Overload

Chương 3:




Người dịch: oanhu
Anh cau mày. Và nói nhẹ nhàng “Bất cứ việc gì cần đến nó”.
“Cảm ơn rất nhiều cho sự bảo hiểm của anh! Có phải anh đang mong chờ bất kì rắc rối nào xảy ra phải không? Em nghĩ rằng anh từng nói tòa nhà đã bị chặn kín rồi mà.”
“Tòa nhà đã bị đóng kín, và không, anh không mong đợi bất kì rắc rối nào cả. Điều đó không có nghĩa là anh bị bắt không được chuẩn bị nếu anh sai. Đừng có lo lắng về chuyện này. Anh luôn trang bị vũ khí, bằng cách này hay cách khác mà. Chỉ vì đây là lần đầu em chú ý tới nó thôi.”
Cô nhìn chằm chằm anh. “ Anh không thường mang theo một khẩu súng lục.”
“Có, anh có mang theo. Em sẽ không chú ý tới nó bây giờ nếu anh không cởi áo khoác ra.”
“Anh đã không có nó trong cái đêm chúng ta—” Cô cắt đi phần còn lại của câu.
“Làm tình đúng không?” anh kết thúc câu nói dùm cô. Đôi mắt xanh của anh điềm tĩnh và cảnh giác.
“Không phải đêm đó, không. Anh biết là anh sẽ làm tình với em, và trong bất kì trường hợp nào anh cũng không muốn làm em sợ, cho nên anh đã bọc súng lại trong cái bao ở ngăn kéo trước khi anh làm quen với em. Nhưng mà anh có một con dao trong giày ống. Chỉ giống như anh làm bây giờ thôi mà.”
Thật khó khăn để hít thở. Cô đấu tranh để hít vào một hơi thật sâu khi cô tránh đầu súng và hiểu ra được cái phần sốc nhất trong tất cả những thứ nãy giờ anh nói.
“Anh đã biết rằng chúng ta sẽ làm tình sao?”
Anh trưng ra cho cô thấy một trong những vẻ mặt trầm tư khác của anh “Em không muốn nói về chuyện đó bây giờ đâu. Hãy kết thúc ở đây và ổn định lại trong tiền sảnh trước khi trời tối để chúng ta có thể tiết kiệm được pin trong mấy cái đèn”
Đó lại là một lời gợi ý lôgic nữa, ngoại trừ thực tế đêm đó sẽ không đến cho tới chín giờ, điều đó trao cho họ rất nhiều thời gian. Cô tựa lưng vào bàn và khoanh tay lại.
“Tại sao em không muốn nói về chuyện đó bây giờ?”
“Đó chỉ là một giả thuyết của anh thôi. Em đã dành hơn nửa năm để tránh mặt anh, cho nên anh không nghĩ rằng em đột nhiên muốn bắt đầu một cuộc thảo luận sâu với anh. Nếu anh sai, tất nhiên là chúng ta sẽ trò chuyện.”
Một tia sáng nguy hiểm chợt nhá lên trong mắt anh.
“Anh có quá thô bạo không? Năm lần là quá nhiều ư? Anh không nghĩ như thế, bởi vì anh có thể cảm nhận thấy những cơn cực khoái của em siết chặt lấy anh,” anh ta nói một cách thẳng thừng.
“Không bàn đến cái cách em để chân mình khóa chặt xung quanh anh như vậy khiến anh chỉ có thể vừa đủ di chuyển. Và anh biết rất rõ rằng anh không ngáy hoặc nói trong lúc ngủ, vì vậy cái khỉ gió gì khiến em chạy trốn khỏi anh vậy?”
Giọng anh thấp và gay gắt, và anh di chuyển gần hơn khiến cho anh hiện ra to lớn hơn cô. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mất kiểm soát, nhưng khi cô thấy cơn giận trong mắt anh cô biết anh đang gần đến điều đó, đó là điều cô chưa bao giờ tưởng tượng được. Nó khiến cô hơi sốc. Không phải bởi vì cô sợ anh - ít ra, không phải trong trường hợp này - nhưng bởi vì cô không hình dung được điều này có ý nghĩa với anh nhiều như vậy.
