Phá Trận Đồ

Chương 176: Tố Thế






[Tố thế: hồi tưởng một đời]
Đó cũng không phải là trận mưa bình thường.
Tư Tinh Di làm thiên linh thân thể, vốn là chủ nhân tối phù hợp với Huyền Vũ.
Hiện giờ hắn thu hồi pháp ấn, dĩ nhiên tận dụng mọi thứ.
Cơ hồ ngay chớp mắt Mộ Tàn Thanh nhảy lên Thanh Long đài, hắn liền mở ra Huyền Vũ Linh trạch vực.
Trận linh vũ này tịnh thế trừ uế, từng tại Đàm cốc trấn áp Thôn Tà uyên.
Chỉ là khi đó có Đạo Diễn thần giáng, linh lực có thể nói vô cùng vô tận.
Hiện giờ Tư Tinh Di tự mình ra trận, cũng không định tiết kiệm chân nguyên, trực tiếp đem phạm vi màn mưa mở rộng đến toàn bộ Tố Tâm đảo.
Cho dù nơi này bị tổn hại, cũng có thể tranh thủ được thời cơ đáng quý, tránh để quần ma đột nhiên ra khỏi tổ.
Kết giới bao phủ Thanh Long đài có thể ngăn cách tất cả mọi người nhìn ngó dò xét, nhưng không ngăn cản được trận mưa này.
Phi Thiên Tôn vừa chết, Phượng Tập Hàn bỏ mình, Ác sinh đạo lại không chịu bất kỳ khống chế nào, ác niệm tựa như nước lũ cuồn cuộn không ngừng thoát khỏi đập, dùng Thanh Long đài làm trung tâm, tràn ra bốn phương tám hướng.
Hắc thủy sền sệt ô uế của Quy Khư đã cuồn cuộn đến miệng kính, nổi bong bóng ùng ục như đầm lầy.
Trên Càn khôn kính, hai màu trắng đen nhanh chóng lưu động đảo ngược, nỗ lực đem hắc thủy trấn áp.
Thế nhưng hắc thủy càng lúc càng lợi hại, trên mặt kính đã xuất hiện vết rạn nứt.
Vào thời khắc này, linh vũ tràn ngập sức mạnh của Huyền Vũ đột nhiên hạ xuống.
Hài cốt của Y Lan đầy đất được nước mưa giội rửa chậm rãi biến thành bùn đen, từng chút từng chút một trôi đi sạch sẽ.
Đồng thời Thanh Long pháp tướng xoay quanh trên không hóa thành một tia sáng xanh lục truyền vào Càn khôn kính.
Vết rạn không ngừng lan ra, lục quang liền cấp tốc chữa trị; Cứ như vậy lập đi lập lại, đua xem bên nào có thể kiên trì đến thời khắc cuối cùng.
Thi thể Phượng Tập Hàn dưới sức mạnh của Bạch Hổ đã hoàn toàn hủy hoại.
Một kích này của Mộ Tàn Thanh có thể nói là quyết tuyệt, dốc hết toàn lực, sau khi vung ra suýt nữa không thể đứng vững.
Mãi đến tận lúc nước mưa lạnh như băng rơi xuống người, màu vàng sắc bén trong mắt y mới từ từ biến mất, một lần nữa phản chiếu thân ảnh Cơ Khinh Lan.
Tố Tâm kiếm đã rơi xuống đất.
Cơ Khinh Lan ngồi dựa vào cạnh Trấn ma giếng.
Một thân hồng y của hắn đã bị nước mưa thấm đẫm, biến trở thành màu đỏ bầm như máu.
Linh quang theo vết thương mất đi càng ngày càng nhiều, thân thể của hắn cũng trở thành càng lúc càng trong suốt, có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ vĩnh viễn biến mất.
Mộ Tàn Thanh thu Ẩm Tuyết, đem ngoại bào dày nặng kéo xuống che lên người hắn, sau đó ôm lấy hắn liền muốn đi ra ngoài.
Nếu như mười năm trước, y còn có thể đem linh lực của bản thân độ cho hắn bổ cứu.
Nhưng hôm nay y đã cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa làm một thể, cho dù là linh lực nhu hòa cỡ nào cũng mang theo sát tính.
