Ông Chủ Ở Bên Cạnh Nhà Tôi

Chương 1:




1.
Lúc tôi đi mở cửa, tôi thấy cực kỳ lúng túng.
Bởi vì loại chuyện này không phải mới…. Xảy ra lần đầu tiên.
Chẳng qua là do tôi cứ nghĩ loa của mình hư rồi nên trực tiếp cắt kết nối với Bluetooth.
Hôm nay không biết dây thần kinh nào bị chập mà tôi thề rằng phải phân cao thấp với cái loa của tôi.
Sau đó…. Sau đó vị đại ca ở nhà bên qua đây tìm tôi.
Giờ phút này, vẻ mặt của anh ta vừa bất lực vừa không còn gì để nói mà nhìn tôi:
"Lần đầu tiên là nghe nhạc."
"Lần thứ hai là nghe video múa hát."
"Hôm nay thì bắt đầu xem thể loại kia sao?"
Tôi vâng vâng dạ dạ, không dám nói lời nào.
Bởi vì đúng là hôm nay đúng lúc tôi bấm vào bộ phim nam nữ chính đang hôn nhau.
Cho nên tôi muốn mở tiếng to lên một chút…
Giờ thì tốt rồi, vị đại ca ở nhà bên đã biết buổi tối tôi sẽ mở phim của những đôi yêu nhau để xem họ hôn môi.
Mấu chốt chính là vị đại ca này rất đẹp trai.
Cứ như thế làm một thiếu nữ xinh đẹp như tôi mất hết mặt mũi.
Có điều sao trước đây tôi không phát hiện ra vị đại ca ở nhà bên đẹp trai như vậy nhỉ?
Tôi đang muốn giải thích một chút: "Thực ra tôi chỉ muốn xem phim…"
Vị đại ca kia dựa vào cạnh cửa:
"Vậy thì khẩu vị của cô đúng là độc đáo."
Tôi càng muốn gục mặt xuống mà chết hơn.
Anh ta sẽ không cảm thấy tôi có ý nghĩ bi3n thái gì đúng không….?
"Lần sau mà "xem phim" phiền cô chú ý Bluetooth của cô một chút."
Anh ta nhấn mạnh hai chữ "xem phim" thật mạnh, âm cuối cũng kéo ra rất dài, làm người ta có một ý nghĩ muốn đỏ mặt.
"Vâng vâng, chắc chắn rồi." Tôi tự biết bản thân mình đuối lý cho nên cũng không nói thêm gì nhiều.
Lúc này vị đại ca kia mới hài lòng rời đi.
Sau khi tiễn vị đại ca kia đi xong, tôi mới bất tri bất giác phát hiện ra nói như thế Bluetooth của anh ta đã kết nói với ipad của tôi rất nhiều lần?
Vậy vì sao anh ta không nói với tôi?
Có phải là muốn nghe ké nhạc của tôi có đúng không?
2.
Tôi cảm thấy ipad của tôi cực kỳ có duyên với cái loa của vị đại ca ở nhà bên.
Tối đó, tôi lại một lần nữa kết nối loa để xem phim nhưng vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Tôi bò ra ban công, kêu với sang ban công nhà bên:
"Đại ca, loa bên nhà anh có tiếng gì không?"
Kết quả vị đại ca kia để vai trần xuất hiện ở ban công, mái tóc còn nhỏ nước.
Ánh mắt của tôi không tự giác được ngó xuống dưới.
Ồ, cơ ngực chắc nịch, sáu múi hoàn mỹ nằm yên trên bụng….
Không biết từ khi nào khóe miệng của tôi bắt đầu ch ảy nước.
"Cô đang nhìn cái gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của anh ta tôi mới bừng tỉnh trở lại.
"Tôi tính hỏi anh là hình như cái ipad của tôi lại kết nối với Bluetooth của anh thì phải."