Rồi cô so vai lại, quyết định không để anh đảm đương cuộc trò chuyện và chuyển nó hướng ngược lại về phía cô theo cái cách mà anh đã làm rất nhiều lần.
“Ý anh là sao, anh biết rằng chúng ta sẽ làm tình với nhau đêm đó hả?” cô gặng hỏi, quay trở lại đề tài chính.
“Chỉ như những gì anh đã nói thôi.”
“Làm thế nào mà anh chắc chắn đến như vậy? Em dứt khoát là đã không lên kế hoạch cho chuyện đó xảy ra.”
“Không. Nhưng anh biết em sẽ không gạt bỏ anh.”
“Anh biết nhiều thứ quá ta?” cô nói một cách cáu kỉnh, bị chọc giận bởi sự tự tin không thể lay chuyển được của anh.
“Ừ. Nhưng anh không biết vì sao sau đó em lại chạy trốn. Vậy tại sao em không nói với anh? Rồi chúng ta có thể giải quyết vấn đề và bắt đầu lại ở nơi chúng ta đã ngừng.”
Cô nhìn anh trừng trừng, không nhúc nhích. Anh chạy bàn tay đến mái tóc đen, mà anh đã giữ ngắn, gần như là kiểu tóc của quân đội. Anh như đang bị ai khác điều khiển, đó là một trong những cử chỉ cáu giận ít ỏi mà cô từng nhớ là anh đã từng làm.
“Được rồi,” anh thì thầm. “Anh biết là em giấu mọi thứ với anh, có thể bởi vì em không hề tin chuyện đã xảy ra giữa chúng ta. Anh đã nghĩ rằng một khi chúng ta làm tình với nhau, một khi em biết rằng em thuộc về anh, em sẽ tin tưởng anh và ngừng giữ bí mật.”
Cô quên luôn cả việc nhìn trừng trừng. Cánh tay cô buông thõng, và cô há hốc miệng nhìn anh.
“Em thuộc về anh sao? Xin anh nhắc lại dùm cho! Có phải anh có cái hóa đơn bán hàng nào mà em không biết không?”
“Đúng vậy, thuộc về anh đó!” anh quát. “Anh đã lập kế hoạch kết hôn, những đứa con, trọn vẹn mọi thứ, nhưng em vẫn né xa anh. Và anh không hiểu tại sao. Anh vẫn không hiểu.”
“Đám cưới? Những đứa con?” Cô chỉ có thể vừa đủ khả năng nói, cô đang quá sững sờ. Từ ngữ đang thoát ra với âm vực cao. “Tôi không cho rằng tôi đã bao giờ chợt nảy ra việc để anh cho tôi vào toàn bộ mớ kế hoạch mà anh đã làm phải không? Không, đừng lo lắng đến việc trả lời. Anh quyết định, và đó là cách mọi việc diễn ra, không đếm xỉa gì đến việc tôi cảm thấy thế nào.”
“Anh biết em cảm thấy thế nào. Em yêu anh. Em vẫn còn yêu. Đó là lý do vì sao điều đó càng không giải thích được cho việc em đã bỏ chạy.”
“Có thể không rõ với anh, nhưng nó hoàn toàn rõ ràng với tôi.”
Cô nhìn đi chỗ khác, khuôn mặt cô đang bốc hỏa. Cô đã không nhận thức được cảm xúc của mình là quá rõ ràng đối với anh, thế nhưng cô đã biết từ khá sớm trong mối quan hệ của họ là cô đã yêu anh. Tuy nhiên cô càng trở nên lo lắng thì cô càng cố gắng giấu kín mức độ tình cảm của mình.
“Vậy thì vì sao em cứ đẩy anh vào vòng bí mật vậy? Anh mệt mỏi vì điều đó. Vì bất cứ điều gì mà anh đã làm, anh xin lỗi. Chúng ta đã lãng phí quá đủ thời gian rồi đấy.”
