Ông Bố Chiến Thần

Chương 47:




Chương 47: Nhìn tôi giống không sao lắm à?

Cố Mĩ Linh không thể ngờ, sự việc sẽ phát triển đến mức độ này, nhục, nhục như chó.

“Cô gái này, cô không sao chứ?”

Chú Trương đi tới, hỏi.

“Không sao? Nhìn tôi giống không sao à?”

Cố Mĩ Linh cảm thấy mình sắp nổ tung. Nhìn cô ta như vậy không phải rõ ràng là đang có chuyện sao?

“Vậy xin hỏi tôi có giúp gì được cho cô không?”

Chú Trương lại hỏi.

“Phiền ông dọn sạch rác trong hàng ăn của ông đi”.

Cố Mĩ Linh chỉ vào Long Thiên Tiếu, Long Tiểu Tịch và Cố Tuyết Cầm, hung hăng nói. Cô ta rơi vào tình cảnh này đều do thằng vô dụng Long Thiên Tiếu. Giờ phút này, cô ta hận anh muốn chết.

“Vâng. Người đâu, giúp tôi ném cô gái này ra ngoài, ném sang phía bên kia đường”.

Vẻ mặt của chú Trương hơi trầm xuống, tỏ ra lạnh lùng nói.

“Mấy người dám? Các người có biết tôi là ai không? Tôi là Cố Mĩ Linh, là người nhà họ Cố. Các người dám làm như thế với tôi thì sau này sẽ hối hận đấy”.

Nghe lời nói này, Cố Mĩ Linh bỗng chốc phát hỏa lên.

“Vậy thì trước tiên đánh một trận, đánh cho không nói được nữa thì vứt cô ta ra ngoài”.

Chú Trương lạnh nhạt nói. Mấy người bảo vệ lao vào đánh đấm. Sau đó, Cố Mĩ Linh đã bị đánh đến mức không thể nhận ra. Cô ta bị đám người này nhấc lên, thang máy đi thẳng xuống tầng 1, ném sang phía đường đối diện.

“Người đâu, tới đây dọn dẹp một chút, không được làm ảnh hưởng đến mọi người dùng cơm”.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện, chú Trương lại nói.

“Thưa cậu Long, không ảnh hưởng đến cậu dùng bữa chứ?”

Chú Trương đi đến trước mặt Long Thiên Tiếu, hơi khom lưng, vô cùng cung kính nói. Nhìn người đến, Long Thiên Tiếu cảm thấy hơi khó hiểu. Anh biết người này là người nhà họ Tần, nhưng anh cũng không có quan hệ gì với chú Trương này.

“Không có gì. Tại sao ông lại biết tên tôi?”

Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.

“Cậu không biết tôi, nhưng chắc có quen quản gia Lý. Ông ta đã nói, chỉ cần cậu Long đến chỗ chúng tôi ăn cơm thì chúng tôi phải phục vụ thật tốt”.

Chú Trương lại nói. Ông ta có duyên gặp mặt với Long Thiên Tiếu một lần, thậm chí còn không biết thân phận của Long Thiên Tiếu. Nhưng quản gia Lý đã dặn dò phải cẩn thận đối đãi với nhân vậy này thì sao có thể là người bình thường được?

Long Thiên Tiếu nghe thấy thế thì chỉ hơi cúi đầu, anh biết bác Lý đi cùng với Tần Tiểu Manh hôm đó, là người lớn tuổi thường đi theo Tần Viễn Lâm, có thể nói đó là một trong những người mà Tần Viễn Lâm tin tưởng, tín nhiệm.

“Cảm ơn các ông”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.

“Cậu Long, chúng tôi xin tặng cậu bữa ăn này. Ở đây vẫn còn hai chai Romanee Conti, nếu cậu thích vị này thì hãy giữ lại uống dần nhé?”

Chú Trương vô cùng khách sáo nói, Cố Tuyết Cầm ngồi một bên nghe vậy thì cảm thấy vô cùng khó tin. Cô biết nhà hàng lẩu này là sản nghiệp của nhà họ Tần. Chú Trương là người quản lý ở đây, điều này chứng tỏ người này cũng có địa vị ở nhà họ Tần.

Mà người có địa vị như thế ở nhà họ Tần lại đối xử với Long Thiên Tiếu vô cùng khách sáo, Cố Tuyết Cầm cũng không rõ nguyên nhân vì sao.

“Tôi sẽ trả tiền bữa ăn này, còn mang rượu về thì thôi. Ngoài ra, những đồ vừa rồi tôi gọi chỉ cần làm một phần là được”.

Long Thiên Tiếu xua tay, từ chối, nói.

“Cậu Long, tặng bữa ăn này coi như là thành ý của chúng tôi, mong cậu đừng từ chối”.

Chú Trương vô cùng nhẫn nại nói.

“Có rất nhiều cách để bày tỏ thành ý, chứ không chỉ có một cách này. Không cần đâu!”

Long Thiên Tiếu lại từ chối, nói.

