Chúng tôi gõ cửa buồng vệ sinh của Myrtle Khóc Nhè. Chị ta đang ngồi trên cái bồn nước cuối buồng, khuôn mặt vẫn lơ đãng như thường ngày.
- Là tụi bây nữa à? Lần này muốn gì nữa đây?
- Chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào thôi.
Khuôn mặt của Myrtle lập tức thay đổi khi nghe điều đó. Trông chị ta phấn khởi như thể trước giờ chưa ai hỏi chị ta một câu... ờm, tâng bốc đến vậy. Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt:
- Ôi! ~ Thật là kinh hồn bạt vía! Chuyện xảy ra ngay tại đây nè, và ta còn nhớ rõ lắm. Vì bị Olive Hornby đem cặp kính ra chọc ghẹo miết, ta đã khóa cửa buồng tắm rồi ngồi đây mà khóc. Bỗng, ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh, ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác, vì ta chẳng hiểu gì cả. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn. Đó là tiếng con trai. Ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh đó đi chỗ khác hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi...
Myrtle vươn người lên, ra vẻ cực kỳ quan trọng, gương mặt đột nhiên sáng rỡ.
- Thế rồi ta chết!
- Chết như thế nào?
Đôi mày Harry khẽ cau lại.
- Ai biết được!
Chị ta nói bằng giọng kín bưng:
- Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng to bự. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng...
Harry vẫn thắc mắc:
- Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác ở đâu?
Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.
- Đâu đằng đó ấy.
Tôi và Eric bước tới xem xét, chợt nhận ra một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi nước bằng đồng. Cậu rít, nghe chẳng khác nào tiếng rắn:
- Mở ra.
- Đúng rồi! Chính là thứ tiếng đó!
Myrtle vừa kêu lên thì từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt một ống nước rất lớn, đủ để cho cả một người trưởng thành to béo chui vào được. Tôi bay lên, định ôm theo Harry nhưng Eric nhăn mặt bảo:
- Để tớ.
Và rồi cậu mới là người đưa Harry xuống. Tôi đảo mắt, nhún vai, thiệt chẳng biết nói gì hơn.
- Nếu mọi người chết thì đến đây nhé. Tôi không ngại chia sẻ cái buồng vệ sinh này đâu.
Myrtle tươi tỉnh nói. Tôi cười trừ rồi bắt đầu bay xuống. Men theo đường ống nước, chúng tôi cuối cùng cũng đã vào trong Phòng chứa bí mật. Ánh sáng phát ra từ đầu đũa phép cũng không đủ rọi đường đi. Địa đạo tối đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn ở phía trước. Bộ xương của những động vật nhỏ thì rải đầy bên dưới. Những đốm sáng duy nhất soi bóng chúng tôi lên vách tường ẩm ướt. Nhìn qua, thấy bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau hết sức kỳ quái. Mọi thứ xung quanh lại yên ắng đến đáng sợ.
Đi được một lúc, chúng tôi phát hiện cái da rắn rỗng không màu xanh lục sặc sỡ. Ắt hẳn con Tử Xà này phải dài ít nhất 7 thước chứ chả chơi! Bay qua cái da rắn đó là chúng tôi đã đứng trước một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn khổng lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn thì làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh, trông thật sống động và nguy hiểm. Eric lại là người rít lên:
- Mở ra.
Hai con rắn tức thì tách ra. Bức tường nứt đôi, mở rộng và trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt. Chúng tôi đang đứng ở đầu một căn phòng rất dài và mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút, được chống đỡ bằng những cột đá ngất nghểu. Trên cột có khắc con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo, xanh xao và rờn rợn. Harry nắm chặt đũa phép phòng thủ.
Tiến thêm vài bước nữa, một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện lù lù ngay trước mắt. Pho tượng đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng, và chúng tôi phải ngước đến mỏi cả cổ để ngó gương mặt khổng lồ tuốt trên cao: một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa xõa tới gấu áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng. Và giữa đôi chân là một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen. Harry hét lên:
- Ginny!
Rồi cậu phóng ngay đến bên Ginny. Quỳ xuống, cậu khẽ lay lay người con bé. Tôi và Eric cũng bước theo sau, lặng lẽ ngắm nhìn căn phòng.
- Ginny!... Ginny!... Đừng chết em ơi...
Harry quẳng cây đũa phép qua một bên, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay người con bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt. Con bé không bị hóa đá, nhưng Harry vẫn lo lắng gọi:
- Ginny! Tỉnh dậy đi mà! Anh xin em đấy!
Thân hình nhỏ bé của Ginny dưới sức lay của Harry cứ nghiêng ngả, trông như một cái xác không hồn. Bỗng, một giọng nói đắc thắng vang lên:
- Con bé sẽ không tỉnh lại đâu.
