Overturn Life Direction (Đảo Chiều Sinh Mệnh)

Chương 130: Lại bức thư cú




- Em có phải là đang ép người quá đáng không?
Trước mặt tôi đang là 1 anh Tom đang càu nhàu. Chỉ biết cười trừ, tôi nhỏ nhẹ nói:
- Em xin lỗi. Em có thể làm gì cho anh đây?
Nghe vậy, khuôn mặt của Tom bỗng trở nên quỷ quyệt hơn bao giờ hết. Anh ta nắm tay tôi, kéo tôi vào lòng rồi thì thầm vào tai:
- Anh không cần gì cả, chỉ cần em thôi.
A.. Sao anh ta lại chẳng có liêm sỉ dù chỉ một chút vậy? Trời ơi! Tôi không muốn! Tôi không muốn a! Đẩy mạnh anh ta ra, tôi vụt chạy đến chỗ cửa phòng, mở tung cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng đám đông.. Ôi không! Tiệc đã tàn rồi sao? Bây giờ tôi mà chạy ra ngoài đó, theo sau là anh Tom chạy ra từ phòng tôi, thì tôi chắc chắn là có chuyện luôn rồi! Nghĩ vậy, tôi đóng sầm cửa lại, vừa quay ra đằng sau thì thấy Tom đã áp sát.
- Không còn đường trốn nữa rồi nhỉ?
- C-Cái này.. Cái này.. - Tôi lắp bắp.
- Em dễ thương quá đấy nha Daisy. ~
Tom nói, rồi bắt đầu cưỡng hôn tôi, mặc cho tôi có chống trả đến thế nào. Nụ hôn ấy thật mãnh liệt, không còn là môi chạm môi như là Nott nữa, khiến tôi bỗng cảm thấy đau đầu. Rồi, cho đến khi đã hết dưỡng khí, Tom mới chịu buông tôi ra, cười ma mãnh.
- Cảm giác thật là lạ. ~
- A-Anh biến ra cho tôi!
- Tại sao? Anh muốn nữa!
- Biến! Expeliarmus!
Tôi đánh văng Tom ra ngoài cửa sổ, sẵn tiện quăng luôn cuốn nhật kí theo luôn, khuôn mặt vẫn còn đỏ lự hơn cả trái cà chua. Hức.. Toàn ép người quá đáng à.. Tôi từ từ tuột xuống theo chiều dài của cánh cửa, ngồi bệt trên sàn, và chỉ biết khóc thầm trong lòng. Uwoaa.. Sao tôi toàn bị ức hiếp thế này?
Và thế là tôi không thèm ngó ngàng đến cuốn nhật ký nữa. Eric nói quả không sai, đừng nên dây dưa gì nhiều quá với Tom, không thì tôi sẽ lại chui đầu vào rọ. Ếm cả đống bùa phép lên phòng, tôi yên tâm rằng cuốn nhật ký sẽ không thể lọt vào được nữa. Cơ mà, đôi khi đi trên hành lang, nó lại cứ xuất hiện trước mắt tôi, nhưng trên tay của người khác, có vẻ là đang ám họ, còn tôi thì cứ mặc kệ, bởi chủ đích của anh ta chỉ là đang muốn tiếp cận tôi mà không thành.
Sau khi bước ra khỏi sân ga Ngã Tư Vua, chúng tôi đã được đón tiếp nồng nhiệt bởi đại gia đình Weasley, chú Sirius, thầy Lupin, cô Tonks và thầy Moody. Vừa nhìn thấy Harry rời khỏi bước ra khỏi bức tường giữa sân ga số 9 và số 10, chú Sirius liền vội vàng chạy đến.
- Ôi Harry, chú xin lỗi vì đã không tới cứu con! Chú bị ngăn cản, cháu biết không, Eric nó dám đánh ngất chú!
Harry lắc nhẹ đầu và mỉm cười.
- Không sao. Con không hề trách chú, ngược lại còn rất đỗi vui mừng khi chú bị đánh ngất.
Chú Sirius cau mày khó hiểu.