Mà Cơ Khinh Lan hiện tại yếu ớt như bong bóng trên mặt nước, y không những không thể độ linh, mà còn phải dùng hết khả năng thu liễm toàn bộ sức mạnh, mới không khiến sự sắc bén của Bạch Hổ thương tổn hắn nửa phần.
Lôi đình vẫn ầm ầm vang vọng trên trời, mưa rơi càng lúc càng lớn.
Cơ Khinh Lan dựa vào lồng ngực y, nhìn thấy cả người y ướt đẫm dưới lớp quần áo.

Mộ Tàn Thanh mới vừa rồi nhìn như là tốc chiến tốc thắng, kì thực ôm tâm tư được ăn cả ngã về không, hoàn toàn buông bỏ phòng thủ.
Cơ Khinh Lan tiện tay sờ sau lưng y một cái, đều có thể chạm được đầy rẫy vết thương.
"Sư...!phụ..." Hắn nhỏ giọng mở miệng, thanh âm như con mèo con.
"Ngậm miệng!" Chân trái Mộ Tàn Thanh vừa bị thương vì dây leo của Y Lan quấn phải, lúc này bước đi như người què, mồ hôi cùng nước mưa trộn lẫn, mỗi một bước đi đều đau đến xót ruột, nhưng y cách lề kết giới càng ngày càng gần.
"Còn nhớ chuyện ta kêu ngài...!đáp ứng không?" Cơ Khinh Lan vùi trong lồng ngực y, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười "Ta nghĩ xong rồi."
"Ngươi nói!"
"Ta muốn ngài làm chính là...!đừng cứu ta." Cơ Khinh Lan ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt vằn vện tia máu của y "Ta muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với hắn."
Bước chân Mộ Tàn Thanh rốt cuộc khựng lại.
Y chậm rãi cúi đầu, thanh âm khàn khàn "Ngươi ...!cái này gọi là...!không làm khó ta?"
"Ngài bây giờ mang ta đi ra ngoài...!mới là làm khó..."
Lúc này bên trong kết giới khí tức hỗn tạp, mới có thể ngăn cách ngoại nhân nghe nhìn, nhưng y biết ngoài Thanh Long đài này có bao nhiêu người.
Những nhân vật có máu mặt trong Ngũ cảnh tứ tộc không tự mình đến đây, thì chính là phái tai mắt tâm phúc trình diện.
Mộ Tàn Thanh thật vất vả cọ rửa rất nhiều oan tội mới có thể một lần nữa đi giữa ánh dương quang, Cơ Khinh Lan làm sao cam tâm để mình lại liên lụy y một lần nữa?
Dù như thế nào, hắn chung quy đã thành ma tướng của Phi Thiên Tôn, cũng nên cùng Quy Khư Đại đế chết ở Thanh Long đài, mới có thể để cho cái chuyện trừ ma vệ đạo này có kết cục đại hoan hỉ được.
Cho tới giờ khắc này, Mộ Tàn Thanh rốt cuộc triệt để minh bạch kế hoạch lần này của hắn, cảm thấy khí lực toàn thân đều giống như bị rút sạch: "Ngươi từ lúc bắt đầu liền dự định..."
"Ta sớm nên...!như vậy." Cơ Khinh Lan duỗi bàn tay từ dưới áo choàng ra, phủ lên lưng bàn tay lạnh lẽo đến tận xương của y "Thả ta xuống dưới, cùng ta...!trò chuyện đi."
Mộ Tàn Thanh là kẻ tính tình bướng bỉnh - Là cái loại bướng bỉnh đến đâm đầu vào tường mới bỏ qua kia - Chỉ có lần này, y nghe lời ngồi xổm dưới đất, trong cơn mưa tầm tã, bỏ mặc lối ra kết giới không hề quan tâm.
"Chúng ta quen biết rất nhiều năm...!thế nhưng, trí nhớ của ta với ngài không giống nhau." Ánh mắt Cơ Khinh Lan có chút mơ màng "Không phải tại 290 năm trước ở Triều Khuyết thành...!mà mười năm trước ở trong Đàm cốc Nhất Nguyên quan, ngài giết Cơ U, móc ta từ dưới phế tích ra ngoài.
