Ông Xã Của Tôi Cứ Thay Lòng Đổi Dạ

Chương 9:




Edit: Tiểu Hách
Trong đại sảnh nguy nga lộng lẫy, yến tiệc linh đình, nam nữ quần áo đẹp đẽ trò chuyện cười nói vui vẻ, hoặc là khiêu vũ theo điệu nhạc, hoặc là thành thật đối diện nhau, nâng ly nhâm nhi.
Trong một bữa tiệc như vậy, có lẽ không có ai giống như tôi, chỉ để ý đến việc ăn uống mà thôi.
Ông xã vừa bước vào yến tiệc đã bị một đám người khó hiểu lôi đi, tôi không có hứng thú với một đám đàn ông con trai quần áo tây trang nói chuyện về mấy cái ‘ngân sách’, ‘điều chỉnh’, ‘cổ tức’ gì đó, hoàn toàn nghe không hiểu.
– Ngân sách: thường để nói đến vốn đầu tư chứng khoán
– Trên thị trường chứng khoán, thuật ngữ điều chỉnh (correction) được hiểu là một quá trình cân chỉnh lại giữa giá và những kỳ vọng cơ bản đối với doanh nghiệp và dòng tiền. Một chu kỳ tăng trưởng luôn khởi động từ những kỳ vọng, sau đó được chứng thực bằng con số hoặc sự kiện công khai. Giai đoạn này là giai đoạn thị trường tăng trưởng tốt và hợp lý
– Cổ tức là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần. Cổ tức có thể được trả bằng tiền hoặc bằng cổ phiếu.
Xoay người đối mặt chính là một đám quý bà trong miệng phun ra mấy cái chuyện ‘thẩm mỹ’, ‘đồ trang sức’. Haizzzz, ba mẹ không biết chạy đi đến nơi nào, bé cá khô thì bị người ta kéo đi xã giao rồi.
Ôi! Tôi cảm thán, tại sao không có người cùng chung sở thích giống như tôi.
Tôi đau lòng nhìn thức ăn trong yến tiệc, căn bản không có ai động vào một miếng. Tôi vuốt ngực, trong lòng lặng lẽ an ủi những món ăn trơ trọi.
Không sao, còn có Bá Nhạc tao đây thưởng thức bọn bây. Bọn bây không bị ế, tao thấy được giá trị của bọn bây.
Bá Nhạc – người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể – Theo QT
Vì vậy, tôi hào hứng chạy đến, cầm một cái đĩa nhỏ, chạy đến cái bàn dài, bên trên mặt bàn có một khay mì Ý (mì spaghetti) lớn. Cầm lấy cái nĩa xúc đầy mì Ý trong cái khay lớn vào cái đĩa nhỏ của mình.
Nhìn xuống, mặc dù khay lớn bị cái nĩa xúc rất nhiều mì, nhưng mì Ý trong cái khay lớn thoạt nhìn giống như vẫn không có giảm bớt.
Tôi vừa mới bưng lên cái đĩa cầm trong tay, chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào nhưng hơi kiêu ngạo ở bên cạnh nói: “Anh thật đúng là kẻ tham ăn!”
Nghe vậy, tôi nhìn bên cạnh, đâu có ai. Chẳng lẽ là hồn ma gì đó? Ca-nô, núi băng, linh hồn... Ngẫm lại đều kích thích lắm nha.
“Tôi ở chỗ này!” Giọng nói thẹn quá hóa giận.
Quỷ có tức giận không? Thực sự là biến thành người.
“Cúi xuống!”
Tôi phản xạ cúi đầu, sau đó nhìn thấy Hoàng Đế.. Ách không đúng không đúng, là một cô bé siêu cấp đáng yêu. Ăn mặc đầm công chúa điềm mỹ, trên đỉnh đầu đội nón thục nữ, trên tay mang vào cái găng tay màu trắng thêu hoa văn, giống y hệt như một tiểu thư quý phái của gia đình danh giá.
Tôi buông đĩa xuống, hành lễ của một quý ông với cô bé kia: “Xin chào, tiểu thư!” Mẹ đã từng nói bất kỳ một cô gái nào đều phải xem cô ấy như một quý cô mà đối đãi, vậy thì tôi liền trở thành một quý ông.
