Ông Bố Chiến Thần

Chương 69:




Chương 69: Tôi không có hứng thú với cái mạng chó của bà

“Tôi đã hiểu!”

Nghe Long Thiên Tiếu nói rõ ra suy nghĩ của mình, Trần Hướng Thiên có chút kích động, khuôn mặt hơi đỏ, có thể nhận được sự tán thành của Long Thiên Tiếu, ông ta cảm thấy dù mình thức trắng mấy đêm cũng được.

Những người khác không biết danh tính của Long Thiên Tiếu, nhưng trong lòng ông ta lại rất rõ, vào cái đêm biết được danh tính của anh, cả đêm đó ông ta cũng không thể ngủ được.

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ đến mình còn có cơ hội gặp người mà mình ngưỡng mộ nhất cuộc đời này, gặp được tín ngưỡng vĩnh cửu tồn tại trong lòng mình tại thành phố Lâm Giang này.

Trần Hướng Thiên cúi mình chào Long Thiên Tiếu ba cái, sau đó mới dẫn người rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người ở đó đều im lặng, trong phút chốc, ai cũng không biết nên nói gì, cảnh tượng vừa xảy ra, giống như một giấc mơ, quá đỗi hư ảo.

“Sao thế, các người cũng đã báo cảnh sát rồi, nhưng các người còn có thể làm gì?”

Khóe miệng Long Thiên Tiếu nhếch lên, hỏi bằng vẻ mặt lạnh lùng, ý tứ khiêu khích tr@n trụi trong câu nói.

Đúng lúc này, mọi người đều không dám nói gì, một mặt là sợ hãi sự bạo lực của Long Thiên Tiếu, mặt khác là do sợ hãi quan hệ giữa anh và Trần Hướng Thiên.

“Cậu kiêu ngạo như vậy làm gì, ai biết cậu có giao dịch gì không thể lộ ra ngoài với Trần Hướng Thiên kia hay không, nếu không thì tại sao ông ta lại có thể giúp đỡ cậu như vậy được? Dù sao thì, Cố Tuyết Cầm cũng rất xinh đẹp, nếu như Trần Hướng Thiên nhìn trúng, còn cậu chỉ là thằng vô dụng, những chuyện như vậy không phải sẽ càng hợp lý hơn sao?”

Người nói chuyện chính là Dương Thị, vợ anh thứ hai của Cố Vân Sơn – Cố Vân Hải, những người khác không dám nói gì, không có nghĩa là bà ta không dám nói, con gái và con trai của bà ta đều bị thằng bất tài này đánh thành bầm dập thế này rồi, trong lòng bà ta tràn đầy oán hận, vô số ân oán đã tích tụ.

“Bác hai, bác nói vậy là có ý gì?”

Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy, sắc mặt của cô liền thay đổi, việc này không khác gì xúc phạm danh dự, thậm chí giết người, đặc biệt là đối với cô gái có tính cách như Cố Tuyết Cầm.

“Có ý gì? Ý gì thì cháu còn không rõ sao? Chồng của cháu là một thằng vô dụng mà đã là phụ nữ thì sẽ luôn cảm thấy cô đơn, thằng này không được, thì cháu đi tìm Trần Hướng Thiên, đó không phải là chuyện rất bình thường sao? Cố Tuyết Cầm, bình thường cháu ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, cháu giả vờ cho ai xem chứ, không phải cháu cũng chỉ là một con hồ ly tinh thôi sao?”

Dương Thị tiếp tục nói, nghe thấy những lời này, Cố Tuyết Cầm đã tức giận đến mức đỏ cả mặt.

“Bác đừng có ngậm máu phun người! Cháu không làm như vậy, bác đang vu khống!”

Cố Tuyết Cầm nói, tức giận đến mức rơi nước mắt, nhưng đột nhiên, một bóng người nhanh chóng đến trước mặt Dương Thị, túm lấy cổ, nhấc bổng bà ta lên.

“Nếu miệng bà đã thối như vậy thì sau này không cần phải nói chuyện nữa!”

Vẻ mặt của Long Thiên Tiếu cực kỳ lạnh lùng.

“Long Thiên Tiếu, cậu mà đánh phụ nữ thì tính là anh hùng gì hả? Cậu không phải đàn ông!”

Dương Thị bị bóp cổ, nói chuyện có chút khó khăn.

“Vậy sao? Tôi vốn dĩ cũng chả phải anh hùng gì cả, tôi chỉ là một thằng bất tài, các người khinh thường kẻ vô dụng mà. Đối với kẻ vô dụng, để đạt được mục đích, đương nhiên sẽ không từ thủ đoạn nào. Hơn nữa, bà cũng được coi là con người sao? Trong mắt tôi, bà cùng lắm cũng chỉ là một con chó mà thôi. Không bằng bây giờ bà đoán thử xem, tôi có dám gi3t chết bà không?”

Long Thiên Tiếu bóp lấy cổ Dương Thị, nhấc cả người bà ta lên, sau đó anh tiếp tục dùng sức khiến sắc mặt của Dương Thị đỏ choét vì khó thở. Lúc này, thậm chí bà ta còn không thể nói được, hai tay không ngừng vung vẫy, con mắt đã trở nên trắng dã.

