Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 135: 1 Slughorn bị dày vò




- Daisy! Daisy!
Tôi nghe tiếng gọi của Harry, rên rỉ không muốn dậy. Bực mình, Harry hét lên to tướng:
- DAISY! CẬU CÓ NGHE TỚ NÓI KHÔNG?
Bị bật dậy vì tiếng hét, đầu óc tôi có hơi quay vòng vòng, và mặc dù đã định hình rõ mọi thứ, tôi vẫn chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ đã tỉnh ngủ. Giáo sư Slughorn, theo tôi nghĩ phải giận điên tiết lắm, nhưng trái lại còn tỏ vẻ rất hào hứng.
- Daisy Williams! Thiên tài nhỏ tuổi của chúng ta đây rồi! Chẳng có gì gọi là phô trương khi gọi cháu là thiên tài cả!
Tôi không nói gì, đầu óc vẫn còn mơ màng.
- Giống.. Giống lắm.. Cháu quá giống Lily, mẹ của Harry, và là học trò được cưng nhất của ta đến phát sợ. Theo lời đồn đại, ta chỉ nghĩ chỉ là người giống người mà thôi, nhưng không chỉ là ngoại hình, nó còn là cả tính cách nữa..
Tôi giật mình, chợt phát hiện ra sự buồn rầu trong lời nói của giáo sư Slughorn. Có lẽ, ông đang mặc cảm tội lỗi khi gián tiếp hại chết học trò cưng của chính mình. Harry vẫn im lặng, nhìn ông một cách chăm chú. Và bất giác, từ miệng tôi thốt ra một câu nói:
- Đấy không phải là lỗi của thầy, thưa giáo sư.
Giáo sư Slughorn ngước mặt lên nhìn tôi, có chút ngạc nhiên. Tôi không dám chắc mình còn là nhân cách Daisy nữa, mà thay vào đó có thể chỉ là đang quan sát mọi thứ qua nhân cách Lily thôi.
- Lily..
Bằng một sự cố gắng có thể gọi là hết mình, ông nặn ra một nụ cười với tôi.
- Lily.. Con bé quả thật có chút ngang bướng.. nhưng lại rất thông minh, tài năng, quyến rũ, tốt bụng.. và cũng rất biết tha thứ nữa.. hệt như con vậy..
Nhưng rồi dường như ông nhận ra những lời mình nói có phần không phải nên vội vàng sửa lỗi.
- Ý ta là.. Thôi không có gì! Buổi họp câu lạc bộ Slug đến đây là kết thúc! Các con nên về toa của mình!
Giáo sư Slughorn hấp tấp đẩy chúng tôi ra về, từng đứa từng đứa một. Và trước khi ra khỏi toa, ông còn nhắn lại một điều với tôi:
- Ta thành thực xin lỗi con, Lily. Dẫu biết rằng con có thể sẽ không tha thứ cho ta, nhưng ta vẫn hằng mong được gặp con một lần nữa. Vậy nên, cầu xin con, hãy để ta chuộc lại lỗi lầm.
Vừa nghe những lời nói đó, tôi lập tức quay phắt lại, nhưng cánh cửa toa đã đóng, và qua ô cửa kính, tôi chỉ thoáng thấy nụ cười đượm buồn cùng cánh tay vẫy chào chúng tôi dần tan biến như hóa thành hạt bụi.
Rất lạ thường, tôi cảm thấy bao tử mình quặn lại.
Người ra đi.. luôn để cho kẻ ở lại phải tan nát cõi lòng..
Chúng tôi trở lại toa của mình, vẫn bị mọi người thường xuyên lui tới "hỏi cung" về những chuyện đã xảy ra ở Bộ Pháp thuật. Tuy nhiên, khốn khổ hơn vẫn là Harry, Mione và Ron, khi họ phải làm Huynh trưởng và trong lúc đi trực thì cứ bị bắt ép khai mọi chuyện.
