Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 84: Khóa cảng




Chào hỏi xong rồi, tôi nắm tay Harry chạy nhanh vào phòng Ron. Thấy thế, Eric và Ron cũng chạy theo, trên đường còn gặp cả Hermione. Đóng cửa cẩn thận để đảm bảo là không ai nghe thấy hay vào phòng, tôi mới hỏi:
- Harry, chuyện về Lockhart là có thiệt không?
Harry chỉ gật nhẹ đầu. Tôi bỗng cảm thấy lòng bất an.
- Không biết ông ta hận ai nữa..
- Có chuyện gì hả Daisy? Sao lại liên quan tới Lockhart?
Hermione hỏi, và Harry bắt đầu giải thích. Khi kết thúc câu chuyện, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Rồi, tôi đứng lên, nói nhỏ:
- Tớ không lo Voldemort hồi sinh, nhưng mà tớ mong Lockhart không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của tớ. Các cậu nhớ cẩn thận với ông ta đấy.
Tôi vừa bước tới mở cửa thì bắt gặp Ginny đứng đó định xin vào. Nhìn thấy con bé, tôi có hơi giật mình, gượng cười hỏi:
- Em có chuyện gì sao, Ginny?
- Em muốn nói chuyện với chị.
- Ồ vậy hả? Vào trong đi Ginny.
- Không, nói chuyện riêng thôi.
- Ơ.. Quan trọng đến thế sao?
- Tới phòng em đi, chị Daisy.
Tôi miễn cưỡng đi theo Ginny đến phòng con bé. Ginny đóng cửa cẩn thận rồi mời tôi ngồi lên giường nói chuyện.
- Có chuyện gì mà cần phải bí mật thế?
- Chị có quan hệ gì với Riddle?
- Ơ.. em-em.. vẫn còn nhớ sao?
- Chị chỉ biết dụ dỗ con trai thôi à?
- Này! Em đừng quá đáng nhé!
- Em chỉ tin vào những gì em thấy.
- Em chỉ mới nhìn thế giới bằng nửa con mắt thôi!
- Thế chị lí giải tại sao anh Riddle cư xử thế đi.
- Chị chỉ thuyết phục Tom thôi, còn lại chị chẳng biết.
- Em thấy điều đó thật khó tin.
- Chị biết là vì em thích Harry nên mới như vậy thôi.
Ginny nghe vậy thì đỏ bừng mặt, lắp bắp nói:
- A-Ai bảo chứ? Em l-làm gì có!
- Tùy em vậy. Chị đi đây.
Tôi lạnh lùng bước ra khỏi phòng, để lại Ginny một mình ở đó. Haizz.. Lúc nào cũng vậy, tình yêu thật phiền phức!
Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm để tham dự Cúp Quidditch thế giới. Trên đường đi, ông Weasley đã giải thích cho Harry hiểu về Khóa cảng. Chúng tôi trèo lên đồi Stoatshead trong trạng thái còn mơ ngủ. Nhiều lúc tôi súyt ôm hôn đất mẹ cũng chỉ vì thế. Tôi là người lên được đỉnh đồi cuối cùng, và cũng vì đợi tôi, họ cũng chưa tản ra tìm kiếm cái Khóa Cảng. Rồi, khi toan đi tìm nó thì ai đó nói lớn:
- Ở đây nè, Arthur! Lại đây các cháu, chúng ta kiếm được rồi.
2 hình thù cao lớn in bóng trên nền trời còn lấp lánh sao bên kia sườn đồi vẫy gọi. Ông Weasley mỉm cười sải bước tới gần người đàn ông vừa la và chào hỏi:
- Anh Amos!
Chúng tôi theo gót ông Weasley bước tới. Người đàn ông bắt tay với ông Weasley là 1 pháp sư có gương mặt hồng hào và 1 bộ ria rậm màu nâu. Ông ta đang cầm 1 chiếc giày ống cũ kỹ trông đã mốc meo cả ra. Ông Weasley giới thiệu:
- Các con, đây là bác Amos Diggory. Bác ấy làm việc ở Bộ Quy chế và Kiểm soát sinh vật huyền bí. Và ba nghĩ là các con biết cậu Cedric, con trai của bác ấy chứ hả?
Cedric Diggory là 1 anh chàng 17 tuổi cực kỳ đẹp trai. Anh là đội trưởng và là Tầm thủ của đội Quidditch nhà Hufflepuff ở trường Hogwarts. Cedric quét đôi mắt lên mọi người và cười nói:
- Xin chào.
Tôi loạng choạng bước đến, miệng khẽ nhếch lên:
- Anh..
Rồi tôi ngã người vào người Cedric. Anh ấy đỡ lấy tôi, cười bảo:
- Em vẫn vậy nhỉ, Daisy?
- Đây là? - Ông Amos cau mày hỏi.
- Đây là Daisy, ba biết em ấy mà, người thuộc cả 4 Nhà.
- Ôi trời ơi! Cô bé ấy đây sao? Mà, cô bé bị sao vậy?
- Không sao đâu ba, chỉ là buồn ngủ chút thôi.
- Anh là gì với Daisy? - Eric đanh mặt lại.
- Đàn anh Hufflepuff thôi. Con bé được anh chăm sóc ở đấy.
- Chỉ thế thôi à? - Lần này là tới lượt Harry.
- Thật mà. Có chuyện gì không ổn sao?
