Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 101: "Đường"




“Ngươi nói Quá nhi hắn thay lòng đổi dạ?” Một nữ tử toàn thân một bộ quần áo màu trắng ngồi bên cạnh bàn trà đơn sơ, không khỏi hé miệng cười, ngẩng đầu lên, thản nhiên cười, nói: “Quá nhi coi như là ta dạy dỗ, nói hắn thay lòng đổi dạ, ta không tin.” Nói xong khẽ lắc đầu. Người con gái xinh đẹp này, không phải Tiểu Long Nữ thì còn ai vào đây?


Nhà gỗ nhỏ đốt một cây nến đỏ, ánh sáng ấm áp tràn ngập, không phải rất sáng, nhưng lại có vẻ ấm áp dị thường. Cửa gỗ không đóng chặt, bên ngoài là tuyết cùng bếp lò, chiếc ấm trên bếp đang không ngừng sôi trong chốc lát liền “Phốc đô phốc đô” vang lên, bên trong nước đã muốn trào ra, không ngừng tỏa ra hơi nước, đem rơi tuyết rơi xuống hòa tan. Tiểu Long Nữ đứng dậy đi ra ngoài đem ấm vào, ngâm trà, đưa một chén đến người trước mặt, cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Uống nước đi.”


Người đang tức giận trước mặt nàng chính là Thiệu Đường, thấy Tiểu Long Nữ đưa nước trà cho mình, cậu bưng lên uống một ngụm, hương vị thanh thanh, cơn tức trong lòng liền dịu đi một chút, nhưng vẫn là thở phì phì nói: “Hừ, quả nhiên! Dương Quá   hắn lại lời ngon tiếng ngọt lừa dối Tiểu cô nương! Quách Tương nàng mới không đến mười sáu tuổi a, hắn……”


Tiểu Long Nữ lắc lắc đầu, nói: “Thiệu Đường ngươi một người ở đây ghen cũng không có biện pháp, như thế nào không đi tìm Quá nhi nói rõ ràng?…… Quá nhi đợi ngươi mười sáu năm, thấy ngươi trở về, nhất định rất cao hứng.”


Thiệu Đường cau mày, “Ta mới không đi, hắn hiện tại cũng đã rất cao rồi!”


Tiểu Long Nữ thở dài, bỗng nhiên giương mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi a, rốt cuộc là sinh khí vì Quá Nhi? Hay vẫn là…… Không dám đi gặp hắn? Không biết như thế nào đi gặp hắn?”


“…… Không.” Thiệu Đường bị nàng nói trúng liền sửng sốt, lập tức bưng chén trà uống, tự hỏi nửa ngày, nghĩ nửa ngày, lại ngay cả nửa câu phản đối đều nói không được, thời điểm cậu nhìn thấy người kia thật cao hứng, lại bỗng nhiên biến nhát gan, cước bộ như thế nào cũng không nâng nổi.


Thấy hắn không nói, Tiểu Long Nữ liền hiểu rõ gật đầu, nói: “Ngươi không đi tìm Quá nhi cũng không sao, hắn sẽ tìm ngươi.”


Thiệu Đường nghe nàng nói, sắc mặt lập tức liền đen, vừa rồi thời điểm chạy đi còn không có chú ý, nhẫn trên tay cậu thế nhưng không cánh mà bay! Sau lại hồi tưởng mới bừng tỉnh đại ngộ, là Gia Luật Tề mượn gió bẻ măng ! Dương Quá thấy nhẫn kia, khẳng định liền biết cậu đã trở lại. Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy có vài phần may mắn.


“Dù sao qua hai ngày nữa chúng ta cũng muốn đi Tương Dương, ngươi không ngại cũng đi đi. Ta tin tưởng Quá nhi cũng sẽ đi Tương Dương.”


“Đi Tương Dương?!” Thiệu Đường kỳ quái hỏi.