“Vậy… được rồi! Ở đây không gọn gàng lắm, hay cậu Long tới phòng bao ngồi nhé”.

Chú Trương lại nhắc nhở.

“Không cần đâu, chúng tôi ăn xong rồi đi”.

Long Thiên Tiếu có chút đau đầu, còn có thể ngồi ăn được nữa sao?

“Vâng, cậu cần gì nữa thì cứ tìm tôi. Rượu mà cậu gọi cũng sắp lên rồi, xin cậu đợi một lát”.

Chú Trương vô cùng cung kính nói, sau đó mới chậm rãi lùi ra. Không lâu sau, chú Trương quay trở lại, trong tay cầm một cái khay, trên khay có đặt một chai rượu vang.

“Cậu Long, xin cho phép tôi được phục vụ cậu mở rượu!”

Chú Trương đi tới, rất lịch sự nói, động tác điêu luyện, nhanh nhẹn dứt khoát.

“Rượu đắt như vậy, hay là thôi đi?”

Cố Tuyết Cầm cảm thấy có chút sửng sốt, lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ rượu đắt như thế, chứ đừng nói là được uống. Nhìn động tác lưu loát của chú Trương, Cố Tuyết Cầm nhận ra, để uống loại rượu này còn cần một chút nghi thức.

“Rượu cũng đã mở rồi, thử chút xem. Hôm nay nếm thử loại này trước, sau này có cơ hội thì dẫn cô đi uống loại ngon hơn”.

Long Thiên Tiếu cười nói, loại rượu hơn 200 ngàn này đã được xem là rượu ngon trên đời rồi, nhưng trên núi có núi cao hơn, ngoài rượu có rượu ngon hơn. Tuy rượu ngon trên thế giới này rất ít, nhưng có nghĩa là không có. Những loại rượu ngon, ngay cả có tiền cũng không thể đong đếm được.

“Cậu Long, cô gái, xin mời nếm thử”.

Chú Trương rót rượu rất chuyên nghiệp, đưa rượu đến trước mặt Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.

Cố Tuyết Cầm nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Rượu rất êm, thơm, dịu làm say lòng người, không hổ là rượu có giá gần 300 ngàn. Đối với việc nếm rượu này thì Long Thiên Tiếu lại không nghiên cứu quá nhiều.

“Bố ơi, con có thể nếm thử không? Có vẻ mùi vị rất ngon”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, tò mò hỏi. Cô bé biết đây là rượu, nhưng nhìn dáng vẻ say sưa của Cố Tuyết Cầm thì có lẽ thì đây là một loại rượu rất ngon.

“Vậy con thử một chút xem”.

Long Thiên Tiếu cũng không từ chối, để Long Tiểu Tịch thử một ngụm.

“Phì phì phì!”

“Chị Tuyết Cầm lừa người ta, chẳng ngon gì cả”.

Chỉ uống thử một chút, Long Tiểu Tịch đã phì hết ra, nói liến thoắng, ai nghe thấy cũng bật cười.

“Ở chỗ tôi cũng không có việc gì cả, nếu chú Trương bận việc thì cứ đi làm đi!”

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vâng, cả nhà ăn uống thong thả”.

Chú Trương hơi khom lưng, vô cùng khách sáo nói. Người mà ngay cả cô chủ nhà mình còn vô cùng tôn trọng, bác Lý còn dặn đi dặn lại phải đối đãi cẩn thận thì chắc chắn là nhân vật không đơn giản, cho nên ông ta không dám sơ xuất một chút nào.

“Anh quen chú Trương này sao?”

Cố Tuyết Cầm tò mò hỏi.

“Tôi không quen”.

Long Thiên Tiếu đáp lời. Sau khi biết được đáp án, Cố Tuyết Cầm có chút thất vọng. Thật ra cô muốn hỏi Long Thiên Tiếu có quen người chủ của chú Trương không, chứ lúc vừa gặp mặt, cô đã biết Long Thiên Tiếu không quen chú Trương này rồi.

“À, anh lấy số tiền đó ở đâu ra vậy?”

Đây mới là vấn đề chính, bao nhiêu năm nay, Long Thiên Tiếu ở nhà họ Cố cũng không ra ngoài làm việc. Vậy mà hôm nay lại quẹt thẻ ra 300 ngàn khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu, tiền của Long Thiên Tiếu lấy ở đâu ra?

“Có người khác cho tôi”.

Long Thiên Tiếu nghe câu hỏi đó thì vô cùng thành thực trả lời.

“Người khác cho sao? Đó là mấy trăm ngàn đấy, ai mà nhiều tiền đến nỗi cho anh mấy trăm ngàn?”

Cố Tuyết Cầm nghe thế thì trừng mắt nhìn Long Thiên Tiếu, không vui nói. Đáp án này khiến người khác không thể tin được. Đó không phải là mấy chục tệ, mà là mấy trăm ngàn đó, ai mà lại đi cho người khác mấy trăm ngàn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.