Vị đại ca kia tỏ ra cực kỳ khó chịu mà liếc tôi một cái: "Cô cắt kết nối với nó là được rồi mà?"
"Tôi cảm thấy…. Hay là anh kiểm tra cho cái loa của tôi một chút." Tôi chột dạ mở miệng.
"Bởi vì nó giống như đang bài xích tôi."
Vị đại ca kia hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Đúng là vô tình, đúng là lạnh nhạt, thật khiến cho tôi thấy thương tâm.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay lập tức tôi nhảy nhót đi mở cửa.
Vị đại ca kia vẫn chưa mặc áo, vừa vào cửa đã nhìn lướt qua đống đồ tôi để lung tung khắp nhà, nhíu mày.
Tôi nhanh chóng dùng cơ thể nhỏ bws xinh xinh của mình che đi nơi loạn nhất, còn không quên lén lấy túi rác nhét vào kẽ hở.
Anh ta ngồi xổm xuống cầm loa của tôi lên cẩn thận kiểm tra một phen, cuối cùng đưa đến kết luận:
"Loa của cô chưa mở."
Ồ, hóa ra là do tôi chưa mở loa của mình.
"Hóa ra là như thế, ha ha ha…" Tôi đứng giữa phòng khách ôm ipad với vẻ xấu hổ.
Vị đại ca chậc lưỡi một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên va phải đồ gì đó.
Sau đó tôi trơ mắt nhìn thấy vị đại ca nhào vào trong lồ ng ngực của tôi.
À, thế này thì có tính nhào vào lồ ng ngực đâu.
3.
"Đại tỷ à, chị vẫn là một cô nữ sinh sao?"
Vị đại ca kia nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra cũng không thể trách anh ta nói như vậy được, chỉ là tôi đây đã kịp đưa tay ra để đỡ lấy anh ta.
Nhưng đúng là không khéo là không thể tiếp được.
Vì thế mới có một màn tay tôi chống lên ngực của anh ta.
Cơ ngực của anh ta rất rắn chắc sờ lên có cảm giác tốt vô cùng.
Xúc cảm quá tốt.
Tôi không nhịn được mà nhéo một cái, sau đó trùng hợp sờ s0ạng cơ bụng của anh ta.
Đúng là vừa đẹp vừa chắc.
"Đại ca, tôi không phải là đại tỷ."
Tôi nói với anh ta bằng giọng điệu chân thành.
"Với lại, anh luyện được cơ bắp không tồi."
Mặt anh ta đầy vệt đen, đứng lên.
Sau đó tôi mới biết được anh ta tên là Thẩm Dịch, tôi cũng rất hào phóng mà nói cho anh ta biết tên của tôi là Diệp Nịnh.
Thẩm Dịch đá đồ vật đã làm anh ta ngã.
Chiếc sạc nho nhỏ bất lực nằm lăn một vòng.
"Đại tỷ, nếu dì không phiền thì hãy dọn nhà của mình đi."
Tôi gật đầu như giã tỏi: "Đều nghe anh."
Có lẽ là Thẩm Dịch không muốn để ý đến tôi nữa.
Sau khi anh ta đi, một mình tôi nằm ở trên sô pha trôi dạt theo dòng suy nghĩ bậy bạ.
Không phải, thực sự không phải là nghĩ đến cơ bắp của anh ta.
Cũng không phải là dư vị của cảm xúc kia.
Buổi tối, tôi mơ thấy giấc mơ mà Tấn Giang không cho phép miêu tả kia.
Mà mơ thấy cái gì thì tôi cũng không thể nói rõ được.
Thế cho nên buổi sáng lúc thức dậy, suýt chút nữa tôi đã đi làm muộn.
Hôm nay là ngày đầu tiên ông chủ mới tới làm, cho nên không thể để lại ấn tượng xấu cho người kia được.
Ờ dưới lầu tôi còn bắt gặp Thẩm Dịch đang đi mua cà phê nhưng lúc đó tôi đang vội vã đi làm nên chưa kịp chào hỏi.
