Hôm đó là hôn lễ của Hoa Trư và Ôn Như Ngọc. Cầu Hỉ Thước vẫn có màu đỏ chói mắt. Người trong Mạn Đà La và Mông Hồng Thiên Hạ đều có mặt, chen chúc đông đúc vô cùng. Tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Tôi để Diêu Tá Đông Phong đứng bên lan can, quá nhiều người, đi vào cũng rất nhộn nhạo. Bọn họ cùng nhau nhảy múa trên sân khấu, các dòng tin màu trắng liên tục chạy qua chạy lại, chủ yếu là “Trăm năm hảo hợp”, “Vĩnh thọ giai lão”… thậm chí còn chúc cả sớm sinh quý tả các kiểu nữa. [Gần] Ôn Như Ngọc: [đỉnh đầu hỏi chấm] Trư, sư phụ nói là hôm nay lên đúng không? [Gần] Mạn Đà La: [trợn mắt] đâu? [Gần] Miểu Địch Tam Thiên: [trợn mắt] [Gần] Chân Phạm: [trợn mắt] [Gần] Thánh Kỵ Sĩ: em gọi cho chị ấy chưa? [Gần] Lấm Tấm Hoa Trư: để em gọi thử xem. Chắc chắn con bé không gọi được. Tôi tắt điện thoại. Lưu Ly Tiên đã rời game rồi, quay về làm gì? Lúc đứng ngoài lan can, tôi gặp Con Vịt. Đúng rồi, ngày thế này sao anh ta có thể không có mặt. Hôm nay lão Thánh là chủ trì, bày trò trêu đùa Ôn Như Ngọc và Hoa Trư, cứ kêu tân nương PK người này người kia, rồi lại kêu tân lang ôm người này người nọ. Tôi đứng ngoài nhìn buổi lễ. Không khí vui mừng bao phủ lên tất cả mọi người. Tất cả đều rất hưng phấn, PK, dùng hạt châu biến hình liên tục. Con Vịt cách tôi không xa lắm, ở chỗ cầu nhỏ trong đình. Nhạc nền chậm rãi. Nghĩ cũng buồn cười. Chỉ là hai cái mô hình 3D mà thôi, cần gì phải ân oán triền miên mãi? Chỉ là những người chơi nhập vai thôi mà. [Thiên Hạ] Lấm Tấm Hoa Trư: [khóc to] Tiên ca ca, chị lừa em, chị nói sẽ đi xem đám cưới của em, chị lừa em!!! Con bé gửi 3 lần tin như thế. Tôi đứng lẫn trong đoàn người, nhìn thấy tân nương đội mũ đỏ từ đằng xa. Thật ra Tô Như Thị vẫn luôn ở đây, nhưng chỉ là internet, em có thể thấy được gì chứ? Tôi không ở lại cảnh cầu Hỉ Thước lâu. Thầy thuốc Kiêm Gia kia vẫn đang đứng đó, tôi đi ngựa đến cạnh anh, vẫn còn hơi đau lòng. Sau đó Hồn Sư nhắn tin: [Hảo hữu] Hồn Sư nói với bạn: qua đây, chỗ phu quân có hạt châu, lấy chơi đi. Bỗng dưng tôi thấy rất biết ơn anh. Nếu như không phải anh luôn ở bên tôi, chiếm hết thời gian để suy nghĩ lung tung của tôi, không biết liệu Tô Như Thị sẽ chán nản đến mức nào nữa. Tôi ấn W, Diêu Tá Đông Phong bắt đầu phi ngựa đi thật nhanh đến chỗ truyền tống thạch của cầu Hỉ Thước. Thầy thuốc tóc trắng rồi cũng biến mất. GM, tôi biết là tôi đã buông rồi, nhưng khi nhìn thấy anh ta, tôi vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua được. Cố gắng vứt bỏ bóng dáng người kia, tôi nhắn Hồn Sư: [Hảo hữu] Bạn nói với Hồn Sư: [nướt bọt] Vân Yêu à? [Hệ thống] Hồn Sư mời bạn nhập đội. Đồng ý/Từ chối? Tôi chọn Đồng ý, tìm được anh ở Kỳ Phong Thai. Anh vẫn mặc bộ Cừu Mã, để lộ cơ ngực mê hồn, đù, tay cầm phất trần, pet Tà Ảnh ở bên cực kỳ nghiêm túc. [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: nếu anh không thích bộ này thì cứ đổi. [Đội trưởng] Hồn Sư: hôm nay anh đi chiến trường [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: ừ? [Đội trưởng] Hồn Sư: có một thiên cơ đuổi đánh anh, còn cười là “thích khách này không lo ẩn thân”. [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: [mồ hôi lạnh] [Đội trưởng] Hồn Sư: cảm giác này không tệ [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: phê chuẩn mặc tiếp. [Đội trưởng] Hồn Sư: tuân lệnh. Sau đó bọn tôi sánh vai nhau ở Kỳ Phong Thai, bên cạnh tượng đá bị bào mòn. Lần đầu tôi ôm anh, anh bất động, để tôi tự điều chỉnh góc ôm. [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: Bỉ Mao ái phi. [Đội trưởng] Hồn Sư: ừ? [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: em vừa dự hôn lễ của Hoa Trư [Đội trưởng] Hồn Sư: ừ [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: có lẽ do chỗ đó quá náo nhiệt, trẫm cảm thấy trống rỗng. [Đội trưởng] Hồn Sư: rồi sao? Dù cách nhau màn hình máy tính, mặt lão tử vẫn nóng lên. [Đội ngũ] Diêu Tá Đông Phong: rồi trẫm rất nhớ chàng. Một lúc lâu sau, anh nhắn lại: [Đội trưởng] Hồn Sư: ngủ trước đi. [Hệ thống] Hồn Sư đã log out. Lão tử cảm thấy vô cùng mất mát. Lão tử vô cùng mất mát mà log out, vô cùng mất mát mà tắm rửa, vô cùng mất mát mà ngủ. 2h sáng, lão tử giật mình tỉnh giấc. Bỉ Mao đang cởi quần áo. Tôi còn đang cực kỳ buồn ngủ, phải chớp mắt mấy lần mới phát hiện ra mình không nhìn nhầm, đúng là anh đang cời quần áo, còn tìm đồ mặc nhà trong valy, chuẩn bị đi tắm. Tôi nghĩ lúc đó nhìn tôi hẳn rất ngu: “Bỉ Mao?” “Ừ?” anh quay lại nhìn lão tử, như chẳng có chuyện gì. “Anh về lúc nào?” “Vừa về.” “Thế nhưng…” “Ngủ đi, anh tắm đã.” Vì thế anh đi tắm. Lão tử ngồi trên giường, chưa hiểu chuyện là thế nào hết. Lúc sau, anh tắm xong, tắt đèn, lên giường. Anh ôm lão tử: “Ngủ đi.” Bị tỉnh giấc lúc này rất khó ngủ lại. Tôi hỏi: “Sao anh lại về?” “Anh gọi cho hãng máy bay, bọn họ có chuyến bay lúc 9h45. Anh tưởng gọi đã muộn rồi, ai biết vẫn có chuyến bay tối nay. Thế nên anh quay về.” Chắc chắn bạn cảm thấy thật lãng mạn. Có điều lão tử tỉnh ngủ rồi, không ngốc, tôi biết từ Đài Loan đến thành phố S không có chuyến bay nào lúc 9h45 hết. Vậy thì đáp án là anh không hề ở Đài Loan. Mấy lần trước, khi gọi điện cho tôi, điện thoại đúng là số của Đài Loan. Nói một cách khác, anh đã về từ mấy ngày trước rồi, ít nhất là nơi anh vừa từ đó về, chắc chắn là trong nước. Thế nhưng anh cũng không làm gì xấu, bởi nếu anh làm, chắc chắn anh sẽ không để lại sơ hở rõ ràng như vậy. Vì thế lão tử không hỏi. Đêm nay có thể ôm tiểu thụ ngủ, lão tử không muốn mất cơ hội này, thật là tốt. Tôi dụi dụi vào tay anh, kéo tay anh ra để gối đầu. Anh thở dài: “Ngủ đi.” Lão tử cúi xuống môi anh, anh hơi do dự. Lão tử bấm anh, anh thuận theo hôn lưỡi thật sâu. Hiếm khi được tiểu thụ thuận theo, không thăm dò thêm một bước chả phải uổng phí một đời công danh của lão tử?! Vì thế lão tử tiện thể tấn công môi anh, tham lam cơ ngực rắn chắc của anh. Đột nhiên anh nắm tay tôi: “Em đã không muốn ngủ thì anh có chuyện cần thảo luận.” Anh nói nghiêm túc, lão tử cũng không đùa nữa: “Nói đi.” “Chuyện cưới xin của bọn mình.” “Hả?” “Chuyện cưới xin, ít ra cũng phải thông báo cho bố mẹ, đúng không?” Lúc đó tôi cứng người: “Bỉ Mao, em…” “Anh biết,” anh cầm tay tôi, ôm tôi vào lòng, “em không định quay về. Thế nhưng nhiều năm trôi qua rồi, em không thể trốn tránh cả đời được.” Thật ra tôi cũng không dũng cảm như mình tưởng: “Bỉ Mao, anh không biết tính bố em, ông đã nói thì 10 con bò cũng không kéo lại được. Trước kia, em và bố…” “Em không sợ bố, em sợ bản thân mình,” anh ôm chặt tôi, “nhưng bây giờ và trước đây không giống nhau. Em có anh rồi, hiểu chưa?” Tôi không thèm: “Có anh thì hơn gì. Anh biết không, trước đây, bố em cãi nhau với bác, cuối cùng bác em cũng không nhìn mặt bố em nữa. Hơn nữa em đã mất hết mặt mũi với ông ấy.” “Em không sợ rằng ông ấy không tha thứ cho em. Thật ra thực tế không đáng sợ như em nghĩ, em chỉ đang sợ chính mình thôi, hiểu chưa?” Tôi lắc đầu. Tôi cảm thấy mình hiểu rất rõ kết quả của chuyện này: kiểu gì bố tôi cũng đùng đùng nổi giận, tuyên bố với cả hàng xóm láng giềng rằng ông không quen Tô Như Thị, “Anh không biết, Bỉ Mao, anh không biết gì hết.” “Anh chỉ biết là em sai rồi. Anh biết rằng phải xấu hổ đến mức nào thì một cô gái mới lang bạt một mình, không có mặt mũi để về nhà, không có mặt mũi đối diện với bố mẹ mình.” Anh ôm chặt eo tôi, khẽ khàng nói bên tai: “Đừng sợ, chúng ta ở bên nhau, không phải sợ gì hết.” Tôi nghĩ tôi bị nhập ma rồi, thế mà lại tin chuyện hoang đường của anh! |