Harry giật bắn người, xoay phắt lại, bắt gặp hình ảnh một thiếu niên đang đứng dựa lưng vào cây cột gần nhất. Đôi lông mày nheo lại, Harry hỏi:
- Anh là ai?
Anh ta không trả lời, mỉm cười bước tới chỗ tôi, cầm lấy bàn tay tôi và đặt lên đó một nụ hôn.
- Đã lâu không gặp em, Daisy.
Tôi đảo mắt và chép miệng. Dứt tay ra khỏi Tom, bước tới chỗ Ginny, tôi quỳ một chân xuống, lấy cuốn nhật ký ra khỏi người con bé. Bỗng dưng Tom lại ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Eric kéo tay anh ta ra, đen mặt mà rít lên:
- Tom Marvolo Riddle...
- Hửm? Ngươi là ai?
Tom quay đầu lại, nheo mày, tay vẫn không chịu buông.
- Đây là điều em đã suy nghĩ à?
Tôi gật đầu, thoát ra khỏi vòng tay của Tom. Harry bắn thần chú tới. Anh ta nhanh tay chộp lấy đũa phép của Ginny hóa giải.
- Harry Potter, ngươi vẫn còn non và xanh lắm.
Rồi anh ta chợt rít lên:
- Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn nhà sáng lập Hogwarts.
Chúng tôi xoay người lại. Gương mặt đá khổng lồ của Slytherin đang chuyển động. Cái miệng đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, cho đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại. Từ trong miệng đá có cái gì đó đang chuyển động, như từ dưới đáy vực sâu thẳm trồi lên. Ấy thế mà, mặt sàn lại rung chuyển như có cái gì nặng nề lắm vừa rơi xuống. Tom lại cười khẩy:
- Để coi nào... Harry Potter, mày chết trước nhé?
- Rốt cuộc nhà ngươi là ai chứ?
Harry tức tối hét. Tom như dùng cây đũa phép của Ginny ghi lên không khí hàng chữ lửa:
TOM MARVOLO RIDDLE
Rồi anh ta vẩy đũa phép một cái, những chữ cái đó liền sắp xếp theo một thứ tự khác:
I AM LORD VOLDEMORT
Harry chết trân tại chỗ. Cậu không thể ngờ được đây lại là thời niên thiếu của Voldemort.
Rồi bỗng nhiên,ánh sáng bừng lên trên đỉnh những cây cột gần nhất. Một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có cái đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, với những móng vuốt cũng bằng vàng lấp lánh, và quắp theo một cái nùi giẻ tả tơi. Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến bên cạnh Harry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra rồi nặng nề đáp xuống vai cậu.
Khi nó xếp cánh lại, Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ cũng bằng vàng, dài và sắc lẻm, cùng với một đôi mắt đen tròn sáng quắc. Cậu nhận ra cái nùi giẻ ấy: chiếc nón Phân loại đây mà! Con chim ngừng hót. Nó cứ đậu yên trên vai Harry, tỏa làn hơi ấm áp ra xung quanh, đôi mắt sáng thì nhìn Tom chòng chọc.
Tom cũng ném đôi mắt sắc lẻm của mình về phía Fawkes, lẩm bẩm:
- Một con phượng hoàng...
- Fawkes! Lại đây nào.
Nghe tiếng gọi, con chim liền bay đến đậu trên cánh tay tôi. Tom cúi xuống hỏi nhỏ:
- Em thích động vật à?
- Vâng! Hầu hết ạ.
Tôi vô tư trả lời, không để ý đến biểu hiện trên khuôn mặt anh ta.
- Anh cũng khá thích chúng, nhưng anh thích em hơn. Chi bằng em làm thú cưng cho anh đi.
Tom nâng cằm tôi lên, mặt đối mặt. Như bình thường tôi sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng câu này thì lại đả kích tinh thần tôi rất lớn. Anh ta chơi thật rồi! Tôi đỏ bừng mặt, không chừng đã như cá sa vào lưới.
Bỗng nhiên, một cảnh tay ấm áp choàng lấy cổ tôi, kéo tôi về với thực tại.
- Ngươi nghĩ ta cho phép sao?
Tom nhăn mặt, thẳng người dậy rồi nói bằng Xà Ngữ:
- Vướng víu quá. Có lẽ phải xử các người trước rồi. Tử Xà, đuổi cùng diệt tận Harry Potter cho ta.
- Đứng yên! - Harry nhắm tịt mắt lại, cũng nói bằng Xà Ngữ.
- Vô ích! Nó chỉ nghe lệnh Người kế vị Slytherin thôi.