Cô bé dễ thương nghe như vậy, vẻ mặt kiêu ngạo dịu đi không ít, gương mặt căng cứng cũng hơi lộ ra tươi cười. Khẽ cúi người cho tôi lại một cái chào thùy mị.
Nhưng lúc cô nàng đứng thẳng dậy, liền khôi phục lại vẻ mặt ngạo mạn. Cô nàng khẽ hất cằm, nói: “Làm một quý ông, anh không nên ở trong yến tiệc chỉ lo ăn. Với lại anh còn ăn nhiều như vậy!”
Tôi gật đầu, tán thành. Chuyện này mẹ đã nói qua, nhưng mà mẹ cũng đã nói Tô Tô không cần làm quý ông, Tô Tô chỉ cần làm chính mình là được.
“Cho nên tôi không phải là một quý ống”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé kiêu ngạo không ngừng suy sụp, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Hơn nữa tôi cũng không phải muốn ăn một cái đĩa mì nhỏ này” Tôi bỏ cái đĩa mì nhỏ xuống, ngược lại bưng lên cái khay mì Ý lớn “Tôi muốn ăn chính là cái này”
Nói xong tôi liền xoay người rời đi, dự định tìm một chỗ ngồi ăn.
Cô bé gấp gáp, chạy đến trước mặt của tôi ngăn cản tôi, lo lắng trách cứ: “Anh, anh, anh thực sự quá thô lỗ! Anh trai làm sao thích loại người như anh?”
Tôi chớp mắt mấy cái, anh trai của cô bé? Nhún nhún vai, sải bước vòng qua cô bé, dù sao tôi cũng không biết anh trai của cô bé, ăn vẫn là quan trọng nhất.
“Này! Anh đứng lại! Cái hành động này thật là không lịch sự đối với một cô gái!”
Tôi xoay người lại cúi người hành lễ của quý ông một cách khoa trương, nói: “Nhưng thưa quý cô thân mến, cô cũng đừng xem tôi là quý ông nha!”
“Anh!”
“Với lại, thân là một vị tiểu thư không nên lớn tiếng làm ồn ào trong yến tiệc nhé!” em nó hết nhược trí????
“Anh... Anh không giống như ba mẹ đã nói... Hình như cũng không phải là nhược trí...” Cô bé gái thất thần tự lẩm bẩm.
Thanh âm của cô ta quá nhỏ, tôi không nghe được. Nhưng mà cũng không thèm để ý.
Tôi không để ý tới cô bé gái, nhưng cổ cũng không muốn buông tha tôi, giùng giằng vài bước đuổi theo tôi. Tôi đang cầm cái khay lớn, cẩn thận không để đụng vào những người khác.
Tuy rằng những người khác thấy hành động này của tôi đều tránh ra và cũng lộ ra vẻ mặt rất xem thường, nhưng khi bọn họ thấy cô bé gái ở bên cạnh tôi thì vẻ mặt trở nên vô cùng kinh ngạc.
Tôi năn nỉ em cô bé ơi đừng làm phiền tôi, đáng tiếc cô bé đó không biết vì nguyên nhân gì đối với tôi có thù địch khó hiểu. Làm thế nào cũng không chịu nghe lời của tôi.
Ngay lúc chúng tôi đang tranh chấp, cô bé gái kéo tay phải tôi đang bưng cái khay lớn, khiến cho người tôi mất thăng bằng lảo đảo. Đúng lúc này một chiếc xe tháp rượu sâm banh đi đến.
Cái khay lớn đụng vào tháp rượu sâm banh, hơn một trăm ly rượu sâm banh ngã xuống, đúng lúc ngã về phía cô bé kia. Tôi kinh ngạc, vội vàng ném cái khay mì xuống, sau đó cúi người bảo hộ vững vàng cho cô bé ở bên dưới.
Tiếng thủy tinh rơi xuống đất vang dội loảng xoảng một hồi, dẫn đến một trận rối loạn. Mọi người xung quanh vừa thấy một màn như vậy đều kinh hô lên.
Tôi không nghe rõ thanh âm này, bởi vì lúc này lưng rất đau. Nhúc nhích một cái thì đau đớn khủng khiếp, cảm giác từng đợt cơn đau ghim vào trong thịt. Tôi suýt nữa khóc như vũ bão rồi.