“Ân.” Tiểu Long Nữ gật gật đầu, ánh mắt hướng nhìn về phía cửa, nói: “Hắn vẫn là lo lắng sư huynh đệ của mình, muốn đi Tương Dương nhìn xem. Dù sao ở đây cũng không có việc gì, vậy đi xem cũng tốt lắm.”


Thiệu Đường nhìn Tiểu Long Nữ, không khỏi có chút cảm khái, mười sáu năm nay, Tiểu Long Nữ   thật sự thay đổi rất nhiều, tuy rằng vẫn là một bộ thoát tục đạm mạc, nhưng nàng cũng đã mỉm cười nói chuyện, thế nhưng lại làm cho Thiệu Đường lúc đầu có chút không thích ứng.


Thiệu Đường rời đi Trùng Dương cung, vốn không biết nên đi đâu, chỉ là đơn thuần có chút sợ hãi khi nhìn thấy Dương Quá mà thôi, dù sao cũng thật sự đã qua mười sáu năm, tuy rằng với cậu mà nói chỉ là hai ngày ngắn ngủi. Cậu không biết Dương Quá mười sáu năm này đã trải qua như thế nào, thời điểm cậu rời đi người nọ vẫn là tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, trong nháy mắt đã trở nên ổn trọng không còn tính trẻ con.


Thiệu Đường đi về phía núi, nhưng cũng không dám thật sự rời đi, quanh quẩn một lúc lâu sau, lại kinh ngạc gặp “Tiều phu bình thường”– Doãn Chí Bình mà Gia Luật Tề nói. Thiệu Đường   lúc ấy thất thần đứng sững, đối phương lại nhanh chóng nhận ra cậu, cũng là có chút kinh ngạc, liền mời cậu đến chỗ này.


Thiệu Đường mang theo tò mò đến căn nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy Tiểu Long Nữ, mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn sửng sốt ba bốn giây……


“Cũng tốt.” Đi Tương Dương cũng tốt, Thiệu Đường thấy Tiểu Long Nữ   luôn nhìn về phía cửa, hỏi: “Đúng rồi, Doãn đại ca đi nơi nào ? Bên ngoài trời đã tối rồi, sao hắn còn ra ngoài?”


“Hắn đi lấy nước .” Tiểu Long Nữ quay đầu nói, “Đúng vậy, trời đã tối rồi, gọi hắn đừng đi hắn cũng không nghe.”


Thiệu Đường khẽ cười cười, thời điểm biết Tiểu Long Nữ cùng Doãn Chí Bình ở cùng nhau cậu có điểm kinh ngạc, bất quá nói cho cùng cũng không có gì đáng kinh ngạc, Doãn Chí Bình đối Tiểu Long Nữ từ đầu tới cuối đều là toàn tâm toàn ý, si tình muốn chết. Tuy là trước kia từng có sai lầm, nhưng kết cục như thế, sai lầm cũng chỉ là quá khứ.


Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân, liền biết Doãn Chí Bình đã trở về. Tiểu Long Nữ đi tới giúp hắn đem thùng nước bỏ qua một bên, lại giúp hắn phủi tuyết trên người.


Doãn Chí Bình cười hạnh phúc, lại có chút hàm hậu ngốc ngốc. Nhìn thấy Thiệu Đường ngồi ở chỗ kia, lại có chút ngượng ngùng, nói:“Đúng rồi, Thiệu huynh đệ, vừa rồi ta có nhìn thấy Tiểu sư thúc cùng Dương Quá, muốn cùng bọn họ nói ngươi ở đây, bất quá Tiểu sư thúc hắn tề mi lộng nhãn, hình như là không muốn cho ta nói.” Nói xong lại nghĩ tới cái gì, đối Tiểu Long Nữ nói: “Sư thúc còn hỏi chúng ta khi nào thì đi Tương Dương, không bằng sáng mai chúng ta liền lên đường đi. Sư thúc bọn họ ở khách điếm dưới chân núi tìm phòng trọ, nói không chừng ngày mai có thể cùng nhau đi. Ta vừa rồi có nhìn đến Dương Quá, nói đến, Dương huynh cũng có nửa năm đều chưa đến đây, ngươi khẳng định cũng thấy hắn đi…….”