Khi đến Hogwarts, tất cả lại một lần nữa yêu cầu được biết mọi chuyện, và họ còn tò mò hơn khi bàn tay phải của cụ Dumbledore đen thui và nhìn chết chóc chưa từng thấy. Tuy nhiên, cụ làm tỏ ra không có gì, cố ý che vết thương khỏi tầm nhìn của mọi người. Cái lời thông báo về việc bổ nhiệm giáo sư Slughorn làm giáo sư môn Độc dược, còn thầy Snape thì lại dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám khiến các học viên ai nấy đều cũng phải sốc, và đương nhiên là ngoại trừ tôi. Thầy hờ hững huơ tay chào với đám học sinh Slytherin đang thích thú tột độ, đôi mắt ẩn sâu một chút gọi là đắc thắng. Harry, khác với nguyên tác, lại chẳng có phản ứng gì gọi là thái quá, chỉ hơi là có hơi ngạc nhiên mà thôi.
Buổi sáng hôm sau, sau khi ăn cơm xong, chúng tôi vẫn ở chỗ cũ đợi giáo sư McGonagall đi xuống. Việc sắp xếp thời khóa biểu năm nay phức tạp hơn bình thường, vì trước hết giáo sư McGonagall cần xác nhận là tất cả học sinh đã đạt mức điểm O. W. L cần thiết để tiếp tục học các lớp N. E. W. T đã chọn. Mione và tôi nhanh chóng được thông qua, nhưng tôi lại dừng chân ngó Neville ở đằng sau. Neville được điểm O (Outstanding) môn Thảo dược, 2 điểm E (Exceed Expectations) môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám và môn Bùa chú, nhưng chỉ được điểm A (Acceptable) môn Biến hình. Bà Neville muốn nó theo học môn Biến hình cấp độ N. E. W. T, nhưng quả thật là nó vẫn chưa thể. Vì vậy, giáo sư McGonagall đã khịt mũi bảo rằng:
- Hừm.. Đã đến lúc bà con phải học cách tự hào về người cháu bà ấy có, chứ không phải là người mà bà muốn có, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ở Bộ Pháp thuật.
Tôi rất thích thú khi nghe giáo sư nói vậy. Neville đỏ bừng mặt và chớp mắt bối rối. Trước giờ giáo sư đã bao giờ khen cậu như vậy đâu.
- Longbottom ạ, cô rất tiếc, nhưng con chưa đủ khả năng để theo học lớp N. E. W. T của cô. Tuy vậy, sao con không thử lớp Bùa chú N. E. W. T nhỉ?
- Bà con nghĩ Bùa chú thì tầm thường quá.
Neville lẩm bẩm. Cả tôi và giáo sư McGonagall đều không hài lòng với cái ý kiến đấy.
- Học môn Bùa chú đi. Cô sẽ viết mấy dòng cho Augusta để nhắc bà con rằng bà ấy đã trượt môn Bùa chú bậc O. W. L. Nó không hề vô dụng đâu.
Giáo sư McGonagall mỉm cười trước vẻ hoài nghi nhưng nhẹ lòng trên gương mặt Neville. Cô gõ nhẹ đầu đũa phép vào tờ lịch trắng trơn rồi đưa cho Neville thời khóa biểu chi tiết của nó. Chạy đến bên tôi, Neville hớn hở nói:
- Ừm, xem ra cũng không tệ nhỉ? Cậu đã đúng. Cảm ơn vì đã động viên tớ nhé Daisy!
- Tớ có làm gì đâu. Theo tớ thấy, người đã động viên cậu là người phía sau mới đúng.
Tôi mỉm cười, quay đầu ngó giáo sư McGonagall vẫn còn đang bận bịu với công việc.
- Giáo sư McGonagall thật tuyệt phải không? Tuy có nghiêm khắc một chút, nhưng cô ấy rất công bằng, tài giỏi và dũng cảm. Tớ thật sự khâm phục cô ấy đấy.
- Cậu gọi đó là "nghiêm khắc một chút" sao? - Neville cũng ngó ra đằng sau. - Tớ không dám chắc nữa, nhưng tớ tự hào khi là 1 cậu học trò của cô ấy.
