Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 36: Cái tên ba hoa




Vào một ngày đẹp trời, gia đình Weasley đến đón chúng tôi, nhưng không phải bay bằng... xe hơi, mà là chạy trên đường. Dì dượng thật ra vẫn muốn giữ Harry lại, đặc biệt là dì Petunia, nhưng ngoài mặt lại nói muốn quẳng cậu đi càng nhanh càng tốt. Đi được một hồi, cứ tưởng sẽ yên ổn, ai dè đến nơi vắng vẻ thì cái xe tàng hình rồi bay lên luôn. Phù thủy cuối cùng vẫn là phù thủy.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy nhà Ron. Trông có vẻ như ngày xưa nó từng là một cái chuồng heo bằng đá rất lớn (không có ý xúc phạm), nhưng sau được thêm vô chỗ này một phòng, chỗ kia một gian, cho đến khi thành một căn nhà nhiều tầng và xiêu vẹo như thể phải được chống đỡ bằng phép màu. Mà dám cá là thế lắm!
Trên mái ngói đỏ nhô lên bốn hay năm cái ống khói. Một cái bảng cắm lệch trên mặt đất gần cổng ghi chữ: "THE BURROW". Ngổn ngang trước cửa cái là những chiếc giày ống cao su và một cái vạc rất ư cũ kỹ. Trong sân có nhiều con gà nâu mập mạp đang bươi mổ, cùng nhiều thứ đồ linh tinh khác.
Thật lòng tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ chữa được cái bệnh sạch sẽ của mình ở đây, hoặc rủi ro là bệnh sẽ càng nặng hơn.
Cuộc sống ở trang trại Burrow khác xa một trời một vực với cuộc sống ở Privet Drive. Gia đình Dursley thích mọi thứ ngăn nắp và trật tự, còn cái nhà của gia đình Weasley thì nổ tung với đủ thứ chuyện lạ và bất ngờ.
Một tuần sau kể từ khi ở đây, chúng tôi nhận được thư từ Hogwarts. Ginny cũng vậy, con bé sẽ vào học ở Hogwarts trong năm nay, và tôi chắc năm nay sẽ không được như con bé mơ ước. Con bé háo hức lắm, nghĩ cũng thật là tội.
* * *
Sáng thứ tư, bà Weasley gọi chúng tôi dậy sớm, và chúng tôi sẽ đi đến Hẻm Xéo bằng bột Floo. Dĩ nhiên điều này làm tôi rất vui. Và khi tôi bảo sẽ đi cùng với Harry, trông cậu đỡ lo hơn hẳn. Cậu cũng chưa từng sử dụng loại bột này giống như tôi vậy.
Nắm lấy tay Harry, tôi lấy một nhúm bột quẳng vào lò sưởi. Ngay khi có tiếng ầm ầm vang lên và ngọn lửa chuyển màu xanh ngọc bích bốc cao qua khỏi đầu là tôi hô to:
- Hẻm Xéo!
Trước khi biến mất, tôi thấy mặt Ginny đầy khó chịu. Thôi nào... Chỉ là muốn đảm bảo Harry không đi lạc thôi mà! Có cảm giác như thể chúng tôi bị hút xuống một cái cống khổng lồ. Tôi thấy hình như mình bị quay tít, tiếng ầm ầm làm điếc cả tai. Cố gắng mở mắt ra nhưng cơn lốc lửa xanh làm tôi chóng mặt quá, và tôi thì vẫn cảm thấy mình bị xoay tít và cuốn đi...
* * *
Bây giờ tôi lại có cảm giác như bàn tay lạnh ngắt của ai đó vỗ vào mặt. Tôi nằm dài trên sàn đá lạnh của căn nhà nào đó. Phủi bụi bẩn trên người, chúng tôi bước ra ngoài phố. Thấy cặp kính của Harry bị sứt mẻ, tôi vẩy đũa phép nhẹ một cái, và lập tức chiếc kính trông như mới.
- Cảm ơn. - Harry cười, tay sửa lại gọng kính.
- Không có gì. Chúng ta đi lấy tiền thôi.
* * *
Trên đường đến Gringotts, chúng tôi gặp gia đình Weasley và gia đình Granger. Mọi người đang vui vẻ thì tôi bỗng cảm thấy có ai đó theo dõi mình. Ngó dáo dác xung quanh mà chẳng thấy ai, tên này cũng trốn giỏi thiệt!
Nhà Weasley quả thật nghèo lắm! Cánh cửa hầm mở ra mà chỉ có lấy vài đồng bạc Sickle và duy nhất một đồng vàng Galleon trong hầm. Vậy cho nên, tôi và Harry bàn bạc, thay phiên nhau che lấy cửa hầm và nhanh chóng lấy tiền, mà khi lấy tiền là tôi ngượng hết chỗ nói. Suy cho cùng, đống tiền trong hầm của tôi đều phi pháp mà.
* * *
Một giờ sau, chúng tôi đi tới tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. Không phải chỉ có chúng tôi là đám duy nhất kéo tới đây. Tới gần cửa tiệm, mọi người phải kinh ngạc hết sức khithấy một đám đông vây bên ngoài tìm cách chen lấn vô trong. Nguyên nhân của sự kiện này được một tấm biểu ngữ to tổ chảng giăng ngang phía trên cửa sổ thông báo:
GILDEROY LOCKHART
Sẽ ký tên vào quyển tự truyện của ông: "CÁI TÔI MÀU NHIỆM"
Hôm nay, lúc 12:30 trưa đến 4:30 chiều
Hermione ré lên mừng rỡ:
- Ôi! Vậy là mình có thể gặp chính ông ấy hả? Hầu hết các sách trong danh mục của tụi mình là ông ấy viết đấy!