Sau đó nữa, tôi dùng tất cả khí thế của mình đi vào công ty và trốn chui trốn lủi đi vào vị trí làm việc.
Nếu, tôi nói là nếu.
Nếu tôi biết Thẩm Dịch là ông chủ mới của tôi thì có cho tôi mười cái gan thì tôi cũng tuyệt đối không bao giờ làm ra cái trò chiếm tiện nghi của anh ta.
4.
Tôi nhìn Thẩm Dịch Đang ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bọn họ chỉ nói ông chủ mới là con trai của chủ tịch, chứ không hề nói con trai của chủ tịch ở bên cạnh nhà tôi.
Điều xấu hổ nhất là tôi còn là trợ lý của anh ta.
Giờ phút này, anh ta đang lật trang tờ liệu của nhân việ ở trong tay xem qua một lượt.
…. Cũng không biết tờ của tôi là ở chỗ nào.
Qua tấm kính pha lê tôi cẩn thận quan sát những vẻ mặt từ nhỏ nhất của anh ta.
Ánh mắt của anh ta rất bình tĩnh.
Đôi mắt của anh ta cụp xuống một chút.
Anh ta nhăn đôi lông mày lại.
….
"Nịnh, sao cô còn chưa vào báo danh?" Tôi ngẩng lên, là chị Lý tới, vẻ mặt nghi ngờ.
Cứu tôi.
"Ồ, phải đi báo danh sao?" Tôi giả ngu hỏi.
Chị Lý liếc tôi một cái, ra vẻ thần bí thò đầu qua nói: "Đừng hỏi nữa, ông chủ mới vừa đẹp trai vừa là phú nhị đại, cô tính toán có muốn tiến lên một bước không?"
Tôi cười gượng hai tiếng.
Quay đầu đi đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch.
Anh ta cỏn ngoắc tay với tôi.
"Cô nhìn kìa, ông chủ mới đang gọi cô đó."
Chị Lý đẩy tôi đi qua, liên tục đưa mắt ra hiệu với tôi.
Tôi chỉ có thể căng da đầu mà đi vào:
"Ha ha…. Thẩm tổng, thật là trùng hợp."
Thẩm Dịch bỏ tư liệu trong tay xuống: "Đúng là rất trùng hợp."
"Sau này cô là trợ lý của tôi? Diệp Nịnh?"
Trong lòng tôi thấy hoảng sợ:
"Đúng vậy ông chủ."
"Ông chủ tìm tôi có việc gì sao?" Sợ ạn ta nói điều gì đó không tốt nên tôi vội vàng dời đề tài đi.
"Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?" Anh ta nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cứng đờ, đứng chôn chân ngay tại chỗ:
"Đương nhiên là có thể."
Thẩm Dịch cười cười: "Tôi cũng không phải là ông chủ vô lương tâm, không có nhân tính."
Ngay lập tức tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp mở miệng khen anh ta thì anh ta đã mở miệng:
"Có việc thì mới đi tìm cô. Đi mua cho tôi ly cà phê"
"Mua ở quảng trường thời đại kia, trong đó có quán "Đảo thương nhớ", mua loại cà phê pha bằng tay, không thêm đường không thêm sữa, nhưng không được quá đắng, độ ấm vừa đúng 45°C, tốt nhất là dùng ly plastic, tôi không dùng ly giấy."
Tôi sợ hãi ngẩng đầu.
Ngài xác định đây không phải là ông chủ vô nhân tính ư?
Bỗng nhiên nhớ tới sáng nay tôi thấy anh ta đi mua cà phê.
"Không phải sáng nay anh đã mua cà phê ở dưới tiểu khu rồi sao?"
Tầm mắt của Thẩm Dịch dừng trên mặt tôi, không nói chuyện.
Nhưng tôi cảm giác được ánh mắt của anh ta rất nóng.
