Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 45: Tiếp tục hành động




Két két két... Những cánh cửa dọc hai bên hành lang thi nhau mở ra và mọi người đổ xô ra ngoài. Trong mấy phút dài dằng dặc sau đó, tình huống thật là rối rắm, đến nỗi Justin có nguy cơ bị đè bẹp, còn Nick Súyt Mất Đầu thì bị dẫm đạp lên mình liên tục. Harry thì đứng tựa sát tường như bị ghim vô đó, trong khi các thầy cô ra sức quát học trò để giữ trật tự. Tôi và Eric nhanh chóng bay lên cao lánh nạn. Giáo sư McGonagall chạy tới, đằng sau là cả một lớp chạy theo. Bà dùng cây đũa phép gõ nên một tiếng nổ lớn khiến cho mọi người im thin thít, rồi bấy giờ bà mới ra lệnh cho tất cả trở về lớp học.
Đột nhiên, có người chỉ tay lên trời.
- Nhìn kìa!
Mọi người nghe vậy thì tò mò, nhìn theo hướng ngón tay người đó chỉ và hoảng hồn khi thấy chúng tôi lơ lửng trên cao mà không cần cây chổi nào. Chúng tôi nhìn nhau rồi từ từ đáp xuống.
- Sao các trò lại ở trên đó? Sao các trò có thể?
- Đông quá nên tụi em phải trốn tạm ở trên ạ.
Tôi cười trừ, chỉ tay vào hai cái thi thể kia.
- Không quan tâm đến họ à?
Giờ đây mọi người mới để ý. Họ sững sờ trước sự việc, bởi ngay cả con ma Nick Súyt Mất Đầu cũng bị hóa đá. Ernie, một học viên của Hufflepuff, mặt cắt không còn một giọt máu, hét lên:
- Bắt quả tang tại trận nhé! Cả ba đứa chúng mày!
- Tôi mà làm thì tại sao lại phải nói Peeves hét lên như vậy chứ?
- Peeves nghe lời mày? Đùa à?
Vừa dứt lời, Peeves ném mấy cục phấn trên tay thẳng vào mặt Ernie, ngồi lên vai tôi cười khoái trá. Ernie la toáng lên:
- Đau! Sao có thể?
Tôi cùng Peeves đập tay với nhau, nhếch môi cười khinh.
- Mày... Mày... - Ernie tức đến sôi máu, lấy chuyện khác ra nói. - Mọi người cũng thấy rồi đó! Hai đứa Williams này chẳng phải là quá khác biệt so với học sinh năm hai bình thường sao? Rõ ràng hai đứa nó thừa năng lực để có thể là Kẻ kế vị Slytherin! Tôi thấy hai đứa nó còn đáng nghi hơn cả thằng Harry Potter.
- Không được như người ta thì kêu ca à? - Tôi khoanh tay lại, nhướn mày.
- Đủ rồi! Daisy, Eric, các con lên phòng thầy hiệu trưởng với ta.
Trời ạ, lại mệt nữa rồi. Tôi thở dài, lững thững bước theo sau giáo sư McGonagall. Eric liếc mắt nhìn mọi người một hồi rồi cũng bước theo.
* * *
Chúng tôi theo giáo sư McGonagall lặng lẽ bước vòng qua một góc hành lang, đến trước một miệng máng xối khổng lồ bằng đá khắc hình một con thú cực kỳ xấu xí. Nơi này đối với chúng tôi quá đỗi quen thuộc, bởi khi chán ngán hoặc rảnh rỗi là chúng tôi lại đến thăm cụ Dumbledore.
- Kẹo chanh!
Hiển nhiên đây là một mật khẩu, bởi vì con thú bằng đá bỗng nhiên sống động, nhảy phóc một cái, tránh qua một bên, và bức tường đằng sau nó tách ra làm đôi.
Đằng sau bức tường là những bậc cầu thang xoắn ốc êm ái chuyển động lên cao giống như cầu thang cuốn tự động. Và vừa khi tất cả đã đặt chân lên thềm thì cánh cửa liền đóng ập lại. Chúng tôi được nâng lên càng lúc càng cao, cho đến khi trước mặt là một cánh cửa bằng gỗ sồi bóng láng có nắm đấm cửa bằng đồng đúc theo hình dạng Sư ưng, biểu tượng của Gryffindor.
Chúng tôi và giáo sư McGonagall bước ra khỏi bậc thang đá trên cùng. Bà gõ nhẹ lên cánh cửa. Nó lặng lẽ mở ra như mời mọi người bước vào. Bảo chúng tôi đứng chờ trong phòng rồi bà nhanh chân chạy đi đâu đó, có vẻ như là đi tìm cụ. Tôi đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt dừng lại ở con phượng hoàng Fawkes, và cũng là thú cưng của cụ Dumbledore. Đậu trên một nhánh cây vàng, nó trông cũng chẳng oai hơn khi già nua và lụ khụ, chẳng khác gì một con gà tây hom hem bị vặt lông hết một nửa. Fawkes nhìn tôi bằng một ánh mắt thâm hiểm như chủ của nó, tuy là hai mắt có lờ đờ và lông lá cứ rụng liên tiếp.