Ta vào lúc ấy...!còn là tiểu ác quỷ cái gì cũng không hiểu, cắn một cái lên móng vuốt ngài, kết quả rụng một đống răng..."
Mộ Tàn Thanh biết Cơ Khinh Lan lúc này không cần mình trả lời gì, chỉ đưa cánh tay che chắn kỹ càng hơn một chút, miễn cho nước mưa đem hắn rửa trôi đi.
Tốc độ linh quang tuôn chảy rốt cuộc trở nên chậm rãi, nhưng điều này không có nghĩa là tình huống chuyển biến tốt, chỉ có thể thuyết minh linh hồn người này đã kề cận tan rã, sẽ không còn vật gì đáng cho thiên địa cướp đoạt.
Thế nhưng, Cơ Khinh Lan quả thật giống như hồi quang phản chiếu, nói chuyện dần dần lưu loát hơn: "Ta là đại hoàng tử Cơ thị chưa xuất thế, sinh ở hoàng thành Cơ thị 290 năm trước.
Phụ hoàng của ta bị Đại Tế ty mê hoặc, khẩn cầu thần quỷ cứu nạn, hại không ít người, khiến mẫu hậu cùng hoàng tỷ ta phải chết, còn dùng Chú Hồn đinh đem ta luyện thành thiên sát quỷ anh...!Kết quả, bọn họ tự làm bậy gánh chịu hậu quả.
Ta sau khi ra khỏi quan tài tắm máu cả cung điện.
Vốn như vậy oán khí nên tiêu tan, lại bị Cơ U phát hiện.
Nàng đem ta mang tới Đàm cốc, biến ta thành nô để sai khiến.
Ta trải qua gần ba trăm năm ngơ ngơ ngác ngác, mãi đến tận lúc được...!ngài giải cứu."
Hắn nói tới chỗ này, che miệng cười rộ lên, dường như nhớ lại thời điểm oan ức răng cửa bị rơi mất, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng ngọt ngào.
""Kỳ môn thiên hương sách" cũng thế, tên gọi cũng thế, cuộc đời ta đều là ngài ban tặng.
Nếu không có ngài, ta sẽ không được «sống» thực sự." Cơ Khinh Lan nắm chặt tay y "Bất quá, ngài là Ẩm Tuyết quân của Tây Tuyệt Yêu tộc, chiến công hiển hách, tu vi cao thâm, lại là truyền nhân duy nhất của Địa pháp sư.
Tuy rằng ngài không thích mấy chuyện lòng vòng rối rắm, thế nhưng ngài rất bận, không có quá nhiều thời gian theo sát ta, chỉ có thể đem thứ mà ngài cảm thấy tốt nhất đều cho ta...!Kiếm Tà tiền bối từng nói, ngài không phải đang nuôi đồ đệ, mà là nuôi một đóa kiều hoa không chịu nổi mưa gió."
Yết hầu Mộ Tàn Thanh lăn lộn mấy lần.
Y đã nghe qua danh tự "Kiếm Tà" này.
Mười năm trước trong Hàn Phách thành, thời điểm độ Tâm Ma kiếp, kiếp số hóa thân kia liền nói Tiêu Ngạo Sênh vốn nên thay Ngự Phi Hồng chết ở Thiên Chú bí cảnh.
Mà Ngự Phi Hồng đem thân phận Tiêu Ngạo Sênh sống tạm trên nhân thế, trở thành Kiếm Tà hoàn toàn thay đổi, cuối cùng cũng không được chết tử tế...
Những câu nói này quá mức doạ người, dù cho y cực lực tự nhủ, rằng đó chỉ là thử thách của Tâm Ma kiếp, bình thường đều đặt sâu xa trong đầu, nhưng chỉ cần khơi gợi một chút, là có thể đem toàn bộ kéo đi ra.
"Những lần như thế, ngài đều nói rằng Khinh Lan trước đây gặp quá nhiều khổ sở, nếu như ta làm sư phụ không thương hắn nhiều hơn một chút, hắn còn biết làm nũng tố oan ức với ai...!Ta a, là cái tiểu quỷ tham lam ích kỷ.