Chúng tôi nhìn nhau, có một sự im lặng, rồi lại cười khúc khích trở về phòng sinh hoạt chung. Tôi chỉ học Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Thảo dược, Độc dược, Bùa chú, Biến hình, Chăm sóc sinh vật huyền bí, Độn thổ và Dấu hiệu ma thuật mà thôi, xem như đỡ được môn Thiên văn học với Lịch sử pháp thuật, môn Bay. 2 môn kia thì tôi có thể tham khảo thêm trong thư viện trường khi rảnh, còn bay thì tôi chỉ cần dạo chơi trên cán chổi khi chán là chẳng còn vấn đề gì cả. Thời khóa biểu của tôi đã trống trải hơn nhiều nhờ thế.
Tiết học đầu tiên của chúng tôi là Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Thầy Snape đã để lại dấu ấn riêng của mình lên căn phòng, trông nó ảm đạm hơn bình thường, những tấm màn che kín cửa sổ, căn phòng được thắp sáng bởi những ngọn nến. Nhiều bức tranh mới được treo lên tường, đa số là những hình người đang chịu đau khổ, bị chấn thương thể thao nghiêm trọng hay các bộ phận cơ thể bị méo mó một cách kỳ cục. Không ai nói gì khi ngồi xuống, nhìn quanh các bức tranh tối tăm rùng rợn.
- Ta chưa hề bảo các trò lấy sách ra.
Thầy Snape nói, đóng cửa chính và bước từ sau bàn mình ra đứng đối diện với cả lớp. Mione vội vã nhét quyển "Đương đầu với sự vô danh" vào cặp, xếp gọn nó dưới ghế.
- Ta muốn nói với các trò vài điều, và ta muốn các trò phải thật chú ý.
Cặp mắt đen của thầy Snape đảo khắp những khuôn mặt đang ngước lên, dừng lại lâu hơn ở Harry một chút xíu, và ở tôi còn lâu hơn.
- Cho đến nay, các trò đã có 5 giáo viên dạy môn này, ta nghĩ vậy. Và đương nhiên, các giáo viên này đều có phương pháp giảng dạy riêng và những ưu tiên riêng của mình. Trong tình trạng rối rắm như vậy, ta lấy làm ngạc nhiên vì sao nhiều trò vẫn có thể vớt được 1 tấm bằng O. W. L môn này. Và ta, sẽ còn ngạc nhiên hơn, nếu tất cả các trò theo kịp được chương trình N. E. W. T còn cao cấp hơn nhiều.
Thầy Snape đi quanh phòng, giờ đây hạ thấp giọng xuống. Cả lớp vươn cổ ra để nhìn rõ thầy hơn.
- Nghệ thuật hắc ám.. - Thầy Snape tiếp tục. -.. chúng có rất nhiều, đa dạng, luôn luôn thay đổi, và tồn tại đời đời. Chống lại chúng cũng giống như chống lại 1 con quái vật có nhiều đầu, mà, mỗi khi bị khử 1 cái đầu thì lại mọc lên một cái mới, khủng khiếp và khôn ngoan hơn trước. Vì vậy, các trò nên biết mình đang chống lại một thứ không cố định, luôn biến hóa và không thể hủy diệt được.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào thầy. Hình như sự yêu thích đối với nghệ thuật hắc ám của thầy có rò rỉ ra bên ngoài một chút.
- Cách phòng chống của các trò do đó phải linh động và sáng tạo cũng như nghệ thuật hắc ám mà các trò đang chống lại vậy.
Thầy Snape nói to hơn, bắt đầu tay chỉ vào những bước tranh khi lướt qua chúng.
- Những bức tranh này đã thể hiện một cách rõ ràng những gì xảy đến với những ai, thí dụ, chịu lời nguyền Tra tấn.
Thầy chỉ vào 1 bà phù thủy đang kêu thét đau đớn.
- Bị Giám ngục hôn.
Lần này là ảnh 1 pháp sư đờ đẫn với cặp mắt trống rỗng nằm sụp xuống bên cạnh tường.
- Hoặc kích động cuộc tấn công của 1 Inferius (tức là xác chết bị phù phép). 
Giờ đây thầy lại chỉ về phía bức ảnh một khối đẫm máu trên nền đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.