Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 4:




[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
PHÁ THAI (phần 4)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Ngoài tiếng ghi âm đang phát, chỉ có tiếng đánh máy lạch cạch của cảnh sát phụ trách ghi chép đang gõ trên bàn phím.
Nghe xong, tôi lại thấy hơi xấu hổ vì cuộc nói chuyện của mình trong đoạn ghi âm.
Thế nhưng vẻ mặt mấy vị cảnh sát trước mặt lại có phần phức tạp.
Cảnh sát Trần “hừ” một tiếng hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Tiểu Lý, cô thấy đoạn ghi âm này nghe có quen không?”
Người được hỏi lắc đầu, “Cái này không gọi là quen, mà tôi còn thuộc lòng nó rồi ấy. “
“Gộp lại điều tra đi. Tôi đi lấy thêm thông tin khác.” Cảnh sát Trần nhìn tôi mỉm cười, “Tiểu Trang, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều đấy.”
Nhưng tôi bối rối không hiểu ra sao.
Hứa Uy quay đầu lại nhìn tôi, cũng có chút mờ mịt.
Cảnh sát Trần cầm một xấp tài liệu đi ra, trải chúng trên bàn.
Sau đó liền lật mở mấy trang, tìm ra chỗ lời khai.
Những trang giấy này cực kỳ giống báo cáo thực nghiệm do sinh viên chưa tốt nghiệp nộp lên, tuy cách trình bày khác nhau nhưng nội dung nhìn chung là giống nhau.
Dễ thấy nhất là câu này: Hắn nói bố tôi cưỡng hiếp em gái hắn, yêu cầu tôi phải bồi thường, nếu không sẽ báo cảnh sát. Nhưng sau khi đưa tiền tôi mới phát hiện ra không phải...
Cảnh sát Trần giải thích, "Hai tên này đang gây án liên hoàn, dọa dẫm tống tiền. Chúng nhắm vào những người trẻ tuổi có gia cảnh tốt như cậu. Đầu tiên, chúng vu cho bố của đối phương tội hiếp dâm, sau đó tung ra một vài ảnh chụp theo dõi coi như bằng chứng, rồi bảo sẽ gọi cảnh sát nếu không đưa tiền. Dưới tình huống này, hầu hết mọi người sẽ sợ hãi trước sự cường thế của đối phương, cùng những bức ảnh theo dõi mơ hồ, về cơ bản sẽ không nghi ngờ gì, để bảo vệ mình, danh tiếng của bố và sự bình yên của gia đình, họ chọn cách đưa tiền để tránh tai họa. Cho nên sau khi đưa tiền, phải mất một thời gian dài họ mới nhận ra mình bị tống tiền, đợi đến lúc đó mới báo án, lại không có chứng cứ, nên gây khó khăn trong việc điều tra vụ án và bắt giữ nghi phạm lên rất nhiều".
Cảnh sát Trần Liếc nhìn tên đầu trọc và đứa em đang co rúm trong góc, nói tiếp: "Hai tên này đặc biệt xảo quyệt. Lén lút đi lại nhiều nơi quanh thành phố lân cận, hầu hết đều là gây án ngẫu nhiên. Không tuân theo quy tắc nào. Rất khó đoán. Mặc dù thông qua các bằng chứng thu thập được trước đó, chúng tôi đã xác định được diện mạo và đặc điểm của hai tên này, nhưng nếu không phải các cậu, e rằng không thể bắt được bọn chúng nhanh như vậy. ”
Nói xong, Cảnh sát Trần ra hiệu cho viên cảnh sát phụ trách hồ sơ.
Người kia xoay màn hình máy tính sang, có vài tấm ảnh được tổng hợp bằng công nghệ điện tử, bản cuối cùng trong đó giống hệt tên đầu trọc bắt cóc tôi hôm nay.
Hóa ra là như thế...
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, trong lòng nghĩ lại quá trình ngày hôm nay.
Sáng nay tôi lái xe của bố đi. Lúc đi vội vàng, không nghĩ cái logo Mercedes-Benz sẽ gây gai mắt, có lẽ vì thế mới trở thành con cá lớn của đối phương.
Những tiểu khu đó đều thuộc hàng trung cấp đến cao cấp, thực sự có rất nhiều người giàu có nên việc họ tìm kiếm mục tiêu ở gần đó là điều dễ hiểu.
Đồng thời, nếu vụ bắt cóc chỉ là ý định nhất thời, thì cũng có nghĩa là chuyện này không liên quan gì đến Tiểu Hoan.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Dọa dẫm, tống tiền, mục đích cuối cùng vẫn là tiền, chứ không giết người.