Một lúc lâu, không còn cái ly nào rơi xuống, tôi mới buông cô bé ở trong lòng ra. Cô bé gái đã sợ ngây người, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, an ủi cô bé: “Bảo vệ phụ nữ cũng là trách nhiệm của quý ông!”
Tuy rằng tôi rất muốn thể hiện như một nam tử hán, thế nhưng cơn đau khiến cho sắc mặt của tôi trở nên có chút vặn vẹo. Có thể do khuôn mặt tươi cười vặn vẹo này hù dọa cô bé đi.
Vì một giây sau cô bé liền lớn tiếng khóc lên, vừa khóc vừa ngẹn ngào nói: “Ai cần anh cứu? Huuu... Ai cần anh cứu? Vậy thì người ta làm sao ghét anh được?”
Hở? Tại sao không cần tôi cứu? Nếu nói không cần tôi cứu thì gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia có thể sẽ bị hủy (dung). Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị hủy rồi thì không còn kiêu căng nổi nữa. Không kiêu căng nổi thì cô bé sẽ không còn hấp dẫn nữa.
Ủa? Nói như vậy, tôi vẫn phải cứu cô bé đáng yêu này.
Tôi phân tâm nghĩ ngợi lan man, vì thế không cảm giác đau đớn nữa.
Tiếng động lớn bên này gây ầm ĩ đến khách khứa bên kia và bảo vệ du thuyền, ông xã rất nhanh xô đẩy đám đông đi vào, vừa thấy được tôi bị thương, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ hoảng hốt rõ rệt.
Ông xã chạy đến, nhẹ nhàng đỡ tôi, thấy mảnh kiếng bể trên lưng tôi, đau lòng không thôi. Nhưng anh ta cũng rất nhanh tỉnh táo lại, không ngừng dỗ dành tôi cũng bảo người đi tìm nhân viên y tế trên thuyền.
Và không bao lâu, nhân viên y tế đã tới rồi. Đi theo nhân viên y tế còn có ba mẹ, bé cá khô và chồng của cậu ta. Mẹ vừa nhìn thấy tôi như thế lập tức rơi lệ.
Tôi nằm úp sấp trên băng ca y tế vừa nhìn thấy mẹ rơi lệ, mới đột nhiên cảm thấy đau đớn, thế là cũng khóc theo. Mẹ vừa nhìn thấy tôi khóc, càng khóc lớn tiếng.
Thế là tôi, mẹ, cô bé gái – ba người chúng tôi hợp tấu đồng diễn khóc la từ đại sảnh biểu diễn đến phòng y tế. Sau khi ở bên trong xử lý vết thương xong, bây giờ bên ngoài ngoại trừ có ông xã, ba mẹ, còn dư ra một đôi nam nữ tuổi trung niên lạ mặt.
Người mà đôi nam nữ trung niên đang ôm trong lòng, có lẽ là cô bé gái đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, thấy tôi đi ra, hai người đó đứng lên đi tới với khuôn mặt cảm kích.
Bọn họ chần chừ, sau đó nói: “Cám ơn cậu. Dương Tô Túc... Dương tiên sinh”
Tôi mỉm cười với bọn họ: “Không cần!”
“Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ ghé thăm cậu một chút... Ách…” Người đàn ông trung niên nói những lời này, tựa hồ cảm thấy nói sai rồi. Thoáng xấu hổ, lại nhìn ông xã đang đưa lưng về phía bọn họ, dường như trong mắt có mong đợi.
Tôi nhìn ông ấy một chút lại nhìn ông xã, ông xã quay lưng lại với bọn họ, mặt lạnh tanh. Thấy tôi nhìn anh ta thì liền lộ ra nụ cười ấm áp, sau đó nhẹ giọng nói: “Nằm ngửa đầu hoài để nhìn người ta nói chuyện thì rất mỏi, vẫn là nghỉ ngơi sớm đi!”
Không biết vì sao, sau khi ông xã nói ra những lời này, vầng sáng chờ mong trong mắt của người đàn ông trung niên kia liền vụt tắt. Mà người phụ nữ trung niên rất có khí chất ở bên cạnh ông ấy lại che miệng khóc.
Tôi đưa tay ra giật nhẹ ống tay áo của ông xã, có chút luống cuống.