Ai không biết sẽ khá hốt hoảng đấy, mặc dù chuyện này thật ra cũng bình thường thôi. Chết và lại hồi sinh. Đây là vòng đời của một con phượng hoàng. Không giống như những sinh vật bình thường khác, chúng là một trong những loài sinh vật kì diệu, gần như bất tử với sức sống cực kì mãnh liệt. Đũa phép có lõi là một chiếc lông đuôi phượng hoàng, vì thế mà khó thuần phục, đôi khi lại còn tự ý hành động không cần sự cho phép của chủ nhân.
Tôi dứt mắt khỏi Fawkes, nhìn lại căn phòng tròn rộng rãi, đầy những âm thanh buồn cười với mớ dụng cụ bằng bạc lạ lùng xếp trên mấy cái bàn chân cẳng khẳng khiu, cứ kêu vo vo và xịt ra những cụm khói nhỏ. Mấy bức tường xung quanh treo đầy chân dung các hiệu trưởng cũ của Hogwarts. Họ còn đang ngủ gà ngủ gật trong khung tranh nên chẳng để ý đến sự hiện diện của hai nhóc tì chúng tôi. Ở trong phòng lại có cả một cái bàn giấy khổng lồ với bốn chân bàn có vuốt. Đằng sau là một cái kệ, và trên kệ là cái nón phù thủy te tua sờn nát. Tôi bước lại, nhấc nó xuống và mỉm cười.
- Xin chào Nón Phân loại, ông có khỏe không?
Cái Nón Phân loại ngáp một cái, trả lời:
- Tưởng ai, hóa ra là nhóc. Ta còn đang trong kì nghỉ mà nhóc làm phiền là sao?
Tôi cười khì, còn chưa kịp đáp lại lời nào thì Fawkes đột nhiên cháy bừng lên như một trái cầu lửa. Rít lên một cái thật to, trái cầu ấy biến mất sau vài giây và chỉ để lại một đống tro tàn bên dưới. Cùng lúc đó, cánh cửa văn phòng mở ra. Cụ Dumbledore bước vào, dáng điệu buồn rười rượi, nhưng khi thấy chúng tôi thì cụ lại mỉm cười hiền hậu.
- Fawkes tự thiêu rồi cụ ạ. Lần đầu tiên con được thấy. Cho đến lúc chết thật khiến người khác kinh hồn.
- À, cũng đã đến lúc nhỉ? Mấy ngày nay nó trông hãi hùng hết sức. Thầy đã bảo nó cháy luôn cho rồi.
- Phượng hoàng kì diệu quá phải không thầy? Tới số chết thì nó lại bừng cháy lên để rồi lại được tái sinh từ-
Chưa dứt câu thì đã có tiếng ríu rít vang lên. Từ đống tàn tro xám ấy, một con chim mới nở, da nhăn nheo và bé tí xíu, đang thò đầu ra và trông xấu xí y chang con chim cũ. Haizz... Còn may là lớn lên nó không như vậy đấy. Tôi bất giác mỉm cười, ngón tay không chịu nổi sự hiếu kỳ mà chạm vào con chim non. Cũng có chút dễ thương...
Tôi đang suy nghĩ vẩn vơ thì dòng suy nghĩ ấy lại bị cắt đứt. Bất thình lình, bác Hagrid xông vào phòng khiến mọi người giật nảy. Lần này, người bị đem tới văn phòng cụ Dumbledore đâu phải là Harry, vậy tại sao bác ấy lại chạy tới đây cơ chứ!?
Nhìn bác mà tôi chẳng thể nào giấu nổi sự ngạc nhiên. Bác vẫn còn hớt hải, cái nón trùm đầu lệch ra khỏi mái tóc đen bù xù, và xác con gà trống vẫn còn lủng lẳng trong bàn tay to tướng của bác. Bác khẩn thiết nói với cụ Dumbledore rằng:
- Thủ phạm không phải là hai đứa nó đâu thưa giáo sư Dumbledore! Mặc dù tôi biết tôi chẳng có bằng chứng gì nhưng mà...
Cụ Dumbledore định nói điều gì đó, nhưng bác Hagrid vẫn luôn miệng không nghỉ, tay vung vẩy xác con gà trống trong cơn xúc động, làm cho lông gà bay tơi tả khắp phòng.
- Không thể nào là hai đứa nó được cụ ạ! Tôi sẵn sàng tuyên thệ bảo lãnh trước Bộ trưởng Bộ Pháp thuật nếu như tôi phải...
- Bác Hagrid, tôi...
- Cụ bắt nhầm thủ phạm rồi. Mặc dù chúng nó có giỏi thật nhưng tôi biết cả hai không bao giờ-
- Bác Hagrid!
Cụ Dumbledore buộc phải to tiếng.
- Tôi không hề buộc tội cả hai đứa.
- Ủa? Vậy hả?
Bác Hagrid khựng lại, cánh tay nắm xác con gà trống buông xuống. Tôi và Eric nhìn nhau tủm tỉm cười.
- T-Thôi được, thưa hiệu trưởng, tôi sẽ chờ ở ngoài.
Nói rồi thẹn thùng bước cồm cộp ra ngoài. Tôi kéo tay áo bác lại, nhe răng bảo:
- Cảm ơn đã quan tâm đến tụi cháu. Chút nữa xong việc, tụi cháu đến thăm bác được không?
Nghe đến đó, bác Hagrid bỗng vui trở lại. Bác gật đầu lia lịa rồi vẫy tay chào tạm biệt mọi người và bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.