Sự kiêu ngạo của anh thật đáng kinh ngạc, mặc dù từ đầu cô đã nhậc thức được phần nào tính cách đó của anh. Quinlan nói chung là một người đàn ông trầm lặng, nhưng đó là sự trầm lặng của người không cần phải chứng tỏ gì với bản thân và người khác. Anh mà quyết định đặt cái kết cho một tình huống, thì nó hết thật rồi đó, ít nhất là từ quan điểm của anh.
Nhưng đó không phải là từ quan điểm của cô.
“Anh nghe tôi này, Tom Quinlan,” cô nói một cách giận dữ. “Tôi không quan tâm quái gì đến cái kế hoạch mà anh đã tạo ra, anh chỉ cần cho tôi ra khỏi mớ đó. Tôi không muốn-”
“Anh không thể làm được điều đó,” anh ngắt lời.
“Tại sao không?”
“Bởi vì điều này.”
Cô nhìn thấy tia sáng lấp lánh trong mắt anh và lập tức chạy ra khỏi cái bàn, với ý định là tẩu thoát luôn. Cô nhanh, nhưng anh còn nhanh hơn. Anh chộp lấy cổ tay cô và gập cánh tay cô về phía sau lưng, thực tế là cùng lúc đó anh bọc cô luôn vào trong cái ôm của mình. Sức ép từ cánh tay với bắp thịt như sắt ép cô tỳ vào mặt phẳng cứng rắn của cơ thể anh. Đã từng nhìn thấy anh trần truồng, cô biết rằng quần áo che giấu sức mạnh thật sự và sự vạm vỡ của anh, biết rằng không có lời cầu nguyện nào giúp cô thoát khỏi anh cho đến khi anh quyết định giải thoát cho cô. Cô từ chối đấu tranh, tự bằng lòng với bản thân bằng tia nhìn giận dữ.
“Mắt mèo,” anh thì thầm. “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh biết là em không phải là một cô nàng tiểu thư. Đôi mắt em khiến em còn xa mới như thế. Và anh đã đúng, tạ ơn Chúa. Cái đêm mà chúng ta ở cùng nhau chứng minh rằng em đã mặc kệ mấy thứ đúng quy cách hay ủy mị như đàn bà. Em thật hoang dã và nóng bỏng, và chúng ta đã phá hỏng luôn cái giường của anh. Em cần phải biết không có cái quái gì khiến anh để em đi được đâu.”
Anh bị khuấy động. Cô có thể cảm thấy được sự cứng rắn của anh đâm mạnh vào cô, hông anh chuyển động từ lúc nào quá nhẹ nhàng, cố gắng không lời cám dỗ cô mở đùi ra cho anh. Điều đó thật cám dỗ. Quá cám dỗ. Cô không thể từ chối việc muốn anh, chưa bao giờ thử, nhưng anh đã đúng: cô không tin anh.
“Nó không ảnh hưởng gì cả,” cô nói khản tiếng.
“Nó đã có ảnh hưởng.”
Những từ ngữ được anh nói nhẹ nhàng, gần như ngâm nga, và hơi thở ấm áp của anh áp vào môi cô một giây trước khi đôi môi anh ở đó, mạnh mẽ và nóng bỏng, đầu anh nghiêng lại để làm nụ hôn sâu hơn và làm cô mở miệng ra cho anh. Cô không định làm như thế, nhưng cô nhận thấy bản thân mình không được bảo vệ để ngăn cản điều đó. Ngay từ khi bắt đầu, nụ hôn của anh đã làm cô choáng váng với sự sung sướng. Sự tự tin của anh được biểu lộ thậm chí trong điều này; không có sự ngập ngừng, không có sự vụng về nào cả. Anh đơn giản chiếm lấy môi cô như thể đó là cái quyền của anh, lưỡi anh thăm dò thật sâu, và một cái rùng mình sâu sắc của sự thích thú khiến cô chao đảo.