Vị phu nhân khóc…
Ông xã thấy ánh mắt của tôi, dù rất miễn cưỡng nhưng anh ta vẫn quay đầu lại nói: “Mới vừa gây mê xong, trước hết để cho Tô Tô nghỉ ngơi một chút đi! Các người... Ngày mai hãy quay lại!”
“Ừ, ừ!”
Nam nữ trung niên vui vẻ lên tiếng, sau đó đi khỏi. Đang lúc bọn họ đi tới cửa, tôi đột nhiên hét lớn: “A!! Ông xã, dáng dấp của anh rất giống bác trai đó!”
Bác trai và dì đi tới cửa đột nhiên bị sốc, người dì rất có khí chất chợt khóc thành tiếng. Tôi kinh ngạc nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của ông xã, lại nhìn thấy vẻ mặt khác nhau của ba mẹ, bé cá khô cùng với chồng của cậu ta.
Sau cùng bừng tỉnh hiểu ra, tôi, dường như đã nói sai.
Ba ngày liên tiếp tôi đều nằm ở trên giường dưỡng bệnh, không mấy vui vẻ. Chuyến hành trình vui vẻ trên du thuyền cứ như vậy trải qua trên giường bệnh, nhưng may mắn còn có ông xã hết lòng chăm sóc và làm bạn nữa.
Ba mẹ là hai cái người vô trách nhiệm, lại chỉ ló mặt ở ngày đầu tiên, mấy ngày sau thì chơi đùa điên cuồng ở trên du thuyền.
Nhưng trong mấy ngày dưỡng thương này, tôi cũng chiêu nạp được một vị tiểu thư làm bạn, hình như vì ngày đó tôi dũng cảm quên mình cứu cô bé, cô bé kiêu căng chắc là cảm động rồi.
Mặc dù lúc cô bé tới đa phần đều tìm ông xã trò chuyện, lạ lắm, cô bé luôn luôn gọi ông xã là anh trai, nhưng gọi tôi là ‘Tô Tô’.
Điểm này làm cho tâm tình của tôi rất bất mãn.
Trừ lần đó ra thì cũng tàm tạm, mặc dù quen thuộc nhưng sau đó phát hiện cô bé ngạo kiều hóa ra còn là bà hoàng nhỏ miệng mồm độc địa.
Ừm. May là năng lực chịu đựng của tôi rất tốt, chưa bao giờ để tâm tới mấy lời bắt bẻ của cô bé.
“Tôi nói tóc của anh sao mà bết dầu thế chứ, chẳng lẽ mấy ngày nay cũng không có tắm à? Quả thực lộn xộn giống y như cái đống rác đã bị bới vậy!”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Ông xã có giúp tôi lau người!”
Vương Tân Hân —— tên của cô bé gái, giậm chân giận dữ: “Anh anh anh anh lại dám xem anh trai là đầy tớ!! Anh quả thực là ác ôn! Đồ tồi!”
Mặc dù lời nói của cô bé Vương Tân Hân rất độc địa, nhưng cô bé luôn không giải thích được vì sao tức giận. Hơn nữa, làm một tiểu thư danh môn, cô bé chỉ biết nói hai từ “ác ôn” và “đồ tồi”.
“Ông xã giúp tôi lau người là rất bình thường mà. Anh ấy còn phải dọn dẹp nhà cửa, rửa chén, nấu cơm, giặt quần áo nha.”
“Anh anh anh anh —— Vậy anh làm gì?”
“Tôi? Mua thức ăn nè, bê đồ đạt nè, bày chén ăn cơm nè, phơi quần áo nè, xả nước tắm nè, à, còn làm ấm giường nữa. Đột nhiên phát hiện tôi làm quá trời, ông xã có được tôi thực sự là lời to!”
“Anh! Không biết xấu hổ!”
Cô bé Vương Tân Hân lại tức giận bỏ đi giống như mấy lần trước. Nhưng mà, tôi cũng không biết cô bé vì sao tức giận.
Haizzzz! Mẹ đã từng nói một vị thục nữ là lý trí và sự nhã nhặn tồn tại song song nhau, mấy cô ấy bản chất vẫn là phụ nữ.
Lẽ nào mấy cô nàng giận dỗi vô cớ chính là con gái sao?
Tôi nghĩ tôi đã hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.