- Ý con là sao? Đừng nói là.. Đừng nói là con, lại không hề quan tâm đến người cha đỡ đầu.. như chú.. Không phải chứ?
- Làm sao có thể thế được ạ? Nếu không quan tâm chú, việc gì con phải liều mình lao vào Bộ Pháp thuật mặc cho Daisy và Mione nói hết nước hết cái chứ?
Rồi Harry quay lại đằng sau, nhe răng cười với tôi.
- Còn lí do vì sao, con nghĩ mình không thể tiết lộ được, vì đây là bí mật của Daisy, nhỉ?
- Cháu đấy Daisy! - Chú Sirius bỗng nhăn mặt nhìn tôi. - Là con nói Eric làm vậy có phải không?
- Vâng. Có gì sai sao ạ? - Tôi vẫn còn đang kiểm tra hành lý của mình. - Tốt! Không thiếu!
- Này, chú ý khi nói chuyện với người lớn đi chứ! Thật là.. Chú nói bao nhiêu lần rồi hả?
- 247 508 lần. Thêm lần này nữa là 247 509. Xin lỗi nhưng cháu hay làm nhiều việc cùng lúc.
- Hết nói nổi cháu luôn! Cái tật này không tốt, nên sửa nhanh đi là vừa. - Chú Sirius gãi đầu.
- Làm như chú không có tật xấu á. Để coi.. Eric nói gì ấy nhỉ? Ừm, hình như là đợi cậu ấy..
- Đợi Eric? Có chuyện gì sao? - Harry ngạc nhiên hỏi. - À, dì dượng.. Ờm, chuyện không hay..
- Dì dượng? - Tôi ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt vừa rời đi của dì Petunia. - Chào các bác.
Dượng Vernon nhếch môi một cái, không nói gì, còn dì Petunia chỉ gật nhẹ đầu.
- Dì dượng! Cho con ở lại đây một chút, một chút thôi!
- Mày đừng có mà được voi đòi tiên! Xách va li! Đi mau!
Thầy Moody lộp cộp bước đến, vẻ mặt trông giận dữ và nhăn nhúm do những vết sẹo và những chấn thương.
- Xin lỗi, nhưng theo tôi thấy thì ông đối xử với Harry không được tốt lắm nhỉ?
- Chuyện đó thì liên quan gì đến ông? Tránh xa tôi ra, đồ ph-
Dượng Vernon ngừng lại không nói nữa, có vẻ đang lầm bầm chửi rủa. Harry kéo tôi ra rìa rồi thì thầm:
- Có chuyện gì mà Eric lại phải tự thân tới tổng hành dinh nữa vậy?
- Ừm.. Dạo này có hơi thảnh thơi một tí nên nhớ được 1 chuyện..
- Chuyện gì vậy? Quan trọng lắm phải không? Có phải liên quan đến..
* * * lời nguyền. - Tôi nói giùm cho Harry. - Có 1 điều khá thú vị..
- Có thể nói cho tớ biết được không? Giúp được gì tớ sẽ giúp!
- Cũng chưa cần đâu. Điều này cần phải xác minh thêm, mà khổ nỗi..
Tôi thở dài, Harry nghiêng đầu khó hiểu.
* * * thí nghiệm thì khó làm. Biết lấy gì mà làm đây? Sinh vật chăng?
- Cậu đâu muốn thế phải không? Cậu không muốn bị chúng ghét.
- Ừm, không muốn sinh vật không-mất-vệ-sinh ghét. Giờ làm sao?
- Cậu mà lại đi hỏi tớ sao? Thôi, tớ về đây. Gử- À, liên lạc với tớ sau nhé!
Harry bước lùi lại, tươi cười nói. Tôi gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt. Dượng Vernon dường như giờ mới để ý hơn cả sự có mặt của Harry, lôi cậu lên xe đi về, không thèm nói chuyện với những ai kia nữa.