Ngài đối với ta càng tốt, ta lại càng không cầu tiến, chỉ muốn ở bên cạnh ngài làm hài tử mãi không lớn lên." Cơ Khinh Lan trầm thấp mà nở nụ cười "Thế nhưng hài tử cuối cùng cũng có một ngày phải trưởng thành, có đôi khi gặp sự tình phải tự mình giải quyết, có lúc...!gặp được người mình thực lòng yêu thích."
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Tố Tâm kiếm rơi xuống đất.
Không có linh lực chủ nhân thôi thúc, lưỡi kiếm ở trong mưa lạnh chậm rãi biến trở về hình dáng Tố Tâm như ý, sạch sẽ long lanh, tựa như dáng dấp khắc sâu trong ký ức hắn.
Cơ Khinh Lan không nói rõ, Mộ Tàn Thanh lại biết hắn chỉ ai, cổ họng nghẹn đau rốt cuộc phát ra mấy câu ngắc ngứ: "Ngươi cùng hắn...!thời điểm nào bắt đầu ?"
"Tại Đàm cốc, thời điểm thiên phạt đến." Cơ Khinh Lan tựa hồ là cảm thấy lạnh, rúc vào trong lồng ngực y hơi co người lại "Khi đó ngài ngất đi, ta còn là tiểu quỷ ngay cả hình người còn chưa biến hóa lưu loát.
Hắn đem chúng ta bảo hộ dưới thân nấp dưới mặt đất, dùng Tố Tâm như ý đỡ lấy một cái kết giới.
Ta...!ta không biết thiên phạt bao lâu sau mới qua hết, chỉ nhớ rõ nhịp tim hắn khi đó ...!đó là âm thanh sự sống mà ta ở trong tuyệt cảnh nghe được."
Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi, khiến phế phủ đều đau.
"Thời điểm ngài bận rộn công việc, ta liền đi theo bên cạnh hắn.
Hắn dạy ta làm người, dạy ta thi thư lễ nghĩa, mang ta đi qua thiên cung trải nghiệm hồng trần.
Hắn nên là một trong những bằng hữu tốt nhất của ngài.
Nhưng ta muốn cùng hắn ở bên nhau, vì vậy ta để hắn vẽ một bức tranh, hỏi hắn thích dáng dấp sau khi ta trưởng thành thế nào...!Sau đó, ngài liền thấy ta như thế này." Cơ Khinh Lan chỉ vào gương mặt của mình "Ta dùng tư thái như vậy, dẫn hắn đến Hàn Phách thành gặp ngài.
Ngài liền giận điên lên, nhấc Ẩm Tuyết truy đánh chúng ta hơn nửa toà thành.
Ta chưa từng thấy ngài phát hỏa lớn như vậy bao giờ, muốn che ở trước mặt hắn cầu tình.
Kết quả chính hắn tự đứng ra...!Sư phụ, ngài nói xem, hắn là một người thật tốt a?"
Tộc trưởng Đông Thương Phượng thị đời kế tiếp, ôn văn nhĩ nhã, đoan chính quân tử, tu vi y đạo ngạo thị thiên hạ, dung mạo trí dũng không một khiếm khuyết, liền ngay cả đảm đương so với người khác cũng không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nếu như hắn không phải Phi Thiên Tôn, ngay cả Mộ Tàn Thanh cũng moi không được nửa câu không phù hợp.
Thiếu niên ngây thơ yêu cái đẹp, ái hận cô đơn cả một đời
"Sau đó, Ma tộc quay đầu trở lại, thế đạo càng ngày càng loạn, ngay cả Kiếm Tà tiền bối cũng cùng Ngự Thiên hoàng triều đồng loạt tiêu vong.
Kỳ Lân pháp ấn vô chủ, Trung Thiên cảnh rơi vào hỗn loạn tưng bừng, cuộc chiến Ma Đạo sau ngàn năm lần thứ hai bạo phát..." Cơ Khinh Lan ho khan vài tiếng, kiên trì nói tiếp "Trận chiến này khốc liệt chưa từng có, không chỉ Phi Thiên Tôn hồi sinh La Già Ma Long, gầy dựng lại đại quân Quy Khư, còn có...!Ma La tôn mới thượng vị.
