Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 157:




Tình trạng của Sở Mộ Vân không tốt, y làm vậy để giảm bớt đau đớn cho hắn, nhưng dường như lúc này đã thay đổi.
Nụ hôn không còn lướt qua, khi bờ môi dần đỏ lê.n, khuôn mặt y càng trở nên diễm lệ.
Quân Mặc vốn đã rất đẹp, bởi vì do cơ thể tai ương mà y đã mấy ngàn tuổi vẫn có dáng dấp thiếu niên.
Nhưng không đồng nghĩa y là thiếu niên.
Cuộc đời dài đằng đẵng và tràn ngập bi kịch đã khiến y có sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Y có thể thản nhiên đối diện với nỗi đau và tuyệt vọng của người bình thường, cũng có thể chống lại cám dỗ trí mạng mà con người ta hay chìm đắm.
Ý chí mạnh mẽ luôn là căn nguyên cuộc đời của y, nhưng bây giờ...
Nó đang tan rã.
Rất khó để nói xem chuyện này là tốt hay xấu, nhưng nó lại khiến cuộc đời xám xịt của y có thêm màu sắc. Cho dù nặng nề nhưng lại không giống nhau.
Có lẽ sau này hắn sẽ biến mất, sinh mệnh của y lại trở lại như lúc đầu... nhưng Quân Mặc không muốn bỏ lỡ.
Y cúi người, ngậm lấy dụ.c vọng đang phấn chấn của đối phương, khiến hắn không thể nào từ chối được kíc.h thích.
Sở Mộ Vân mơ mơ màng màng suốt cả quá trình.
Trải nghiệm như vậy đối với hắn rất lạ lẫm.
Hắn không được coi là phóng túng nhưng cũng chưa bao giờ kiềm chế dụ.c vọng. Thời gian buông thả nhất cuộc đời chính là lúc ở chung với Tạ Thiên Lan.
Dù bị Mị thú và thể chất Băng Linh Thú khống chế, tuy nhiên hắn luôn điều khiển mọi chuyện, lúc nào cũng tính kế. Kể cả khi ngoài miệng nói những lời dâm đãn.g, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Vậy mà lần này...
Thật ra Quân Mặc vẫn chưa làm gì ngoài việc hôn môi với khẩu giao cho hắn. Nhưng vì tinh thần bị tra tấn và nỗi đau đớn khi sáp nhập với Tu La Vực luôn đeo bám, khiến Sở Mộ Vân rơi vào trạng thái mê loạn không thể kiểm soát.
Trong trạng thái như vậy, việc Quân Mặc đến gần giống như lửa gặp nước. Cảm giác kíc.h thích điên cuồng lúc đầu không dễ chịu, nhưng từ từ lửa bị nước dập tắt, nỗi đau cũng từ từ vơi đi. Mà nước bị lửa thiêu cũng trở nên ấm áp, khiến người ngâm mình trong đó cảm thấy sung sướng.
Sau khi Sở Mộ Vân lê.n đỉnh, Tu La Vực cũng đóng lại.
Liên kết bị cắt đứt, Sở Mộ Vân thở phào, nghiêng người nằm trên trường kỷ, nhìn chằm chằm lê.n trần hang.
Quân Mặc đã nhận ra.
Y xử lí một chút, nhìn hắn: "Tốt hơn chưa?"
Sở Mộ Vân quay đầu, đôi mắt có chút phức tạp nhìn y.
Tuy làm chuyện sắ.c tình như vậy nhưng vẻ mặt Quân Mặc vẫn bình thản, không khác gì bình thường. Nếu có sự khác biệt nào thì đó là đôi môi hơi ửng đỏ, màu sắc diễm lệ như vừa mới hôn môi.
Sở Mộ Vân nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, yết hầu hơi chuyển động.
Quân Mặc đứng dậy, ngón tay từ dưới bụng đi lê.n, cuối cùng dừng ở chiếc cổ mảnh khảnh của hắn.
Đây là hành động rất có tính uy hiếp. Một người nằm, một người đứng, cổ bị chạm khiến người ta phải cảnh giác.
Nhưng Sở Mộ Vân không nhúc nhích, vẫn nhìn y.
Quân Mặc đối diện với hắn.
Bàn tay y không hề báo trước đẩy lê.n, buộc Sở Mộ Vân phải ngẩng đầu. Quân Mặc cúi đầu, hôn môi hắn.
Mái tóc bạc mượt như tơ trượt xuống, cảm giác hơi lạnh, nhưng đôi môi hai người chạm nhau lại nóng bỏng.
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra. Khi lưỡi Quân Mặc xông vào miệng hắn, hắn lập tức đáp lại.