Tiểu sư thúc mà Doãn Chí Bình nói đến hiển nhiên là Gia Luật Tề. Từ việc xảy ra ở Trùng Dương cung ngày đó, Doãn Chí Bình tuy rằng không chết, nhưng bị trục xuất khỏi sư môn, xem như không còn là đệ tử Toàn Chân giáo. Hắn vốn muốn rời đi Chung Nam sơn, lại không thể rời được, cuối cùng vẫn là ở lại trên núi, đốn củi mà sống. Hắn một thân võ công cũng bởi vì lần đó trọng thương mà mất đi tám chín phần, nhưng cũng không oán hận.


Gặp được Tiểu Long Nữ, thậm chí là được nàng tha thứ, cùng nhau sống đã mười sáu năm như một giấc mộng. Doãn Chí Bình trước kia là không dám tưởng, hiện tại lại có được hạnh phúc giống như trong mơ. Việc này còn phải cảm tạ Lý Mạc Sầu đã giúp, đương nhiên mọi chuyện cuối cùng đều là lời kể của người khác ……


Doãn Chí Bình nói xong kế hoạch đi Tương Dương ngày mai, Tiểu Long Nữ mỉm cười gật đầu nghe, nhưng lại làm cho Thiệu Đường cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân là bóng đèn. Bất quá cậu thật đúng là có điểm bội phục Doãn Chí Bình, hắn nói đến Dương Quá lại vô cùng thoải mái, dù gì người kia cũng từng là “Tình địch” của hắn! Bất quá nhìn bộ dáng của bọn họ hiện tại, cậu liền hiểu rõ, hai người cùng một chỗ mười mấy năm, cái loại tín nhiệm cùng ỷ lại này, khiến Thiệu Đường không khỏi có một chút hâm mộ. Một chút……


Ngày hôm sau sáng sớm Thiệu Đường liền đi theo hai người xuống núi . Vừa tới chân núi, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ở đó. Bên cạnh là ba con ngựa, không cần nói, đúng là ba người Gia Luật Tề, Quách Phá Lỗ cùng Quách Tương.


Gia Luật Tề nhìn thấy ba người, lập tức xuống ngựa đi tới. Thiệu Đường thấy hắn vô cùng tức giận, hung tợn giữ chặt nói: “Nhẫn! Đưa ta!”


“Đừng nóng vội.” Gia Luật Tề cười làm lành, dẫn Thiệu Đường đến chỗ mọi người, nói: “Nhẫn đương nhiên là phải đưa cho người cần đưa.”


“Kia còn không đưa cho ta!”


“Ta đã đưa Dương Quá rồi!”


“Ngươi!” Thiệu Đường vừa nghe, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cấp Dương Quá thì đâu phải đưa cho chủ! Ngươi còn dám nói!”


Gia Luật Tề không cho là đúng cười, nói: “Ngươi không phải là người của Dương Quá sao? Đương nhiên là vật quy cố chủ.”


“Thí! Cái gì bảo ta là của hắn ! Rõ ràng là hắn là của ta!”


“Dù sao cũng giống nhau mà?” Gia Luật Tề lôi kéo Thiệu Đường, đem hắn nhét vào trong xe ngựa, nói:“Dương Quá nói sẽ đi Tương Dương. Ta cố ý đem xe ngựa cho ngươi đến, như vậy sẽ không dễ dàng bị phát hiện.”


Hắc tuyến, Thiệu Đường cao thấp đánh giá Gia Luật Tề một phen, nói: “Ngươi e sợ thiên hạ bất loạn có phải không? Ta vì sao phải trốn trốn tránh tránh a? Ta chưa nói là sẽ không gặp Dương Quá !”