Hắn thức tỉnh bắc phương Ma vực, bổ khuyết tôn vị của Ưu Đàm Tôn, lợi dụng huyễn pháp mê hoặc, phá hoại liên minh hợp tác giữa Ngũ cảnh Tứ tộc.
Thậm chí...!kiếm chỉ Đạo Diễn thần quân, danh tiếng vô lượng."
Cánh tay Mộ Tàn Thanh hơi run rẩy một chút.
"Hắn là Tâm Ma của Đạo Diễn thần quân biến thành, có thể nuốt chửng chúng sinh ma chướng, nắm giữ thân bất tử bất diệt.
Thế nhưng Thiên pháp sư cùng thần linh có thể khắc chế hắn lại đều không thể dễ dàng rời khỏi Vấn Đạo đài.
Cuối cùng...!nhờ vào ngài tiếp chưởng Bạch Hổ pháp ấn, tại chiến trường Trung Thiên cảnh đem hắn đánh bại bắt làm tù binh."
Cơ Khinh Lan chăm chú nhìn y "Đoạn thời gian đó, Tây Tuyệt cảnh rơi vào chiến hỏa, ngài đem ta đưa đến Đông Thương lánh nạn.
Đến lúc ta biết được tin tức liền vì ngài hân hoan nhảy nhót.
Không lâu sau lại nghe nói ngài trước mặt Tam Bảo sư cùng thủ lĩnh Ngũ cảnh đứng ra bảo đảm cho hắn, thậm chí...!không tiếc buông bỏ chiến công chồng chất, dùng huyết khế đem hắn giữ bên người, cùng nhau trở về Hàn Phách thành."
...!"Giữa các ngươi, bất quá một hồi nghiệt duyên hư tình giả ý, cần đoạn thì đoạn, hà tất u mê không tỉnh?"
...!"Đệ tử bắt hắn là vì Huyền La, hiện tại đệ tử muốn bảo đảm hắn...!là vì mình.
Sư tôn, ta muốn vì bản thân sống một lần."
...!"Ngươi là đang tự tìm đường chết."
...!"Tâm ý đã quyết, chết cũng không hối cải!"
Lời Cơ Khinh Lan nói, cùng giấc mộng ngày đó trở lại Hàn Phách thành một lần nữa chồng lên nhau.
Mộ Tàn Thanh lúc đầu cảm thấy đó là do mình từng trải qua Luyện Yêu lô luyện hóa dẫn đến ký ức hỗn loạn, sau đó càng cảm thấy được không đúng.
Lúc này y mới xem như minh bạch mộng cảnh liên tiếp nửa thật nửa giả này đến tột cùng là cái gì - cuộc đời đã xa, mộng hồn vẫn còn ghi nhớ.
"Ma La tôn bại trận liền như một cái tín hiệu.
Rất nhanh sau đó, Phi Thiên Tôn tiến công Đông Thương cảnh, xúi giục Thẩm Lan Tịch, giết chết Phượng Linh Quân, lại bị Phượng Tập Hàn suất lĩnh toàn tộc vây ở ngoài Tố Tâm đảo.
Tư Tinh Di đúng lúc chạy đến giải nguy, tự tay đem Thẩm Lan Tịch đẩy xuống địa đạo trong Lương cung, Thanh Long pháp ấn từ đó hoàn chỉnh, Phượng Tập Hàn lâm nguy kế vị, trọng thương Y Lan ác tướng...
Sau đó, La Già Tôn thất bại tại Nam Hoang cảnh, bị Lệ Thù dùng tính mạng đánh đổi đẩy vào Chu Tước môn, không bao giờ ra được, quần ma lui về Quy Khư.
Trận đại chiến này tựa hồ rốt cuộc có thể kết thúc." Cơ Khinh Lan khóe môi cong lên "Thời điểm Đông Thương đại chiến, ngài bởi vì khế ước hạn chế phải lưu lại Hàn Phách thành.
Ta không chịu nghe lời ngài, khăng khăng lưu lại bên cạnh hắn, chứng kiến hắn làm sao một bước bò lên địa vị cao, được Nhân pháp sư thưởng thức, thu làm đệ tử, sau đó chiếm được quyển ...!"Nhân thế sách" lấy từ Tàng kinh các ra kia."