Một nụ hôn không chút kiềm chế, môi lưỡi hai người dây dưa không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Khi dụ.c vọng vừa mới giải tỏa lần nữa dâng cao, Sở Mộ Vân vươn tay chạm vào cơ thể Quân Mặc, cảm giác chấn động lập tức chiếm lấy đầu óc.
- Da thịt Quân Mặc rất đặc biệt.
Ý nghĩ này nảy ra trong đầu Sở Mộ Vân, nhưng lúc này hắn như ong mật bị hấp dẫn bởi mật hoa, không có chút chống cự mà lao vào.
Đương nhiên... không có sự quấy nhiễu của Tu La Vực, Sở Mộ Vân vẫn có thể điều khiển tiết tấu.
Hắn tuốt giúp Quân Mặc ra một lần, khi y muốn chạm vào hắn, Sở Mộ Vân mở miệng nói: "Ta không sao."
Bởi vì trước đó bị đau đớn dày vò, giọng hắn có chút khàn khàn. Âm thanh trong hoàn cảnh như vậy càng mang cảm giác ái muội.
Tuy nhiên vẻ mặt Quân Mặc không hề thay đổi. Y nghiêng đầu, cần cổ trắng nõn bị tóc bạc che khuất như ẩn như hiện, giọng nói có vẻ mơ hồ: "Không sao thì tốt."
Sở Mộ Vân hơi do dự.
Quân Mặc đứng lê.n, khoác thêm áo ngoài, bình thản nói: "Da thịt ta có thể giảm cảm giác đau đớn, vừa nãy...mạo phạm rồi."
Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y.
Quân Mặc vén mái tóc dài ra khỏi áo, mái tóc bạc như thác nước tuôn xuống, đẹp đến mức không thể diễn tả bằng lời. Y nhìn Sở Mộ Vân, đột nhiên mỉm cười: "... Thật vui vì giúp được ngươi."
Sở Mộ Vân hoàn toàn ngây ra.
Hắn chưa bao giờ thấy Quân Mặc cười, hoặc có thể nói là chưa có ai từng thấy y cười.
Vì vậy... Cảm giác kinh ngạc này không ai hiểu được.
À... vẫn còn một người nữa.
Linh: "Trời ơi!!! Đẹp, đẹp, đẹp quá!!" Hàng loạt dấu chấm than cùng với tính từ có thể thấy được Linh cục cưng khiếp sợ như thế nào.
Sở Mộ Vân cười khẽ, nói với Linh: "Thiên Tinh Chi Thể khó đối phó, nhưng rất dễ công lược bé Quân Mặc."
Linh cục cưng không nghe được hắn nói gì, nó hận bản thân không có chức năng chụp ảnh, nếu không... nếu không... khoảnh khắc này xứng đáng ngắm mãi không chán!
Thật ra nhan sắc của bảy ma tôn đều không hề tầm thường, đặc biệt là hai huynh đệ Mạc Cửu Thiều và Tạ Thiên Lan, ngoài ra còn Thẩm Thủy Yên và Yến Trầm. Khuôn mặt bọn họ đều vô cùng đẹp, khí chất nổi bật. Bất cứ ai cũng là mỹ nhân đứng đầu, không phân ra thứ tự trên hay dưới.
Nhưng sự tương phản lại rất kì diệu, một người chưa từng cười suốt ngàn năm lại đột nhiên mỉm cười. Cảm giác chấn động này không phải do tướng mạo, mà là tiếng vang trong đầu, trực tiếp đánh vào linh hồn.
Hoa quỳnh có thể không đẹp như hoa mẫu đơn, nhưng giây phút nó nở hoa lại đẹp đến mức không có loài hoa nào sánh bằng.
Những ngày tháng sau đó yên bình hơn, bên ngoài thiên tai ầm ầm, thỉnh thoảng sẽ có cả yêu thú cấp cao, nhưng những thứ này đối với Sở Mộ Vân cũng chỉ để tu luyện mà thôi.
Mỗi tháng hợp nhất với Tu La Vực một lần không còn đáng sợ nữa. Có Quân Mặc ở bên cạnh, ngoại trừ tinh thần Sở Mộ Vân hơi hoảng hốt ra thì tổng thể mà nói là không hề đau đớn gì, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
Nhoáng cái đã qua ba tháng, túi Càn Khôn của Sở Mộ Vân đã trống rỗng, hắn bắt buộc phải ra ngoài bổ sung vật tư, cũng cần tích trữ Vạn Linh Thạch cho trận pháp.
Đặc biệt là phải đi xem hồ ly nhỏ tu hành đến đâu.
Những chuyện này cần xuống núi... tốt nhất là hắn nên đi một mình.
Sở Mộ Vân nói chuyện này với Quân Mặc.
Quân Mặc chỉ nói một câu: "Để lại A Đản đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.