Giữ mình tựa vào anh, cô có thể cảm nhận được sự căng lên của cơ thể anh, cảm nhận được cái ấy đang đập rộn ràng và bị khuấy động. Anh chưa bao giờ làm bất kì nỗ lực nào để che đậy sự đáp ứng của cơ thể anh đối với cô. Dù cho điều đó thậm chí hiển nhiên ngay trong ngày hẹn hò đầu tiên của họ, anh cũng không hề tạo sức ép cho cô trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Có thể cô đã bắt đầu yêu anh rồi, bởi vì anh đã đồng thời vừa đùa giỡn vừa thực tế về việc bị khuấy động thường xuyên của mình, thái độ của anh thể hiện rằng việc xuất hiện của anh trong công ty cô là kết quả hết sức tự nhiên. Dù thế nào cô cũng không cảm thấy bị đe dọa; thật ra, nhìn lại thì cô nhận thấy rằng Quinlan đã vượt ra ngoài phương cách anh ấy thường sử dụng để cảnh báo cô. Anh rõ ràng là đã không công kích, nói chuyện đầy nhục dục, bất chấp cái bằng chứng bền bỉ về sức hút của anh. Cô không bao giờ cảm thấy rằng cô có lẽ phải đối mặt với một trận vật nhau vào cuối buổi tối. Thậm chí vào đêm mà họ đã làm tình, cô đã không nhận thức được đầy đủ sự nghiêm túc của những nụ hôn của anh cho tới khi cô đã bằng cách nào đó tìm thấy mình trần truồng trên giường với anh, cơ thể cô bốc cháy bởi nhu cầu. Rồi cô phát hiện ra anh quả thật rất nghiêm túc.
Kí ức khiến cô hoảng sợ, và cô giật mạnh miệng cô tránh xa anh. Cô không nghi ngờ rằng nếu cô không dừng anh lại bây giờ, trong vòng năm phút anh sẽ làm tình với cô. Những nụ hôn đầy nhục dục nóng bỏng của anh đánh lừa, khuấy động cô nhanh hơn là cô mong đợi. Nó xảy ra cùng một cách với đêm đó. Anh chỉ mới hôn cô; rồi, trước khi cô kịp biết gì, cô đã trở nên hoang dại vì anh. Cô đã không biết sự mãnh liệt, kích thích và niềm vui thích như thế là có tồn tại cho đến lúc đó.
“Có điều gì không ổn sao?” anh thì thầm, giành lại môi cô với hàng loạt nụ hôn nhanh và nhẹ nhàng tuy vậy vẫn nóng bỏng. “Em không thích nó ư? Hay là em thích nó quá nhiều?”
Thậm chí khả năng nhận thức của anh cũng báo động cô nữa, và mặc kệ bản thân cô bắt đầu vùng vẫy. Làm cô ngạc nhiên, anh thả cô ra ngay lập tức, tuy nhiên anh không lùi bước.
“Nói với anh điều gì không ổn đi cưng.” Giọng nói anh buồn rầu và dịu dàng. “Anh không thể sửa sai nếu anh không biết nó sai chỗ nào.”
Cô đặt tay lên ngực anh để đẩy anh ra xa và ngay lập tức đau đớn nhận thức ra khối thịt cứng ngắc, và ấm áp được bao bọc bởi lớp cô tông mỏng. Cô thậm chí có thể nhận thấy sự lởm chởm của tóc anh, sức mạnh và nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh dưới những ngón tay cô.
“Quinlan...”
“Nói với anh đi,” anh phỉnh phờ, hôn cô lần nữa.
Cô liều mạng trượt qua bên cạnh, xa khỏi anh. Cô cảm thấy cơ thể mình đang bốc cháy và hơi đau nhức. Nếu cô không nói với anh, anh sẽ tiếp tục kiên trì với cái kiểu phỉnh phờ đầy nhục dục này, và cô không biết cô có thể cưỡng lại anh được bao lâu.
“Được rồi.”
Cô còn nợ anh điều đó. Cô không định thay đổi ý kiến của bản thân về việc hẹn hò với anh, nhưng ít ra thì anh xứng đáng nhận được một lời giải thích. Cô cần phải nói với anh lúc trước, nhưng lúc đó việc mà cô muốn làm nhất là ở càng xa anh càng tốt.