Mộ Tàn Thanh trầm mặc chốc lát: "Đó rốt cuộc là thứ gì?"
"Quyển sách đó là do Nghiệp Luật, vị thần nhân quả viễn cổ lưu lại.
Nàng có thể khám phá nhân quả, nhưng không cách nào tránh được sát thần kiếp số, trước khi chết nhìn thiên đạo cùng thần linh sinh ra lòng oán ghét, đem bí mật nhân quả của Huyền La nhân giới đều ghi vào trong quyển sách này, bao gồm...!quan hệ thực sự giữa Thần cùng Người.
Mặc dù đó chỉ là một quyển sách, lại có thể mở ra dân trí cho chúng sinh, công kích tín ngưỡng đạo thần." Cơ Khinh Lan dựa sát vào y "Ngài nếu muốn biết, liền đi tìm Ngự Phi Hồng...!Tịnh Quan đời này lựa chọn nàng, thế nhưng nàng không giống Phượng Tập Hàn.
Ngài...!gắn bó cùng nàng hữu tình, mới không uổng công ta...!năm đó để ngài can thiệp Ngự thị thiên tuyển nhân quả."
"...!Tịnh Quan để Phượng Tập Hàn làm cái gì?"
"Liền giống chúng ta nói lúc trước ..." Cơ Khinh Lan co người lại, tựa hồ lạnh đến mức lợi hại "Sau khi Ma La tôn thất bại, thế tiến công của Ma tộc không lớn mạnh bằng lúc trước, bắt đầu thành con rùa rụt cổ.
Mà ở trong chiến dịch này, đạo thần vẫn chưa trợ giúp gì nhiều cho Huyền La.
Những kẻ sống sót sau tai nạn đó...!Đặc biệt là dân chúng Trung Thiên cảnh, bọn họ không còn cảm kích thần linh che chở, mà là oán hận thần linh xem thường.
Tịnh Quan nhân cơ hội này nâng đỡ Phượng Tập Hàn thượng vị, dùng thanh danh Đông Thương Phượng thị ngàn năm tích lũy lung lạc Ngũ cảnh Tứ tộc, làm cho hắn trở thành Nhân tộc đại hiền được vạn chúng quy tâm.
Sau đó...!Bọn họ truyền bá "Nhân thế sách" rộng rãi, nâng đỡ tân chính, vạch trần quan hệ giữa Đạo Diễn thần quân cùng Cầm Di Âm, đem Đạo Diễn thần quân trở thành ngụy thần lừa đời lấy tiếng, bắt đầu cuộc chiến diệt thần thời hạn trăm năm."
Thời điểm hắn nói đoạn này tuy rằng không thở dốc, lại đặc biệt gian nan, tốc độ linh quang nguyên bản chảy chầm chậm đột nhiên tăng nhanh, lần này cùng tan biến còn có tứ chi - bắt đầu từ mũi chân - tán loạn thành sương khói.
"Đừng nói nữa!" Mộ Tàn Thanh trong lòng chấn động, lập tức đưa tay che kín miệng hắn "Ta không muốn nghe nữa!"
"...!Để ta nói tiếp đi." Cơ Khinh Lan cố chấp đem tay y dời đi, lại còn có lực mỉm cười "Ta không muốn...!lưu lại tiếc nuối..."
"..."
"Đạo thần hưng thịnh ngàn năm, sụp đổ lại chỉ cần trăm năm.
Nhân tộc sinh tử trong nháy mắt, chính vì vậy, bọn họ trước sau đều hướng về tương lai, dễ dàng lãng quên quá khứ..." Cơ Khinh Lan nói giọng khàn khàn "Một trăm năm sau, Nhân tộc hưng thịnh, đạo thần suy giảm, Huyền môn cũng chịu ảnh hưởng không còn quang cảnh ngày xưa.
Ngay cả Tây Tuyệt cảnh...!cũng thay đổi.
Nhân tộc một lần nữa nắm giữ đại quyền, mà Yêu hoàng Huyền Lẫm sau khi Hồ vương Tô Ngu chết rồi nhanh chóng suy sụp, suất lĩnh Yêu tộc cùng Nhân loại chia đất mà sống...!Bất quá, đây cũng là một trăm năm ta trải qua tối bình yên..."