Nhưng hành động sau đó của tên đầu trọc, rõ ràng là cá chết lưới rách, hạ quyết tâm giết người.
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi vẫn nói ra nghi ngờ của mình.
“Cảnh sát Trần, trong những vụ trước, tội phạm có hành vi quá khích không?”
Cảnh sát Trần nhìn tôi, “Hành vi quá khích, chẳng hạn như thế nào?”
“Mức độ thương tích nghiêm trọng, thậm chí còn có xu hướng giết người."
Anh ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng nói, "Người tới trình báo vụ án trước đó không có dấu hiệu bị thương nặng, hồ sơ vụ án cũng không đề cập tới."
Ngừng một chút, rồi nói tiếp, "Nhưng không có nghĩa là không có. Bây giờ người đã bắt được rồi, sau đó vẫn cần liên lạc với các đương sự, đến lúc đó tôi sẽ hỏi thăm kĩ một chút. "
Hứa Uy nghe xong đầu đuôi, nhẹ nhàng thở ra, liền nói với tôi: "Người anh em, cậu là đen đủi nên bị nhắm tới. Thôi coi như nhân họa đắc phúc. Ít nhất cậu đã giúp chú cảnh sát giải quyết vụ án. "
Cảnh sát Trần cười cười, "Thằng nhóc này nói đúng đấy, tôi thực sự phải cảm ơn các cậu."
Tôi phụ họa gật đầu, nhưng trán vẫn nhăn lại không giãn ra nổi.
Dù sao, tên đầu trọc đang ngồi xổm trong góc tường vẫn đang hung dữ nhìn tôi.
Thấy vậy, Hứa Uy chặn tầm nhìn của tên đầu trọc, an ủi tôi: "Không sao đâu, hắn hận cậu vì đã báo cảnh sát thôi. Với cả bắt cóc tống tiền, cộng với chứng cứ xác thực, hắn sẽ bị kết án ít nhất mười năm cho coi."
Như sợ tôi lo lắng, Cảnh sát Trần cũng nói: "Chuyện này các cậu yên tâm, các cậu có công trong việc hỗ trợ bắt giữ, sau này tù nhân được thả, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho các cậu. "
Trước ánh mắt chân thành của Cảnh sát Trần, tôi không thể giải thích được điều mình thực sự lo lắng.
Dù sao, việc kết bạn mù mịt không thể giải thích được, thực sự không phải là bằng chứng.
Tôi chỉ có thể gật đầu, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Có lẽ thực sự chỉ là tình cờ.
Dù sao tên đầu trọc này đã phạm tội hàng loạt với đủ động cơ, mà nick WeChat được thêm vào từ nhóm Trao thưởng ở trường đại học, tuổi của người đó chắc cũng xấp xỉ tuổi tôi. Hai người này và hai sự kiện đó, đều chẳng chút liên quan.
Sau khi ghi chép xong, bước ra khỏi đồn cảnh sát thì thấy trời đã tối.
Áo khoác của Hứa Uy vẫn còn trên người tôi, còn cậu ta thì đang lạnh run ôm lấy vai mình.
Mà tôi cũng chẳng thấy khá hơn. Mặc dù quần đã khô nhưng cả ngày nay tôi còn chưa ăn gì.
Tôi đói đến nỗi ngực dính vào lưng.
Tôi dùng cùi chỏ chọc vào cậu ta, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm đi, tớ mời.”
Chúng tôi bắt taxi chạy thẳng đến tiểu khu Hằng Thái, định bụng ăn no ở một quán gần đó, rồi thuận tiện lấy xe luôn.
Trong xe, Hứa Uy vò đầu bứt tai, gương mặt ghé sát cửa sổ lúc sáng lúc tôi, “Trang Tử, cậu có chắc không phải nhầm lẫn không?”
Cậu ấy đang ám chỉ việc bố tôi ngoại tình, nhưng cố kị tài xế, nên hỏi một cách tế nhị.
Tôi lắc đầu, “Không đâu.”
“Vậy cậu định làm gì? Hay … hay là thử bàn bạc với mẹ cậu xem?”
“Không được, tớ không thể nói.”
Ít nhất thì hiện tại không thể nói ra.
Với thông tin từ nhóm Trao thưởng, danh tính của Tiểu Hoan đó thực ra không khó để xác nhận.
Học đại học ở Thiên Tân, chắc cũng trạc tuổi tôi, mặc dù không biết bố tôi và cô ta gặp nhau như nào, nhưng chắc hẳn cô ta là người có gia cảnh trung bình và ham hư vinh.
Nhưng cô ta học đại học, thì vẫn nên quan tâm đến danh tiếng của mình.
