Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 140:




Lần này Sở Mộ Vân chết rất nhanh gọn lẹ, không biết là Dạ Kiếm Hàn làm thế nào mà hắn không hề cảm thấy đau đớn.
Sở Mộ Vân cũng không tìm tòi quá sâu về chuyện này, dù sao sát nghiệp của Dạ Kiếm Hàn rất nặng, ra tay giết người rất có kinh nghiệm.
Lúc chết không đau nhưng sống lại thì đau.
Dù sao cơ thể bị phá hủy cần hồi phục như cũ, mà quá trình khôi phục này đi kèm nỗi đau đớn không thua gì cái chết.
Sở Mộ Vân đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Quả nhiên sau giây phút ngắn ngủi, hắn liền cảm giác được cơn đau khiến da đầu tê dại.
Trái tim lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nên nỗi đau cũng gấp đôi. Sở Mộ Vân nhịn xuống, siết chặt bàn tay, lực mạnh đến mức suýt xé rách móng tay...
Đúng lúc này có người cầm tay hắn, động tác nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ.
Sở Mộ Vân không có thời gian để bận tâm, cảm giác đau đớn làm suy yếu khả năng phán đoán của hắn, cũng không rảnh để tính kế lúc này.
Người thiếu kiên nhẫn lại là Dạ Kiếm Hàn, trận này y không thắng nhưng cũng không gọi là thua.
Từng đợt đau đớn giống như nước biển dâng cao, những cơn sóng ngày càng mạnh, khiến người ta không thể ngăn cản.
Sở Mộ Vân cố gắng chịu đựng. Khi hắn chuẩn bị sẵn tâm lý để tiếp nhận đau đớn tiếp thì đột nhiên một luồng nước ấm bao phủ lấy thân thể hắn.
Sau đó mọi cơn đau biến mất, cảm giác này đột ngột đến mức khó chú ý.
Bởi vì chết quá nhiều lần nên Sở Mộ Vân biết rõ vết thương sẽ không khép lại nhanh như vậy.
Hơn nữa dù có khép lại thì nỗi đau đớn cũng sẽ không biến mất ngay lập tức, mà cần một thời gian dài mới có thể từng chút một biến mất.
Vì vậy...
Dạ Kiếm Hàn đang làm gì.
Sở Mộ Vân ngay lập tức hiểu ra.
Khi chết khiến hắn không cảm thấy đau đớn, lúc sống lại cũng chia sẻ nỗi thống khổ với hắn?
Năng lực "cắn nuốt" quả thật có thể làm được chuyện này. Tuy nhiên khả năng cắn nuốt cũng mang đến một số tác dụng phụ, ví dụ như chuyển cơn đau. Sở Mộ Vân không cảm nhận được nữa mà đến lượt Dạ Kiếm Hàn chịu đựng.
Đáng tiếc Sở Mộ Vân không thể mở mắt ra. Quá trình cơ thể hắn khôi phục như cũ được xem như trạng thái bất tử, có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài nhưng không thể điều khiển được cơ thể, nói chuyện hay mở mắt đều không làm được.
Khoảng nửa giờ sau, quá trình sống lại kết thúc, Sở Mộ Vân cũng tỉnh lại.
Lúc này đã là đêm khuya, độ ấm trong phòng thích hợp, trong góc chỉ có một hạt châu to bằng nắm tay đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ, không thể chiếu sáng cả căn phòng nhưng lại có tác dụng an thần.
Sở Mộ Vân nhìn kĩ thì mới nhận ra nam nhân ở cạnh mình.
Sắc mặt Dạ Kiếm Hàn rất trắng, dưới ánh sáng mờ mờ này lại càng trắng như tuyết, không có sức sống.
Sở Mộ Vân nhíu mày. Dạ Kiếm Hàn đứng dậy, mở miệng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Giọng của y khàn khàn ma sát trong tai người nghe, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Dạ Kiếm Hàn xoay người rời đi, bước chân rất vững vàng, nhưng ánh mắt sắc bén của Sở Mộ Vân lại thấy được bộ y phục màu đen lại dính sát sau lưng y, thậm chí còn phản sáng đầy bất thường.
Hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đồng tử mắt Sở Mộ Vân co rút mạnh.
Sau đó hắn cúi đầu, thấy được dấu chân lưu vệt nước của Dạ Kiếm Hàn.
- Đây là mồ hôi ướt đẫm cơ thể.
Y thật sự lấy ra máu đầu tim của mình, chịu lấy đau đớn cùng cực. Tuy sau đó đã ngay lập tức trả máu về nhưng chỉ bảo vệ được tính mạng, nỗi đau thống khổ lại không giảm bớt chút nào.
Khi y giết tên cao gầy và Sở Mộ Vân, không biết y đã làm gì nhưng Sở Mộ Vân lại chắc chắn mình không cảm nhận được đau đớn khi trái tim bị xé nát.