Không có Thần Ma đánh nhau, không có đạo thống tranh chấp, Nhân tộc trở thành một nhánh thế lực to lớn nhất Huyền La, dấu chân trải rộng Ngũ cảnh.
Bọn họ đại khái là đứa con Thiên đạo chân chính sủng ái, sau khi thoát ly đạo thần quản thúc, phát triển biến chuyển từng ngày...!Cơ Khinh Lan nhớ đến mình tại thời điểm Yêu tộc thoái ẩn quay trở về Hàn Phách thành cẩn cẩn thận thận thỉnh tội cùng sư phụ.
Người này lại nói "Tùy vào mệnh số, thăng trầm tự chủ", không hề có chút giận dỗi.
Hắn liền biết sư phụ không để ý chuyện này, sau đó liền triệt để yên lòng, đi theo bên cạnh Phượng Tập Hàn nhìn ngắm đủ ba ngàn phồn hoa.
Chỉ tiếc việc vui chóng tàn.
"Sau khi đạo thần bị đại đa số người lãng quên, Ma tộc lần thứ hai hướng Huyền La khai chiến...!Lần này, bọn họ thắng." Cơ Khinh Lan nhìn màn mưa đầy trời "Phi Thiên Tôn cùng La Già Tôn ngủ đông một trăm năm, mà khoảng thời gian này không đủ cho Ngũ cảnh Tứ tộc nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lại thêm Huyền môn suy tàn, người đeo đuổi tu hành dần dần ít đi, càng không đủ đại năng để bổ khuyết vào chỗ trống.
Ma tộc chỉ cần một trận...!liền thắng được không có chút khó khăn nào."
Ma tộc lại một lần công chiếm Trung Thiên cảnh cùng Nam Hoang cảnh, hai mặt giáp công Tây Tuyệt cảnh.
Mộ Tàn Thanh vừa là chủ nhân Bạch Hổ lại là Ẩm Tuyết quân trấn thủ Hàn Phách thành, nắm trọng trách tử thủ biên giới.
Lúc Cơ Khinh Lan nhìn thấy chiến báo, lập tức từ Đông Thương cảnh chạy về.
Phượng Tập Hàn không chịu để hắn độc hành, cũng không thể khiến Tây Tuyệt cảnh luân hãm, dựa vào sức hắn hiệu triệu suất lĩnh rất nhiều tu sĩ chạy tới trợ trận.
Một khắc đó Cơ Khinh Lan xem mình là người hạnh phúc nhất thế gian, bởi vì hắn cho dù đối mặt với cái gì, những người thân yêu nhất trước sau đều ở bên cạnh hắn.
Nhưng hắn không ngờ tới, chính là vì mình mang theo Phượng Tập Hàn, mới có thể hại chết Mộ Tàn Thanh.
"Ngài từ trước đến giờ cẩn thận, mặc dù không nghi ngờ việc Nhân tộc đối với Yêu tộc chèn ép, nhưng cũng bởi vì quan hệ giữa Phượng Tập Hàn cùng Nhân pháp sư, đối với hắn đã có điều cảnh giác từ lâu ..." Đây là một đoạn quá khứ Cơ Khinh Lan không muốn nhớ lại nhất, cho dù hiện giờ nói lên vẫn cảm giác run rẩy "...!Là ta đem hắn mang vào Hàn Phách thành.
Là ta bị hắn mê hoặc đem bản đồ bố trí phòng thủ tiết lộ ra ngoài.
Là ta cho hắn cơ hội cùng Cầm Di Âm mưu đồ bí mật.
Cũng là ta...!tại thời điểm ngài tử chiến đến cùng, để cho hắn cùng đi với ngài."
Phòng thủ thành phố bị phá, quần ma đã vượt qua ranh giới.
Mộ Tàn Thanh muốn bảo vệ cửa ải Hàn Phách thành này cũng chỉ có thể mượn Thiên Chú bí cảnh làm chiến trường.
Y mang theo bảy phần binh lực trong Hàn Phách thành, dụ địch lên băng nguyên, đem những người khác kể cả tòa thành này cùng đẩy ra ngoài bí cảnh.
Chỉ cần viện quân có thể đuổi đến, bọn họ liền có thể bảo vệ chiến tuyến này.