Như thể trong giây tiếp theo, bà ta sẽ ngạt thở mà chết.

“Long Thiên Tiếu, cậu muốn gi3t chết bà ấy sao?”

“Long Thiên Tiếu, nếu bà ấy chết, cậu sẽ là tội phạm giết người, ở Đại Hạ này, giết người thì phải đền mạng!”

“Long Thiên Tiếu điên rồi, cậu ta sắp gi3t chết người rồi!”

Ai cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này, ai cũng sợ hãi, không ngờ thằng vô dụng này lại ác độc đến thế. Long Thiên Tiếu của ngày hôm nay, không khác gì một ác quỷ trong mắt bọn họ.

“Long Thiên Tiếu, tha cho bà ấy đi, không đáng đâu! Đồ ngốc, không đáng đâu!”

Cố Tuyết Cầm đi tới, ra sức lắc cánh tay của Long Thiên Tiếu, cố gắng giúp anh khôi phục lý trí.

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, tia khát máu trong mắt cũng dần tan biến, sau đó anh nới lỏng tay, ném Dương Thị sang một bên. Dương Thị ngồi phịch xuống đất, há mồm hít thở không khí, vừa rồi bà ta đã được trải nghiệm cảm giác đi từ Quỷ môn quan về.

“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha! Miệng bà bốc mùi như thế, cả đời này đừng nói chuyện nữa, làm một kẻ câm đi!”

Sau khi tia khát máu trong mắt Long Thiên Tiếu dần biến mất, anh cũng bước chậm rãi về phía Dương Thị, hiện giờ Dương Thị đã biết sợ, nhìn thấy Long Thiên Tiếu tới gần, bà ta không ngừng lùi về phía sau, nhưng phía sau đã là bức tường, bà ta không thể nào né được nữa

“Long Thiên Tiếu, cậu muốn làm gì, cậu thật sự phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?”

Cuối cùng bà cụ cũng lên tiếng, nếu như không phải bà ta tận mắt nhìn thấy thì có chết bà ta cũng không thể ngờ rằng, thằng vô dụng này lại ác độc, đáng sợ đến vậy.

“Đuổi cùng giết tận? Tôi chính là muốn làm như thế đó! Các người định làm gì tôi nào? Bà à, bà tưởng mình hô mưa gọi gió ở cái nhà họ Cố bé nhỏ này thì đã là ghê gớm lắm rồi sao? Bà tưởng trong cái nhà này, ai cũng nghe lời mình sao?”

Long Thiên Tiếu quay đầu lại, giọng điệu lạnh lùng nói, bà cụ thấy ánh mắt của anh thì thân thể bất giác run lên. Khi bị Long Thiên Tiếu nhìn chằm chằm như vậy, bà ta có cảm giác giống như bị một con rắn độc theo dõi, ánh mắt của tên Long Thiên Tiếu này giống như một con rắn độc, có thể khiến con người ta sợ hãi và ớn lạnh trong lòng.

“Cậu…”

Bị Long Thiên Tiếu làm cho khiếp sợ, bà cụ nhà họ Cố đột nhiên không thể nói nên lời.

“Cậu muốn làm gì? Cậu muốn giết tôi sao? Cậu không thể giết tôi! Không thể!”

Dương Thị cuộn tròn người, cực kỳ sợ hãi nói.

“Bà không cần sợ, tôi không hề có hứng thú với cái mạng chó của bà. Hiện tại cũng không phải năm năm trước, nếu là năm năm trước, bây giờ bà đã trở thành một thi thể rồi, mà cái miệng thối như vậy thì sau này đừng nói chuyện nữa, làm một kẻ câm đi!”

Long Thiên Tiếu đặt một tay lên vai Dương Thị, ấn nhẹ vào huyệt đạo dưới cổ, cả người Dương Thị liền run lên.

Sau đó Dương Thị liền không thể nói gì được, bà ta muốn nói nhưng không thể thốt nên lời, chỉ có thể giơ tay múa chân, khua tay, rồi chỉ vào cổ họng của mình, hoảng sợ đến mức ch ảy nước mắt.

“Sau này, ai trong số các người dám bắt nạt vợ tôi hoặc nói xấu vợ tôi thì kết cục sẽ giống với bà ta! Bà ta vẫn còn may mắn chán, ít nhất vẫn còn sống được!”

Long Thiên Tiếu chỉ về Dương Thị đang nằm dưới đất, không nói nên lời, vẻ mặt của anh lạnh lùng. Bây giờ, cả người Dương Thị đều mê man, bà ta không nói gì được, thậm chí còn lộ ra dáng vẻ đau đến mức không muốn sống.

Đám người nghe Long Thiên Tiếu nói vậy, ai cũng câm như hến, không dám nói gì.

“Bây giờ có thể tiếp tục họp gia đình rồi!”

Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Long Thiên Tiếu nhìn về phía bà cụ, nói. Bà cụ nhà họ Cố nghe vậy, ngây ra một chút, tiếp tục họp gia đình sao? Tiếp tục kiểu gì? Mọi chuyện đã thành như thế này rồi, sao còn có thể tiếp tục chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.