Tôi tưởng rằng không được gặp Harry trong một thời gian khá dài nếu mà cậu không ghé thăm tổng hành dinh. Thế nhưng, cú của cậu lại tới ngay sau hôm rời sân ga, buộc tôi phải tới nhà dì dượng ngay lập tức (ờ, tất nhiên là nhờ chú Sirius đưa đến bằng xe hơi), và nhớ đem theo cả Chậu Tưởng Ký, nếu không có thì mua, để chứng kiến sự việc rõ ràng. Tôi đoán là lại liên quan đến Voldemort nữa đây, nhưng tại sao phải cấp thiết đến thế chứ? Thật sự không hiểu nổi!
Sáng ngày hôm sau, tôi và chú Sirius khởi hành sớm, và mất vài tiếng để tới nơi. Quên chưa nói, chú Sirius quả là rất có mắt, chọn đúng ngay chiếc BMW mui trần đen bóng, đắt tiền nhất trong cửa tiệm mà mua, cốt chỉ để tạo ấn tượng với Harry. Khi đẹp trời, tôi có thể cảm nhận được từng làn gió mát mẻ đập vào mặt, hay là những tia nắng ấm như rụt rè chiếu xuống, hoặc là ngắm nhìn bầu trời trong xanh phía trên đầu. Và, nếu như nắng có chói chang, hay có cơn mưa bụi, mưa rào nào đó, tôi cũng sẽ chả lo vì chú Sirius sẽ bật thiết bị tự động tạo mui xe, và nếu thích thì chú phù phép cho chiếc mui ấy trong suốt luôn! Đúng là xe hàng hiệu có khác, phép thuật ít nhiều chỉ gọi là hỗ trợ thêm hiệu ứng thôi.
Harry đã đứng đợi ngoài cửa tự bao giờ. Với cái áo thun xám, chiếc áo sơ mi sọc hồng đỏ khoác ngoài, và chiếc quần jeans phải xắn lên cho đỡ vướng víu (có vẻ là đồ cũ của dượng hay người em họ Harry, bởi trông nó rộng thùng thình, nếu không muốn nói là quá cỡ), cậu trông có hơi bị nhỏ con hơn so với những cô cậu học sinh cùng tuổi. Vừa thấy chiếc xe đậu trước cửa, cậu la to:
- Dì! Dượng! Chú ấy đến rồi!
Rồi cậu vội vàng chạy đến, kéo tôi vừa bước ra khỏi xe, chỉ để lại 1 câu:
- Xin lỗi chú Sirius! Chú cứ vào nhà uống nước, có gì thì chú trò chuyện với dì dượng nhé! Chuyện quan trọng, cháu cần nói với Daisy ngay!
- Ê cái thằng này! Cha đỡ đầu tới chơi mà thế đấy à? Harry! Harry!
Tuy chú Sirius có gọi lại nhưng Harry vẫn một mực kéo tôi vào trong nhà. Chỉ biết cười gượng, tôi nhìn chú Sirius tay gãi gãi đầu.
- Đúng là cha nào con nấy! Trọng sắc khinh bạn! À không, trường hợp này còn quá quắt hơn!
Chúng tôi chạy sầm sập lên lầu, bước vào trong phòng và khóa kín cửa. Phía bên dưới, tôi nghe tiếng dượng Vernon chửi xối xả:
- Potter! Mày làm gì vậy hả? Có biết phép tắc không vậy? Thằng cha già của mày đến mà lại quẳng cho bọn tao là sao? Chỉ biết dẫn gái về phòng thôi hả? Tụi tao có giáo dục mày thế đâu!
Tôi biết là Harry nghe thấy hết, nhưng kì lạ một điều là cậu tỏ ra chẳng mảy may quan tâm dù chỉ một chút.
- Chậu Tưởng Ký!
Harry thúc giục, tôi vội vã mở cái túi nhỏ bốn chiều đeo bên hông, lấy nó ra và đặt trước mặt Harry.
- Cậu định làm gì vậy?
- Rồi cậu sẽ hiểu thôi.
Harry nói, lần đầu tiên cứ úp úp mở mở như thế này, khiến tôi có chút lo lắng. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.