã trả lời lại.
"Nói về việc mồi câu cá của nhà nào ăn ngon."
".........."
Đây là ngậm máu phun cá mà, đến tận bây giờ hắn ta vẫn chưa ăn phải con giun nào đâu!
Nhưng mà Bạch Hoành Lễ cũng không có lá gan oán giận, "Trừ cái này ra."
Tư Cảnh suy nghĩ, "Không thì mấy người chuyển đến chỗ tôi này, tôi tạo chủ đề chung cho mấy người luôn: Làm thế nào để chạy thoát khỏi miệng của tôi?"
Nếu muốn chơi nữa thì tui có thể gọi toàn bộ băng đảng mèo dưới quyền đến đây biểu diễn cảnh mèo bắt cá.
Thời khắc nguy hiểm dễ nảy sinh ảo tưởng tình yêu, tâm lý học đã nói rồi đó, cái này được gọi là hiệu ứng cầu treo.
Cá chép to béo nuốt ngụm nước bọt, càng kinh hãi hơn.
"Thôi bỏ đi....."
Đến khi đó nhỡ dọa người ta ngất đi thì càng xấu hổ hơn.

Hắn không dám cầu cứu thiên địch nữa, yên ổn ngồi trên bồn cầu rồi chăm chỉ nghiên cứu kịch bản để có thể lần mò tìm ra được diễn biến bình thường của lần hẹn hò đầu tiên.
Sau khi đăng bài viết liên quan đến vấn đề này lên diễn đàn chung của yêu giới, rất nhanh sau đó, đám yêu quái hóng hớt đã ồ ạt lao vào một đống, bảy phương tám hướng bày phương pháp cho hắn.
"Tán gẫu với họ về vấn đề nước ngọt hay nước mặn tốt hơn!"
"Về sau kết hôn thì dự định sống ở biển hay vẫn sống ở sông? Muốn có mấy con cá con trong nhà? Một năm có thể sinh sản bao nhiêu trứng? Một lần có thể sinh được bao nhiêu con?"
"Cá con sau khi sinh ra sẽ được ông bà nội hay ông bà ngoại trông nom? Có suy nghĩ muốn sinh cá cái hay là cá đực chưa?"
Ảnh đế Bạch sốt ruột kinh khủng, không biết vào lúc nào đã để lộ ra cái đuôi cá to lớn màu trắng hồng đan xen của mình ra.
Hắn cúi xuống nhặt chiếc quần vừa rơi rụng của mình xuống rồi vắt nó lên trên giá bên cạnh, nôn nóng đập thẳng đuôi của mình xuống sàn nhà, tiếng vỗ đuôi bộp bộp kêu vang.
"Hôm nay cá Koi muốn đóng phim thật tốt: Tui đến để làm quen thân thiết chứ không phải đến để hỏi nguyện vọng sinh đẻ của người ta!"
Cũng không phải kế hoạch hóa gia đình!
Hỏi không được kết quả như mong đợi, Bạch Hoành Lễ cất điện thoại đi, chuẩn bị nhét lại vào trong quần.
Không ngờ tới lại trượt tay khiến cho di động rơi xuống đất, theo khe cửa trượt thẳng ra ngoài, "Ây kìa...."
Hắn nhỏ giọng nói, cúi đầu duỗi tay nhặt.
Nhưng đuôi cá to lớn đặt trong không gian nhỏ hẹp này lại vô cùng vướng víu, lúc hắn nghiêng trái nghiêng phải để tìm tư thế hợp lý thì lại thấy bên ngoài có một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra cầm điện thoại lên, chậm rãi đẩy điện thoại của hắn vào trong.
"Là anh làm rơi à?"
Bạch Hoành Lễ mừng rỡ, vội vàng mở cửa cảm ơn.
"Cảm ơn, cảm ơn vì đã giúp ——"
Đứng bên ngoài là một người thanh niên.
Nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, nhưng mặt mày lại anh tuấn, có sức hút vô cùng đặc biệt.
Dường như thường xuyên hay rèn luyện nên dáng người rất cân đối, đường cong bắp tay lộ ra trông săn chắc mượt mà, mặc trên người một chiếc áo khoác cổ đứng tối màu.
Thanh niên nhìn thấy hắn, ánh mắt hơi dừng lại chút rồi lại chậm rãi lướt xuống nhìn đuôi hắn.