"Mua cà phê cho ông chủ, dù có chết tôi cũng sẽ không từ chối." Không dám nói thêm gì nữa, tôi lập tức chạy ra ngoài đi mua.
5.
Chỗ công ty tôi cách quảng trường thời đại ba mươi phút lái xe.
Vì để đảm bảo yêu cầu nhiệt độ của cà phê là 45°C mà tôi còn bắt xe để về.
Kết quả khi tôi cung kính dâng cốc cà phê lên đưa cho anh ta, anh ta chỉ nhìn thoáng qua, ngay cả chạm vào cũng chưa chạm đã nói:
"Đổ hết đi."
"Vâng ông chủ."
Tôi vừa định rời đi anh ta đã mở miệng:
"Sửa lại tư liệu của nhân viên bộ phận thị trường trong ba năm gần đây rồi đưa lại cho tôi."
Thẩm Dịch đưa cho tôi một đống tư liệu: "Chỗ này cũ quá rồi."
Ngoài mặt tôi vẫn cười hì hì nhưng trong lòng không biết đã mắng anh ta bao nhiêu lần.
"Chậm nhất là sáng sớm ngày mai phải có cho tôi."
Anh ta có biết bộ phận thị trường có bao nhiêu nhân viên không?
Hơn một trăm nhân viên đó!
Nếu như phải sửa lại chỗ tư liệu này có khả năng là tôi phải thức đêm tăng ca.
À không tôi thu hồi lại lời trước đó, không phải là có khả năng mà là chắc chắn!
Buổi tối.
Quả nhiên như tôi dự đoán, không có gì bất ngờ tôi phải tăng ca.
Tôi nhìn mọi người lục đục đi về nhà, còn tôi, phải khổ sở sửa sang lại mới hơn bảy mươi ba tư liệu.
Một đồng nghiệp khá thân với tôi lúc về nhà còn lại cổ vũ một tiếng: "Cố lên!"
Không biết qua bao lâu.
Trên bàn làm việc của tôi xuất hiện một cái bóng.
Không biết là đồng nghiệp nào muốn lại đây xem náo nhiệt cho nên tôi không ngẩng đầu lên mà bực bội phất tay: "Tôi biết phải cố lên rồi, cô không cần phải nói nữa."
Cái bóng kia hơi lung lay.
"Đừng lắc lắc nữa, tan tầm rồi về nhà nhanh đi."
Cái bóng kia vẫn lung lay
Tôi tức đến mức sùi bọt mép, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thẩm Dịch bỏ tay vào túi, rũ mắt nhìn tôi.
"Ơ…. Ông chủ."
Thẩm Dịch cong môi như là sung sướng trước thảm cảnh của tôi.
"Cố lên."
Hai chữ này đối với tôi mà nói chẳng khác nào mồi lửa.
Nhưng từ miệng ông chủ phát ra khác với đồng nghiệp phát ra.
Tôi chỉ có thể mỉm cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Có điều lạ là Thẩm Dịch nói với tôi xong thì quay về văn phòng tiếp tục tăng ca.
Như là đang nói với tôi rằng: Nhìn đi, ngay cả ông chủ như tôi cũng phải tăng ca, cô có gì mà phải oán giận nữa?
Chờ đến khi tôi vất vả ngược xuôi sửa sang lại tư liệu xong thì đã mười giờ tối.
Chuyến xe cuối cùng cũng đã đi.
Hôm nay vì giúp Thẩm Dịch đi mua cà phê mà tôi đã bắt xe một lần.
Tiền gọi xe rất đắt nhưng đi bộ về lại không an toàn.
Cho nên tôi đi gõ cửa văn phòng Thẩm Dịch.
6.
Lá gan tôi to hơn một chút: "Ông chủ, có thể chi trả tiền gọi xe không?"