“Nhưng... sau đó đi. Không phải bây giờ. Chúng ta cần phải tập trung mọi thứ lại và kết thúc mọi chuyện trong tiền sảnh.”
Anh không do dự, sự thích thú hiện lên trong mắt anh. “Trước đây anh đã nghe thấy câu này ở đâu rồi đó nhỉ?”
“Không lịch sự tí nào khi anh nhìn người ta chằm chằm như thế đâu.”
“Có thể không, nhưng mà nó chắc chắn khiến anh cực kì thỏa mãn.”
Cô đang lo lắng. Quinlan đã ngạc nhiên vì chiều sâu của trạng thái bứt rứt khó chịu của cô, bởi vì đó không phải đặc điểm khi anh kết hợp với Elizabeth. Anh tự hỏi lý do của việc đó, cũng như anh tự hỏi vì sao cô lại bỏ chạy khỏi anh một cách bất ngờ như vậy trong sáu tháng qua sau khi đã dành cả đêm nằm trong vòng tay anh. Cô không sợ anh; đó là một trong những điều anh thích nhất ở cô. Với anh trong việc tìm kiếm những người phụ nữ quyến rũ, họ cần phải thông minh, nhưng thật không may sự thông minh thường đi kèm với khả năng nhận thức khiến họ tránh xa khỏi anh.
Anh không thể làm gì được cho cái vẻ ngoài nguy hiểm của mình, bởi vì anh không thể đánh mất nét đặc trưng, những thói quen hay bản năng khiến anh trở nên nguy hiểm. Anh thậm chí còn không muốn thế. Nó là một bộ phận của con người anh như mấy cái xương, và cũng nằm sâu như thế trong anh. Anh đã có được những mối quan hệ hời hợt vì lợi ích thỏa mãn cơ thể, nhưng sâu bên trong anh vẫn chờ đợi và quan sát. Tuy nhiên cuộc sống mà anh đã dẫn dắt đôi khi khiến anh cảm thấy như thể chỉ có vài người trên thế giới này thực sự thấy được cái gì đang diễn ra xung quanh họ, rằng phần lớn mọi người đi suốt cuộc đời họ với miếng bịt mắt trên mặt, bây giờ thì anh còn hơn cả việc mong đợi cái điều bình thường mà đa phần mọi người xem là chuyện đương nhiên. Anh muốn có một người vợ và một gia đình, một cuộc sống an toàn, ổn định; ngay khi anh gặp Elizabeth, anh đã biết cô là người mà anh mong muốn.
Đó không phải chỉ vì vẻ ngoài của cô, mặc dù là Chúa biết anh đột nhiên toát mồ hôi khi nhìn thấy cô. Cô có chiều cao hơn trung bình một chút, mảnh khảnh như một cây sậy, với mái tóc đen bóng mượt thường xuyên kéo về phía sau trong kiểu tóc búi cổ điển. Cô có những đường nét thoáng qua của sự dũng cảm, và cho tới khi anh gặp cô, anh chưa biết thế nào là sự gợi tình thực sự. Nhưng đó là do mắt cô mà anh bị tóm hoàn toàn. Mắt mèo, như anh đã từng nói với cô, và điều đó đúng, nhưng mặc dù chúng màu xanh lá, nét biểu cảm trong đó khiến nó giống mắt mèo hơn là do chính cái màu sắc đó. Sức sống của Elizabeth sáng bừng lên trong mắt cô. Cô đã tặng anh một cái nhìn cảnh báo rằng cô không bị anh hăm dọa chút nào, bên dưới đó là sự khinh bỉ lạnh lùng mà chắc chắn là giống mèo rồi.
Sự kích thích và khuấy động đang chạy đua bên trong anh. Anh càng tìm hiểu về cô, thì anh càng xác định là anh phải có được cô. Cô rõ ràng thông minh, hóm hỉnh, đồng thời cũng hay mỉa mai và cái khiếu hài hước một cách thẳng thắn đôi khi kéo anh ra khỏi trạng thái cảnh giác, tuy nhiên điều đó lúc nào cũng khiến anh thích thú cả. Và khi cô bốc cháy với cường độ mãnh liệt bên trong đã quyến rũ anh một cách không lay chuyển được như nam châm hút thép.