Vì vậy, tôi định sẽ tìm gặp cô ta, ngả bài với cổ, cho dù phải thực sự đưa một khoản tiền và yêu cầu cô ta chủ động rời đi.
Xe tiến vào nội thành, cảnh vật bên đường ngả bóng lên cửa sổ, thay đổi theo tốc độ của xe.
Em gái tôi mới mười bốn tuổi, gia đình này chưa thể tan vỡ.
Tuy nhiên, vẫn phải nắm được tình hình cơ bản của người đó trước khi gặp trực tiếp.
Suy cho cùng, “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Sau đó, với tâm lý thử vận ​​may, tôi gửi ảnh chụp màn hình ảnh đại diện và ID WeChat cho Trần Hổ, hỏi cậu ta có còn nhớ người phụ nữ tên Tiểu Hoan này không.
Thấy tôi không nói thêm lời nào, Hứa Uy cũng không thuyết phục nữa, nói: "Được rồi. Vậy cần tớ hỗ trợ gì thì cứ nói.” Xong việc còn thở dài, vẻ mặt buồn bực, “Thì ra tiền tài cũng không thể mua được tất cả."
“Xạo thôi, đấy là do cậu tiền không đủ nhiều.”
Tôi áp chế cảm xúc rối loạn, giỡn chơi với Hứa Uy, "Trước khi không từ mà biết, ít nhất là cho ngày hôm nay, cậu muốn ăn sơn hào hải vị gì cũng được hết."
"Kiêu ngạo thế, tớ ăn cho cậu cạn túi luôn?"
Chúng tôi đang nói chuyện thì xe dừng lại.
Đang chuẩn bị xuống xe, thì điện thoại rung lên.
Tôi lấy ra xem qua, nhưng không ngờ đó là phản hồi của Trần Hổ.
“Trang Tử?”
“Đương nhiên biết chứ…”
“Nhưng cậu lấy WeChat của vợ tớ từ đâu?”
Vợ cậu ta?
Tôi nhíu mày, cầm điện thoại trong tay mà sững sờ.
Thậm chí còn không nghe thấy Hứa Uy bảo tôi xuống xe.
Tôi không xuống xe, tài xế cũng không thể lái đi, anh ta chỉ có thể ngập ngừng hỏi: “Xin lỗi, còn có chuyện gì nữa không?”
Hứa Uy giữ cửa xe nhìn tôi, “Trang Khâm?”
Tôi lắc đầu, xuống xe trước đã.
Đi vào nhà hàng gần nhất, cho đến khi ngồi xuống, chủ quán đã chuẩn bị xong, tôi vẫn không thể tập trung.
Vì vậy, tôi bảo với Hứa Uy: “Cậu gọi đồ ăn trước, tớ đi gọi điện cái đã.”
Chat chit qua lại trên WeChat cũng không thể giải thích rõ ràng, còn dễ bị lừa. Tốt hơn hết là trực tiếp gọi thẳng tới.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alo, ai đó?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại, có chút ồn ào.
“Là tớ, Trang Khâm.”
“Ồ, chờ một chút, ồn quá, để tớ ra chỗ khác nói chuyện.”
Người bên kia cuống quýt đáp lại, âm thanh trong điện thoại cao thấp, không khó nghe ra người trả lời điện thoại đang di chuyển.
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đường dưới gốc cây, lặng lẽ chờ đợi.
Ngay sau đó đầu dây bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
“Đã lâu không gặp, Trang Tử, hình như từ hồi cậu học cao học thì bọn mình không tụ tập nữa.”
Giọng người nghe điện thoại vẫn sang sảng và tràn đầy năng lượng, gợi lên rất nhiều kỷ niệm hồi còn trên sân bóng, làm tôi xúc động.
Tôi cũng mỉm cười, "Lúc nào cậu trở lại Thiên Tân, chúng ta tụ tập đi."
Nhưng lòng tôi có tâm sự, thực sự không thể toàn tâm toàn ý ôn chuyện cùng cậu ta, cho nên tán gẫu được vài câu, tôi liền chuyển chủ đề hỏi cậu ta: "Hổ ca, cậu bảo tài khoản WeChat đó là của vợ cậu là sao?"
"À," Trần Hổ giải thích, "Thực ra cũng chưa phải là vợ... nhưng mà cũng sắp rồi. Chỉ là vừa rồi hai gia đình mới gặp mặt và đang thảo luận kết hôn."