Thẩm Dịch ngẩng đầu từ đống tư liệu, mặt mày hiện rõ sự mệt mỏi:
"Tiền xe gì?
Tôi cẩn thận nói: "Tiền xe đi mua cà phê…"
"Cô cảm thấy sao?" Thẩm Dịch dùng ngòi bút đập đập lên bàn.
Tôi hít sâu một cái:
"Tôi cảm thấy được."
Thẩm Dịch xoa xoa chỗ giữa hai hàng lông mày, nhìn thoáng qua đồng hồ, nghĩ một lát như là đang rối rắm việc gì đó.
Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu:
"Vậy được."
Trong lòng tôi vui vẻ: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm tài vụ."
Vừa muốn xoay người đi thì Thẩm Dịch đã gọi tôi lại:
"Không phải là đưa tiền mà chúng ta đi cùng nhau."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm:
"Hả?"
Có lẽ là anh ta thấy bất lực trước sự ngu ngơ của tôi: "Tôi đưa cô về."
Ồ…
Chờ đến khi tôi trở lại chỗ làm việc mới dần dần tỉnh táo lại.
Ý của ông chủ là muốn làm tài xế cho tôi?
Còn có được chuyện tốt này?
Trong lúc nhất thời thiếu chút nữa là tôi đã quên những oán giận bị hắn bóc lột.
Sau này nhớ lại tình cảnh thảm hại của tôi ngày hôm nay, tôi chỉ nói với bản thân: Đây là việc mà anh ta nên làm.
Vì thế kích động trong lòng cũng bình ổn lại.
Nhưng Thẩm Dịch đúng là phú nhị đại, đây là lần đầu tiên tôi được ngồi Bentley.
Siêu xe đúng là siêu xe, chỗ ngồi cũng rất thoải mái.
Tôi ngồi ra ghế sau thoải mái nằm ườn. Lỡ đãng nhìn về kính chiếu hậu thẳng với ánh mắt của Thẩm Dịch.
Ánh sáng trong xe yếu ớt nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta kỳ lạ sao sao.
Sau đó tôi mới ý thức được tư thế của mình không được tốt cho lắm.
Nhìn như bao cát nằm đó để người ta giải sầu.
Tôi vội vàng ngồi thẳng:
"Ngại quá, tôi thấy hơi mệt mỏi nên mới… mới…."
Từ trong gương Thẩm Dịch thấy dáng vẻ khẩn trương của tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ:
"Không sao."
Lúc anh ta lái xe rất chuyên chú cả quãng đường đi cơ hồ là không nói chuyện, nửa giờ sau tôi đã về đến nhà.
Có phải đây là chỗ tốt của xe không?
Lúc chúng tôi cùng đi lên thang máy thì bắt gặp một người vạm vỡ cũng đi vào.
Khói thuốc toát ra khắp không gian hẹp này khiến tôi không nhịn được ho vài tiếng.
Thẩm Dịch đứng trước tôi, bỏ tay vào túi quần.
Nghe thấy tôi ho khan không ngừng anh ta chuyển tầm mắt liếc tôi một cái, nhíu mày lại.
Sau đó anh ta quay đầu nói với người vạm vỡ kia: "Người anh em, nơi công cộng thì đừng hút thuốc."
Đúng lúc đến tầng mà người vạm vỡ kia ở, anh ta xoay người lại cực kỳ khinh thường mà nói một tiếng: "Muốn ân ái thì đóng cửa lại mà ân ái."
Rồi anh ta gạt tàn thuốc, bước ra thang máy.
Chỉ để lại gương mặt đang xấu hổ của tôi cùng với tấm lưng của con người bình tĩnh là Thẩm Dịch.
Tôi lựa chọn cách đánh vỡ sự xấu hổ này.
"Cảm… Cảm ơn."
Thẩm Dịch không quay lại chỉ nói một câu lạnh lùng: "Là tôi sợ bản thân bị sặc."
Được rồi, là do tôi tự mình đa tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.