- Bởi vì nhà trường mời ông ta về dạy mà.
- Wao... Thế thì còn gì bằng...
- Tớ không ưa ông ta, cái đồ ba hoa lừa đảo.
- Daisy! Con không được nói ông ấy như thế! Ông ấy rất, rất vĩ đại.
- Hoặc là 1 kẻ chuyên cướp công của người khác.
Tôi đảo mắt ngán ngẩm, tay vung đũa phép khiến đám đông tự động tách ra thành hai hàng. Mọi người sững sờ nhìn tôi lạnh lùng bước vào, bước đến bên kệ, mệt mỏi chọn sách. Harry và những người kia cũng bước vào trong xấu hổ.
- Daisy, cậu có cần phải làm nổi thế không?
- Nổi sao? Chỉ là tớ không muốn chen lấn thôi mà.
Lockhart nhìn chằm chằm tôi nãy giờ, ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang Harry, nuốt trọn những lời cậu nói. Ông ta giả vờ vui vẻ và bước đến.
- Ồ, nhân vật nổi tiếng của chúng ta, Harry Potter lừng danh đây mà.
Kèm theo cái nháy mắt là một nụ cười tươi, để lộ hàm răng khá là trắng sáng. Không may mất tự chủ, tôi liền quay ra đằng sau, đập vào ngực mình vài cái. Buồn nôn...
Tách!
Tiếng chụp hình vang lên. Một lão lùn chen lên phía trước.
- Cuộc gặp mặt giữa Gilderoy Lockhart và Harry Potter! Kiểu gì tin này cũng lên trang nhất của Nhật Báo Tiên Tri!
Vẫn giữ thái độ vui vẻ giả tạo, Lockhart lấy hai chồng sách đưa cho Harry.
- Đây là trọn bộ sách của ta, tặng em đấy, coi như là sự mở đầu cho một mối quan hệ lâu dài.
Tôi thúc vào người Harry. Cậu hiểu ý, bước tới đưa chồng sách cho Ron.
- Ừm... Tớ nghĩ cậu cần nó hơn.
Ron xúc động nhưng cố kìm nước mắt.
Tách!
Tiếng chụp hình lại vang lên. Tay nhà báo khẽ xúyt xoa:
- Tin này cũng đáng giá lắm đấy...
- Thanh toán! - Tôi hét lớn.
Ông chủ lật đật chạy tới chỗ tôi. Vẫy đũa phép, tôi nhấc bổng mấy chồng sách của nhà Weasley, bảo với ông:
- Tính tiền hết chỗ này cho cháu ạ.
- Không, không! Sao lại làm vậy được?
Bà Weasley xua tay, mở túi tiền của mình ra.
- Cháu chỉ không muốn nhà bác phí tiền cho cái đống sách của Lockhart thôi.
Nói rồi tôi lấy ra mấy đồng Galleons đưa cho chủ quán. Lockhart khá bực mình nhưng vẫn cố giữ thái độ hòa nhã và bước tới.
- Cô bé, hình như cô quên mất thứ gì rồi.
- Hửm? Gì vậy? Tôi nghĩ mình mua đủ rồi mà.
- Toàn bộ ấn phẩm của ta, nhớ chứ?
Nghe vậy, tôi bật cười lớn rồi nhếch môi một cách khinh bỉ.
- Xin lỗi, ông nghĩ tôi sẽ học tiết của ông sao?
Nhiều tiếng nói phẫn nộ vang lên. Cái nhìn tốt của mọi người về tôi khi kết thúc năm nhất đã cải thiện đáng kể, nay bỗng chốc hóa thành mây bụi. Chợt, ánh nhìn đó lại xuất hiện. Tôi chẳng để ý gì cả, xé tan dòng người đuổi theo.
Hắn mặc áo choàng đen trùm kín mít nên khó mà nhận thấy rõ đặc điểm hình dáng rõ rệt nào của hắn. Khi vòng vào một con ngõ, tôi đã để mất dấu. Trong bụng tức tối nghĩ mình đã sơ ý quá, tôi bỏ về mà không biết hắn dõi theo tôi ở trên mái nhà trên cao.
* * *
- Daisy! Cậu đi đâu vậy? Tụi này tìm cậu mãi!
Đó là tiếng của Ron. Tôi quay lại thì thấy còn có cả Harry và Hermione nữa.
- Mọi người đâu hết rồi?
- Kéo nhau vô quán Cái Vạc Lủng ấy mà.
- Còn Ginny?
- Em ấy cũng ở đó.
Chết tiệt! Tôi lại sơ sẩy rồi!
* * *
Khi đến được quán Cái Vạc Lủng, tôi liền chạy đi tìm Ginny hỏi về cuốn nhật ký, mà chỉ dám nói là cuốn sách lạ, nhưng con bé bảo không có cuốn nào như thế. Biết nói dối mà cũng chẳng làm gì được. Rõ ràng là đang còn giận tôi. Không còn cách nào khác, tôi chỉ nhắc nhở con bé một chút. Thật tình mong con bé sẽ nghe lời tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.