Chẳng lẽ đây không phải là do kĩ năng giết người mà là do y sử dụng "cắn nuốt"? Cắn nuốt cảm giác đau đớn của hắn?
Cũng không đúng, rõ ràng khi hắn vừa sống lại, Dạ Kiếm Hàn đã dùng cắn nuốt. Trong thời gian ngắn y không thể dùng hai lần như vậy được.
Ngắn... sao?
Sở Mộ Vân nhẹ giọng hỏi: "Linh, thời gian ta chết đến lúc sống lại đã trôi qua bao lâu?"
Linh: "Khoảng... hai tiếng."
Sở Mộ Vân hơi ngạc nhiên: "Lâu như vậy sao?"
Linh: "Đúng vậy... Có khi còn lâu hơn..." Bởi vì cục cưng bị dọa đến mức chết máy một thời gian.
Sở Mộ Vân cụp mắt, trong lòng lại hiểu rõ.
Hơn hai tiếng cũng đủ để Dạ Kiếm Hàn dùng cắn nuốt hai lần. Tuy lần này hắn chết nhưng người chịu tội lại là Dạ Kiếm Hàn.
Thế nhưng... tại sao y lại làm như vậy? Biết rõ hắn sẽ mất trí nhớ thì làm vậy có ích gì?
Sở Mộ Vân không thể nghĩ ra. Tuy nhiên thịt trong tim cũng gọi là thịt, Dạ Kiếm Hàn chịu tội như vậy, Sở Mộ Vân cũng có chút xúc động.
Dù sao Dạ Kiếm Hàn bị uy hiếp là do Sở Mộ Vân cố tình làm vậy. Tuy sau đó còn có nhiều chuyện phát sinh nhưng không thể phủ nhận Sở Mộ Vân chính là người khởi xướng.
Trong mơ hồ, Sở Mộ Vân đột nhiên có một suy nghĩ.
Nếu lúc đó hắn chủ động tự sát, Dạ Kiếm Hàn vẫn sẽ cắn nuốt đau đớn của hắn, khiến hắn chết không hề đau đớn.
Hai, ba ngày sau, mọi thứ lại đâu vào đấy, Dạ Kiếm Hàn kiên nhẫn nói lại lần nữa.
Khóe miệng y nở nụ cười, dùng giọng điệu mê hoặc nói với Sở Mộ Vân: "Em là người yêu của ta."
"Ta yêu em."
Sở Mộ Vân đương nhiên không quan tâm, hắn diễn từng bước một, để mọi chuyện theo tự nhiên.
Một tháng đối với những người có tuổi thọ lên đến ngàn năm thì chỉ xem như cái chớp mắt.
Sở Mộ Vân tính toán thời gian, chuyện Lăng Túc Vân không thể kéo dài thêm được nữa.
Hắn quan sát Dạ Kiếm Hàn hàng ngày như vậy, cảm thấy không có gì bất thường.
Mấy ngày nay bọn họ sống chung vô cùng hòa hợp.
Sở Mộ Vân cảm giác Dạ Kiếm Hàn ngày càng tin tưởng hắn, giám sát cũng dần lơi lỏng.
Sau khi thử vài lần, Sở Mộ Vân cảm thấy đã đến lúc tới Lăng Vân Tông.
Trong đêm tối, hắn bày mê trận tạo ảo giác mình đang ngủ trên giường, sau đó mới bước ra khỏi cửa.
Về phần thi thể "Lăng Túc Vân", Sở Mộ Vân chắc chắn Lăng Huyền sẽ chăm sóc tốt giúp hắn. Bởi vì tiểu lang khuyển biết, chỉ cần Lăng Túc Vân vẫn ở đây, Lăng Mộc chắc chắn sẽ trở lại.
Sở Mộ Vân đến Lăng Vân Tông, quả nhiên bắt gặp nam tử tóc đỏ ôm kiếm đứng trong phòng Lăng Túc Vân.
Hai người nhìn nhau, khóe mắt Lăng Huyền hạ xuống, thu lại vẻ kiêu ngạo cuồng vọng, trong mắt sâu không thấy đáy.
Sở Mộ Vân không để tốn thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Có việc gì thì lát nữa nói, ta cứu gã trước đã."
Lăng Huyền mím chặt môi mỏng, không nói gì.
Sở Mộ Vân đi lướt qua y đến cạnh giường, ngón tay chạm lên cổ tay Lăng Túc Vân.
Ngay sau đó sắc mặt Sở Mộ Vân hơi thay đổi, Linh Dẫn Thảo không ở trong cơ thể Lăng Túc Vân!
Đúng lúc này, một luồng khí tức quen thuộc xuất hiện. Sở Mộ Vân và Lăng Huyền đều quay lại, nhìn về phía nam tử vừa có mặt.
Ngón tay Dạ Kiếm Hàn vuốt ve chồi non xanh biếc, y nhìn về phía Sở Mộ Vân, nở nụ cười như có như không: "Tìm thứ này sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.