Cả 2 không trả lời, cố gắng tránh ánh mắt của anh Cedric. Thiệt tình! Ồn như vậy sao tôi ngủ được chứ! Anh Cedric nhờ Hermione giữ tôi một lúc để tiện cõng tôi. 2 anh em sinh đôi vẫn còn đang bận bàn chuyện gì đó bí mật. Và trong lúc ấy, ông Amos hỏi han:
- Ngoài cô bé kia, tất cả đều là con anh đấy hả?
- À không, chỉ mấy đứa đầu đỏ thôi.
- Thế còn 3 đứa này thì sao?
- Hermione Granger, Eric Williams và Harry Potter, các cháu ấy đều là bạn của thằng Ron nhà tôi.
- Thần linh ơi! Harry Potter đây sao?
- Ơ.. Dạ phải ạ.. - Harry đổ mồ hôi.
Trước khi ông Amos nói gì thêm, ông Weasley đã xem đồng hồ và nói:
- Sắp tới giờ rồi. Chúng ta có cần chờ thêm gì không?
- Không, gia đình Lovegood thì đã đến đó 1 tuần trước rồi, còn gia đình Fawcett thì không kiếm được vé. Trong vùng này đâu có nhiều người như chúng ta hả?
- Theo tôi được biết thì không. Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng.
- Gia đình Lovegood có ở gần chúng ta không ạ? - Tôi dụi dụi mắt nói.
- Cái này thì ta không biết, xin lỗi cháu nhé.
- Haizz.. Mình muốn gặp Luna.. - Tôi lẩm bẩm.
Ông Weasley đưa mắt nhìn Hermione và Harry:
- 2 con chỉ cần chạm vô Khóa cảng, chỉ cần vậy thôi, chạm 1 ngón tay cũng được.
Do đeo ba lô cồng kềnh trên lưng cho nên cũng khó để chạm vào 1 chiếc giày ống cũ rích trên tay ông Diggory. Tất cả chúng tôi đứng đó, trong 1 vòng tròn chặt chẽ. 1 làn gió lạnh thổi lùa qua đỉnh đồi. Không ai nói gì cả. Ông Weasley chăm chú ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm:
- 3.. 2.. 1!
Điều tôi mong chờ xảy ra ngay tức thì: Tôi cảm thấy như thể có gì đó kéo tôi tiến về phía trước mà không thể cưỡng lại được. Tôi cảm giác được Eric và Harry đang ở 2 bên, vai của họ thì đụng vô vai của tôi; và tất cả đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc xoáy sâu vào nhau, giống như kiểu chiếc giày đang hút tôi tới trước bằng ma lực nam châm vậy, và rồi..
Chúng tôi tiếp đất. Có lẽ vì tôi mà anh Cedric có hơi loạng choạng. Eric, ông Weasley, ông Amos cũng có vẻ như bị gió quất, còn mấy người thì bò lăn ra nền cỏ. Rồi, 1 giọng nói vang lên:
- Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead.
Tôi khẽ cựa quậy trên lưng anh Cedric. Hừ! Có ngủ thôi mà cũng không được à nha! Chúng tôi đã đến 1 nơi có vẻ như là 1 cánh đồng hoang mờ mịt trải dài và trống vắng. Trước mặt chúng tôi là 2 lão phù thủy trông bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi hết sức. 1 trong 2 lão cầm 1 cái đồng hồ vàng bự chảng, còn người kia thì cầm 1 cuộn giấy da dày cui và 1 cây viết lông ngỗng. Cả 2 lão phù thủy đều ăn mặc như dân Muggle, tuy rằng họ mặc luộm thuộm hết chỗ nói: Lão cầm đồng hồ mặc 1 bộ đồ nỉ, mang giày cao su cao tới bắp đùi; còn lão kia thì mặc váy ca rô của dân Tô Cách Lan và trùm một cái pông-xô. Mà thôi kệ đi, quan tâm nhiều làm gì? Anh Cedric chợt thì thầm:
- Ngủ đi Daisy. Anh sẽ đưa em đến nơi.
Nghe vậy, tôi bỗng có cảm giác thoải mái và tiếp tục giấc ngủ của mình.​
Một lúc sau, tôi nghe tiếng anh Cedric gọi:
- Daisy. Dậy đi em.
Tôi dụi dụi mắt, hỏi lại:
- Tới nơi rồi ạ?
- Ừ. Tới nơi rồi.
Nghe vậy, tôi tuột khỏi lưng anh Cedric, mắt dáo dác nhìn xung quanh. Nơi đây bị sương mù bao trùm hoàn toàn, mà có sương mù hay không thì cũng không thể nào biết có bao nhiêu cái lều quanh đây. Những chiếc lều ấy dù có giấu giếm đến cỡ nào cũng lòi cái đuôi chuột phù thủy ra, bởi, họ thích khoe khoang nên thêm thắt đủ thứ lên cái lều..
Lều của chúng tôi nằm ở bìa rừng trên chỗ cao nhất của khu đồng trống. Chỗ đó trống trải và có 1 cái biển nhỏ xíu đóng xuống mặt đất ghi là WEEZLY (Thật ra là họ ghi sai tên nhà Weasley đấy mà). Nó là cái lều đôi phép thuật được cho mượn chứ làm gì có chuyện nhà Weasley có tiền mua. Bỗng, anh Cedric lên tiếng, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ trong mơ màng:
- Daisy, em có làm sao không? Còn buồn ngủ ạ?
- Ơ không ạ. Anh có mệt không, vào trong nghỉ đã.
- Thôi. Ba đang đợi anh. Hẹn gặp lại em nhé.
- Vâng. Tạm biệt anh ạ. - Tôi cúi đầu chào.
- Tạm biệt. - Anh Cedric vẫy tay với tôi rồi đi khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.