Y đích xác làm được.
Nhưng y không trở về.
"Ta muốn giúp ngài, lại mang rắn độc trí mạng nhất đến bên cạnh ngài..." Cơ Khinh Lan không thể kiềm chế mà cười rộ lên.
Hắn cười đến cả người đều phát run, từ đầu gối trở xuống cũng đã không còn thấy.
"...!Không phải là ngươi sai." Mộ Tàn Thanh đem đầu của hắn ôm vào trong ngực, dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu hắn.
Rõ ràng chuyện này chính mình vẫn chưa từng trải, vào thời khắc này lại đau thấu tim gan.
"Sư phụ..." Cơ Khinh Lan kỳ thực còn có rất nhiều lời muốn nói với y, nhưng khi hắn rũ mắt xuống, nhìn thấy thân thể gần như trong suốt của mình, biết mình không còn thời gian nữa.
Bất quá, hắn đã sống được đủ lâu, cũng đủ mệt rồi.
"Sư phụ...!Ta trước kia, cũng không muốn nói những thứ này với ngài." Cơ Khinh Lan lẩm bẩm nói "Ngài đã từng cho ta nhân sinh tốt nhất.
Hiện giờ làm lại một đời, ta cũng muốn thay đổi vận mệnh cho ngài...!Nhưng ta không biết tự lượng sức mình, đem rất nhiều chuyện đều làm hỏng, khiến đời này ngài gặp càng nhiều sóng gió...!Ngài...!mắng ta đi..."
"Ngu ngốc!" Mộ Tàn Thanh nhắm mắt lại "Ngươi quá ngu ngốc!"
Cơ Khinh Lan nghe được câu nói này, tia sáng ôn nhu trong mắt tựa như muốn tràn ra ngoài.
"Cuối cùng cũng xem như, ta còn cải biến được một ít chuyện..." Cơ Khinh Lan nắm chặt cổ áo y "Phi Thiên Tôn chết rồi, Ma tộc đại quyền rơi vào trong tay Cầm Di Âm cùng La Già Tôn.
Hắn có lẽ là yêu ngài, nhưng hắn không có tâm, không biết giới hạn giữa yêu cùng thương tổn.
Mà giết chết Đạo Diễn thần quân là chấp niệm to lớn nhất của hắn.
Vì thế hắn sẽ không tiếc hết thảy ...!Ngài có thể tin hắn, mà càng phải tin tưởng phán đoán của chính mình."
"...!Ta biết."
"Ta còn có thật nhiều việc muốn nói cho ngài, nhưng ta sợ sau này ngài ...!thế nhưng ta cũng biết mình không có cách nào can thiệp quyết định của ngài." Cơ Khinh Lan nỗ lực để thanh âm của mình vững vàng "Nếu có một ngày, ngài muốn tìm chân tướng của kiếp trước, liền đi Vấn Đạo đài...!tìm một khối tàn phế cốt."
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co rút nhanh.
"Sư phụ, ta chỉ hy vọng ngài cả đời này...!bình an." Nửa người Cơ Khinh Lan đều đã hóa thành yên vụ.
Hắn dùng chút khí lực cuối cùng đưa tay ra, che đi đôi mắt Mộ Tàn Thanh, ghé vào lỗ tai y cười nói "Lại nói với ta một câu đi, sư phụ!"
Mộ Tàn Thanh không nhìn thấy dáng dấp hắn lúc này, chỉ có thể đưa tay ra sờ mặt hắn, đầu ngón tay lòng bàn tay đều ướt đẫm, đại khái là nước mưa, hoặc là thứ khác lẫn vào.
Cuối cùng, y chậm rãi cong khóe miệng lên, nỗ lực để cho mình cười đến không quá khó coi, nhẹ giọng nói: "Tiểu tổ tông, ta cầu ngươi đừng khóc, được không?"
Lời nói ra, cánh tay đột nhiên nhẹ bẫng rũ xuống.
Mãi đến tận thời khắc cuối, Mộ Tàn Thanh cũng không biết tiểu tổ tông của y lúc gần đi, đến tột cùng là cười hay khóc.
[Lời mỗ: thương Khinh Lan quá! Edit chương này mà rớm nước mắt luôn á].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.