Đến đây toàn là yêu quái với nhau cả, Bạch Hoành Lễ không lo sợ khi bị đối phương nhìn thấy nguyên hình, còn cười với cậu ta rồi nói, "Cảm ơn."
Thanh niên yên lặng nhìn hắn ta hồi lâu, khóe miệng cong lên.
"Không sao," cậu ta lễ phép nói, "Tiện tay mà thôi."
Ngay lập tức ấn tượng của Bạch Hoành Lễ đối với cậu ta rất tốt.
Khi hắn đứng rửa tay, trùng hợp thanh niên cũng đứng tè ở trước bồn tiểu cách đó không xa.
Ảnh đế Bạch rành mạch nghe rõ tiếng nước ở đầu bên kia, âm thầm líu lưỡi, âm thanh tè lớn đến mức này thì phải to đến thế nào.
Chỉ cần tháo van nước rồi cởi bỏ một số trang bị là có thể biến thành một cái đài phun nước nhỏ rồi đấy, phốc phốc phốc.
Thật khiến cá phải hâm mộ.
Nhưng mà suy cho cùng việc này chẳng liên quan gì đến hắn cả, dựa vào nề nếp dày công tu dưỡng, Bạch Hoành Lễ không hề liếc mắt lấy một cái, chờ đến khi đi ra khỏi thì hít một hơi thật sâu, một lần nữa nhẩm đi nhẩm lại hướng dẫn tiến công của đám loài người thêm một lần nữa.
"Mời ăn một bữa cơm, xem một bộ phim, đưa em ấy về nhà, nói chuyện về tình cảm nam nữ lý tưởng trong cuộc sống các kiểu....."
Cũng may khi đẩy cửa phòng riêng ra thì bên trong lại trống không, không có ai cả.
Trái tim ảnh đế Bạch hạ xuống được chút, hỏi, "Em ấy đâu rồi?"
Nhân viên phục vụ giải thích: "Vừa đi vệ sinh rồi."
Thừa dịp lúc này, cá chép to béo vội vàng lấy điện thoại ra tranh thủ đọc phao.
"Có thể khen màu son cô ấy dùng rất đẹp, khen quần áo cô ấy mặc không tệ, khen cô ấy là nàng tiên nhỏ —— ừm, không đúng, phải là cá tiên nhỏ chứ ——"
"Xin chào, mời vào."
Cửa phòng riêng bị đẩy ra, có người đang bước vào dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ.
Trái tim ảnh đế Bạch đập thình thịch vui sướng như một con thỏ nhỏ.
Hắn miễn cưỡng đè nén căng thẳng trong lòng xuống, đứng lên chuẩn bị đón tiếp người đính ước từ bé của mình ——
?
??
???
Bước vào là một thanh niên tuấn lãng cao ngất với chiếc áo khoác cổ đứng sẫm màu, gương mặt trắng nõn thoạt nhìn vô cùng quen mắt.
.....!Đây không phải người tốt ban này mới nhặt di động hộ hắn hay sao?
Bạch Hoành Lễ lập tức bước chân tiến lên, không hiểu gì cả, "Ngài đi nhầm phòng sao?"
Hắn nói: "Phòng riêng này của chúng tôi có tên Kỳ duyên biển sâu."
Khóe môi thanh niên cong lên, nói: "Đúng thế."
Cậu ta nói: "Chính là chỗ này."
Bạch Hoành Lễ: "Nhưng tôi còn đang đợi một quý cô.
Có phải quán sắp xếp sai hay không?"
Thanh niên dù bận vẫn ung dung, "Không hề."
Ảnh đế Bạch: "Vậy thì ——"
Rõ ràng đến đây phải là một quý cô cá hồng xinh đẹp chứ?
"E rằng ba ngài đã quên nói cho ngài biết," ý cười trên mặt thanh niên càng sâu, "Chủng tộc của chúng tôi chỉ có khi bé mới là giống cái, sau khi lớn lên thì phần lớn đều sẽ biến thành giống đực."
"........."
Trong phút chốc ảnh đế Bạch trừng muốn nứt cả mắt, trợn trừng đến mức tưởng chừng như hạt mắt cá sắp rớt ra đến nơi.
Gì?
Gì cơ??!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.