Cường độ của sức quyến rũ của cô khiến anh không còn cảnh giác. Anh muốn biết mọi thứ về cô, thậm chí cả kí ức thời thơi ấu, bởi vì đã đến lúc cuộc đời cô sẽ mãi mãi ở gần anh. Anh muốn có con với cô và bị mê hoặc bởi hình ảnh có khả năng xảy ra về con gái của Elizabeth, nhỏ, ý chí sắt đá, ăn nói sắc sảo, có lúm đồng tiền dễ thương. Nói về tuổi thơ của Elizabeth khiến cho khả năng đó gần như là đang trêu ngươi thực tại.
Ban đầu Elizabeth đã rất cởi mở, với sự kiêu ngạo không rõ nét đã cho thấy rằng cô không có gì để che giấu và anh có thể thích hay cam chịu nó là tùy. Nhưng rồi anh bắt đầu cảm thấy cô đang che giấu điều gì đó. Đó không phải thứ mà anh có thể đặt ngón tay mình vào; nó còn hơn cả sự rút lui khỏi anh, như thể cô đã xây dựng một bức vách bên trong và không có ý định cho anh tiến tới việc vượt qua điểm đó.
Cả sự rèn luyện và bản tính của anh đều khiến anh không thể cho qua được việc này. Sự rút lui của cô không có nghĩa lý gì cả, bởi vì anh biết, nhận biết với mọi bản năng của loài vật trong anh rằng cô có cùng cảm nhận với anh. Cô muốn anh. Cô yêu anh. Nếu cô thực sự che giấu điều gì đó, anh muốn biết về điều đó, và anh có cả kĩ năng và nguồn chỉ để tìm ra bất cứ thứ gì về cuộc sống của một ai đó. Những cuộc điều tra của anh đã tìm ra sự thật rằng trước đây cô đã lập gia đình, nhưng cuộc hôn nhân hoàn toàn thuộc dạng điển hình, hoàn toàn ngắn ngủi, một dạng hôn nhân mà rất nhiều sinh viên tốt nghiệp bị cuốn vào, nhanh chóng nhận ra là họ không hợp nhau. Anh đã từng có cú quăng mình ngắn ngủi vào hôn nhân ở tuổi đó, nên anh biết mọi việc diễn ra như thế nào. Nhưng anh càng nghĩ về nó, anh càng chú ý rằng khoảng thời gian mà cô kết hôn là khoảng thời gian mà cô không hề nói tới, thậm chí không hề đề cập một chút nào đến việc cô từng kết hôn. Anh đủ giỏi trong việc anh làm chứ không phải chỉ nhận thức được tầm quan trọng của nó, và anh đã bắt đầu tìm ra được câu trả lời cho hai năm bị cô bỏ qua đó. Cùng lúc, cảm nhận được sự lẩn trốn của cô, anh đã tạo một bước đi liều lĩnh để gắn chặt mối quan hệ của họ và đưa cô lên giường, tin vào mối ràng buộc xác thịt của cả hai sẽ phá vỡ được hàng rào bảo vệ và giữ cô lại với anh cho tới khi cô học được việc tin tưởng anh hoàn toàn.
Nó đã không có kết quả.
Cô đã chạy trốn vào buổi sáng hôm sau trong khi anh vẫn còn đang trong nhà tắm, và đó là lần đầu tiên mà anh để cô ở một mình.
Hơn nửa năm bị lãng phí. Gần bảy tháng dài khốn kiếp, những đêm vô tận bị thiêu đốt bởi sự thất vọng, của cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng bây giờ anh đã có được cô, chỉ một mình, và trước khi họ thoát ra khỏi tòa nhà anh chỉ có ý định muốn biết được cái quỷ gì đang xảy ra và có được cô trở lại nơi cô thuộc về, với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.