Lòng tôi nghi hoặc, nhưng vẫn phải giả vờ như không tiếp tục đặt câu hỏi: “Sao lại đột ngột kết hôn thế, bọn tớ thậm chí còn không biết vợ cậu là ai nữa. "
Người đầu máy bên kia cười hắc hắc," Thực ra là tình cờ. Cô ấy và bọn mình đều là cựu sinh viên khoa Quản trị, học sau chúng ta một học kỳ. Tên là Tiểu Hoan. Cậu có WeChat của cổ, tớ còn tưởng hai người quen nhau cơ.”
Vấn đề của cậu ta tôi không thể trả lời được, vì vậy tôi chỉ có thể chuyển chủ đề. “Làm sao hai người biết nhau?"
"Cậu có nhớ nhóm Trao thưởng Đại học thành phố không. Hồi đó tớ có nhận một order trong nhóm đó, kết quả không nhận được tiền, nhưng tình cờ gặp được cô ấy, bây giờ ngẫm lại đều là duyên phận."
Đương nhiên nhớ rõ…
Nhưng tôi chỉ nghĩ Trần Hổ đã gặp người đó và biết cô ta là ai, chứ chưa bao giờ nghĩ họ sẽ ở bên nhau, còn đến mức nói chuyện kết hôn.
Tôi bối rối, chỉ có thể thuận miệng phụ họa, "Thật là trùng hợp"
"Đúng vậy, nhưng dạo này tớ bận quá. Bằng không đã thông báo cho anh em về đám cưới rồi. Thiệp mời cũng đã in rồi, nhưng còn chụp ảnh cưới với bàn bạc với bên công ty tổ chức tiệc cưới nữa. Mấy ngày nay tớ không ngủ ngon giấc. Kết hôn mệt quá... "
Đầu dây bên kia lảm nhảm than thở, mặc dù là cằn nhằn nhưng từng câu chữ đều bộc lộ niềm vui của tân hôn.
Vì vậy vấn đề mà tôi muốn hỏi, đều không nói được nên lời.
Liên quan đến tiểu tam và ngoại tình, nếu không cẩn thận những chủ đề nhạy cảm này có thể phá hỏng cả cuộc hôn nhân.
Nhất là khi mọi thứ chỉ là phỏng đoán, tôi không thể nói nhảm, ngược lại, lỡ nhầm thì phải làm sao?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đổi ý, quyết định trực tiếp đến Sơn Đông.
Tôi muốn gặp Trần Hổ, thuận tiện xem cô gái tên Tiểu Hoan rột cuộc là ai.
Tự nói hồi lâu, cuối cùng Trần Hổ cũng nhận ra sự im lặng của tôi, dừng lại hỏi: “Đúng rồi người anh em, cậu đột ngột gọi điện cho tớ, có chuyện gì à?”
Tôi giả vờ nói dối, “Không có gì to tát đâu. Cố vấn của tớ có hợp tác với phòng thí nghiệm Tế Nam, bảo tớ đi Sơn Đông một chuyến, định rủ cậu đi ăn một bữa."
"Vãi, cậu đã đến Tế Nam, sao có thể bảo cậu mời khách?"
Đầu bên kia điện thoại có tiếng thúc giục, “Trần Hổ, sao nghe điện thoại lâu thế.”
Nên tôi đành chào tạm biệt: “Vậy cậu cứ bận việc trước, khi nào đến tớ sẽ liên lạc với cậu.”
Trần Hổ hoàn toàn đồng ý, có lẽ thực sự rất bận, thậm chí còn quên hỏi tại sao tôi có tài khoản WeChat của vợ sắp cưới cậu ta.
Khi tôi quay trở lại ghế lô, hầu hết các món ăn đã được dọn ra.
Hứa Uy đang lướt điện thoại vẫn chưa động đũa.
“Chờ tớ làm gì, cứ ăn trước đi!”
Cậu ta quăng đôi đũa dùng một lần qua, “Kính già thương trẻ, con trai còn đang đói, người làm cha như ta không đành lòng.”
“Cút đi.”
Thực sự là đói kinh khủng, chúng tôi không ai nói nữa, vùi đầu ăn uống.
Ăn xong một bát cơm, tôi mới cảm thấy cơ thể mình ấm dần lên.
Hứa Uy bưng một bát canh, hỏi tôi: “Hôm nay cậu có về trường không?”
“Về chứ, nhưng có thể phải nghỉ vài ngày.”
“Mấy ngày?”
Tôi cúi đầu tính toán lộ trình đi lại.
Từ Thiên Tân đến Tế Nam không xa, đi tàu cao tốc cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng hồ, thật ra đi đi về về một ngày là đủ, nhưng tình hình ở đó khó lường, nên tốt nhất nên ở lại hai ngày.
“Ba ngày?”