“Ôi chao? Vậy là ai ngày hôm qua chạy mất?”


“……” Thiệu Đường bị hắn xấu hổ không thôi, không nói gì, cậu đang buồn bực a, chạy cái gì mà chạy?! Lúc ấy thần kinh nhất thời không suy nghĩ liền……


Cuối cùng Thiệu Đường vẫn là không lay chuyển được Gia Luật Tề, lên xe ngựa, Tiểu Long Nữ cũng ngồi cùng cậu. Một hàng sáu người không quá vài ngày liền đến thành Tương Dương. Gia Luật Tề đem mọi người an bài ở khách phòng.


Hiện tại trong thành Tương Dương phá lệ náo nhiệt, ngoài thành lại khẩn trương. Quách Tĩnh mời tới rất nhiều võ lâm nhân sĩ hỗ trợ kháng địch, trong phủ, khách phòng trụ rất nhiều hào kiệt. Quách Tĩnh mỗi ngày vội vàng tuần thành, mà Hoàng Dung hỗ trợ tiếp đón khách nhân. Quách Phá Lỗ   theo Gia Luật Tề đi thành lâu tuần tra, mà Quách Tương là nữ hài tử, đành phải ở trong phủ ngốc. Từ sau lần nàng gặp thần điêu đại hiệp liền mỗi ngày hưng phấn, lôi kéo mọi người kể chuyện.


Thiệu Đường đến Tương Dương đã hai ngày, cũng không nhìn thấy Dương Quá . Gia Luật Tề nói Quách Tĩnh từng muốn gửi thư cho thần điêu đại hiệp, thỉnh hắn đến Tương Dương trợ giúp một tay, đáng tiếc, thần điêu đại hiệp này lại là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, liền không gửi được. Đến nay, Quách Tĩnh còn không biết người được gọi là thần điêu đại hiệp đó là Dương Quá .


Thiệu Đường có điểm bất an, Dương Quá vốn đã thấy nhẫn của mình, theo lý mà nói hắn hẳn đã biết mình trở về, thế nhưng lại giống như không biết, không có tới tìm cậu. Thiệu Đường nghĩ như thế, liền cảm thấy cô đơn, cũng có chút tức giận, không phải tức giận Dương Quá, mà là giận mình. Người cậu lúc đó cứng đờ, trong đầu trống rỗng, hai người liền như vậy bỏ lỡ nhau……


Thiệu Đường cũng từng đi hỏi qua Gia Luật Tề Dương Quá thế nào, đối phương cũng lấp lứng không nói, nhìn liền biết không thành thật.


Lại qua hai ngày, Thiệu Đường càng thêm nhàm chán. Sinh nhật Quách Tương cùng Quách Phá Lỗ đã tới, tiểu nha đầu Quách Tương kia vô cùng cao hứng đi chuẩn bị, Quách Phá Lỗ lại không  để ý, dù sao hiện tại Tương Dương đang gặp nguy hiểm, cũng sẽ không có người nào nhàn đến đi ăn mừng sinh nhật a, cậu cùng Gia Luật Tề hai người liền đi hỗ trợ. Thiệu Đường vốn cũng muốn đi theo nhìn một cái, lại bị Gia Luật Tề cản lại, nói cái gì đừng đến quấy rầy thế giới hai người bọn họ, bọn họ cũng không muốn cậu làm bóng đèn.


Thiệu Đường nghe đến mơ hồ, lại không có biện pháp, đành phải một người trở về, cả ngày không có việc gì làm, liền nhớ tới Dương Quá trước kia tặng cho cậu một cây tiêu,vẫn đều đeo ở trên người, còn chưa từng thổi qua.


Thiệu Đường quá nhàm chán, liền ngẫu nhiên thổi, ngẫu nhiên phát ngốc một chút. Tiêu kia vốn không phải là hàng thượng đẳng, hơn nữa Thiệu Đường   trước kia cũng chưa từng thổi qua, thanh âm tự nhiên không thế nào hay được, lại có chúy khàn khàn, sinh ra cảm giác kì quái.


Đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Đường mới vừa ngủ dậy, còn chưa kịp đi ăn điểm tâm, Gia Luật Tề   cùng Quách Phá Lỗ lại đến thăm, đưa tới một cây tiêu. Thiệu Đường nhìn cây tiêu kinh ngạc một hồi lâu, sửng sốt nửa ngày.


Cây tiêu kia vừa nhìn là đã biết đồ thủ công, người làm lại khéo tinh tế, vật liệu để làm cũng thuộc hàng thượng đẳng. Thanh âm tự nhiên không khó nghe giống trước kia. Thiệu Đường hỏi họ sao lai đưa tiêu qua đây, còn nữa Gia Luật Tề bọn họ cả ngày ở bên ngoài, khi nào thì biết hắn thổi tiêu? Gia Luật Tề chỉ nói là ngày hôm qua cùng Quách Phá Lỗ ra ngoài vừa nhìn đến liền mua.


Thiệu Đường hiển nhiên không quá tin, nhưng cái gì cũng không nói. Ngón tay sờ sờ tiêu, cười nói cảm tạ.


…… trên thân tiêu khắc một chữ “Đường”, rất sâu rất sâu. Nhất bút nhất hoa, giống như đã từng thấy qua!


Sau Thiệu Đường nói muốn học cầm, ngày hôm sau Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ liền đưa tới một cây đàn cổ……


Sau lại Thiệu Đường nói muốn phẩm trà, ngày hôm sau Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ liền đưa tới một bộ trà cụ……


Sau lại Thiệu Đường nói muốn hạ cờ vây, ngày hôm sau Gia Luật Tề cùng Quách Phá Lỗ liền đưa tới một bộ cờ vây……


Tái sau lại sau lại……


Chính là mặc kệ đưa tới cái gì, bất luận là tiêu hay là cầm, thậm chí là chén trà thượng đẳng, hay bắt cứ cái gì khác, đều khắc một chữ đường ở vị trí rất khó nhìn thấy, chữ khắc lên không lớn không nhỏ, nhưng lại vô cùng sâu. Chính là tuy khó thấy được, Thiệu Đường vĩnh viễn đều là nhìn một cái liền phát hiện ……


Lại vào một ngày khác, Quách Phá Lỗ quả thực là bất đắc dĩ đến cực điểm, đem một cây mộc trâm đưa cho Thiệu Đường, máy móc nói: “Thiệu đại ca tóc quá dài, nên buộc lại có vẻ tốt hơn.”


Gia Luật Tề đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng Quách Phá Lỗ, biết không nên cười, vẫn là nên chừa lại mặt mũi cho bảo bối nhà mình.


Thiệu Đường tiếp nhận mộc cây trâm, tay chạm đến một vết lõm, khẽ cười cười, nói: “Cám ơn .”


Quách Phá Lỗ vẻ mặt vẫn đang bất đắc dĩ, phất phất tay, chuẩn bị cùng Gia Luật Tề đi ra ngoài, than thở nói: “Cũng may đây là lần cuối cùng, ngày mai đích thân hắn sẽ tới ……. Thật là, hai người này…”


Gia Luật Tề cùng cậu đi, cười nói: “Bảo bối cái này không hiểu, cái này gọi là tình thú, cái này gọi là lãng mạn……”


“Cái gì a. Cái này gọi là mệt!”


“Nguyên lai bảo bối thích trực tiếp, kia cũng thật trùng hợp, ta cũng thích trực tiếp .”


“Uy! Gia Luật Tề !……”


Thiệu Đường gặp hai người đã biến mất không còn bóng dáng, không khỏi buồn cười. Lại không nghe được lời Quách Phá Lỗ nói, không biết hắn ngày mai tính đưa cái gì đến? Thực chờ mong……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.