Hứa Uy trừng mắt nhìn tôi, “Tiểu tử cậu không muốn tốt nghiệp hả? Xin lão đầu Lý nghỉ ba ngày, ổng có thể tức đến mức lấy tóc giả ném cậu đấy.”
Tôi không lên tiếng. Tôi hiểu lời Hứa Uy nói là thật.
Lão Lý nổi tiếng nghiêm khắc, luôn theo đuổi thái độ hơn tài. Câu thần chú là “Ngốc cũng không sao, ngốc cũng không sao, nhưng hết ăn lại nằm, xin nghỉ mỗi ngày thì tuyệt đối không được.”
Hứa Uy thở dài thuyết phục tôi: “Cậu xin nghỉ làm gì, không phải là muốn điều tra chuyện bố cậu đấy chứ? Sao không để từ từ, để cuối tuần rồi tính tiếp?"
“Tớ phải đi Tế Nam." Tôi trả lời.
Có lẽ đã đoán trước được mục đích thật sự, Hứa Uy sững sờ một lúc, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Ngài muốn đến Đại Minh Hồ Bắc tìm Hạ Vũ Hà."
"Đúng vậy, Trẫm không thể giữ nước, trước khi chết muốn gặp được nàng ấy.”
Tôi bất đắc dĩ lườm cậu ta một cái, kể lại cuộc điện thoại với Trần Hổ.
Hứa Uy nghiêm nghị nhìn tôi, "Nói tóm lại, cậu nghi ngờ vợ cậu ta lừa dối, làm tiểu tam của bố cậu. Hiện tại tới đó, cậu định nói ra chuyện này trước khi bọn họ kết hôn?"
"Gần như vậy."
Hứa Uy im lặng, hồi lâu mới lấy điện thoại di động ra, “Tớ giúp cậu thử xem có thể xin nghỉ phép không, nhưng có thể không được đâu đấy.”
Trần Hổ thậm chí còn in thiệp mời rồi, chứng tỏ đám cưới sắp diễn ra. Từ quan điểm hạn chế tổn hại, nên phải tiến hành càng sớm càng tốt.
Cho dù cuối cùng phát hiện chỉ là một sự hiểu lầm, thì xác nhận sớm một chút vẫn yên tâm hơn.
Hứa Uy ra ngoài gọi điện xin nghỉ.
Tôi tự rót cho mình một tách trà lúa mạch, uống từng ngụm một.
Không lâu sau, Hứa Uy quay lại.
Cậu ta nhướng mày nhìn tôi đầy tự hào, “Xong rồi, nghỉ ba ngày, nếu không đủ thì có thể gia hạn thêm.”
“Làm sao mà xin được vậy?”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Thường ngày xin nghỉ với lão Lý cũng giống như giết ổng, sao lần này lại hào phóng như vậy?
"Tớ nói với Lý lão đầu, em gái cậu bỏ đi, tìm khắp nơi không được, sợ bố mẹ lo lắng nên cậu chưa nói với gia đình. Tớ xin phép nghỉ đi tìm con bé với cậu."
Tôi cau mày. "Thế mà cũng tin á?"
Cái cớ này y hệt nói hưu nói vượn, Lý lão đầu xảo quyệt như vậy, có thể tin được không?
Hứa Uy nhấp một ngụm trà, cũng kì quái: "Ai biết, tớ còn chuẩn bị bị nghiêm khắc phê bình. Ai ngờ ổng đồng ý nhanh như vậy, còn nói không cần lo lắng khóa học chuyên môn, ổng sẽ giúp chúng ta xin nghỉ phép."
Đến lúc cậu ta đặt tách trà xuống, tôi mới chợt nhận ra:" Không đúng, tớ xin nghỉ phép để đi Sơn Đông. Cậu xin phép làm gì? Sắp thi rồi. Đừng có chơi game ở ký túc xá mỗi ngày nữa, ôn bài hẳn hoi đi. "
"Vãi rắm, hình tượng của ba ở trong lòng con như thế đấy hả. "
Hứa Uy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm tôi, "Tớ không thể đi cùng cậu sao? Cậu một phát bắn chạy đến chỗ anh trai sắp cưới nói vợ lừa, nếu sai thì có mà bị đánh chết thì sao. Đến lúc đó ngay cả người nhặt xác cũng không có."
Chậc chậc.
Cũng phải.
"Ok, vậy cậu đi cùng tớ một chuyến, khi nào về thì cùng cày đêm ôn tập cuối kỳ."
"Cày đêm? Tớ không cần thức khuya, tớ có vũ khí bí mật."
Hứa Uy vẻ mặt tự mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.