Ông Bố Chiến Thần

Chương 39:




Chương 39: Cô cũng xinh đẹp mà

“Bạn anh giàu vậy hả? Tặng cả điện thoại Warwick đời mới nhất luôn?”

Cố Tuyết Cầm hoài nghi. Dù là bạn của cô cũng chưa từng tặng cô món gì đắt như vậy. Long Thiên Tiếu có thân phận gì mà người ta lại tặng món đồ đắt như vậy.

“Bạn tôi tặng mà”.

Long Thiên Tiếu cạn lời, chỉ có thể nói vậy.

“Vẫn là cô gái đó tặng?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Cái này thì không, của đàn ông tặng. Cái cô ấy tặng thì tôi đang dùng đây rồi”.

Long Thiên Tiếu lúng túng nói, giơ ra cái điện thoại trong tay và nói.

“Vậy thì tôi dùng cái anh đang dùng, còn cái của đàn ông tặng kia thì anh dùng đi”.

Cố Tuyết Cầm lấy điện thoại từ trong tay Long Thiên Tiếu, rút sim ra rồi nhét sim của mình vào.

“Lần này coi như tôi bỏ qua, lần sau đừng có nhận đồ người khác tặng dễ dàng như vậy nữa. Từ nhỏ bố mẹ đã dạy tôi là không được tùy tiện lấy đồ cũng người khác rồi, nhất là của những người phụ nữ xinh đẹp. Bọn họ là dễ lừa đảo nhất, anh phải cẩn thận”.

Cố Tuyết Cầm lại cẩn trọng nói.

“Ơ, cô cũng xinh đẹp mà, vậy cô cũng lừa đảo hả?”

Long Thiên Tiếu ngẩn ra rồi nói theo bản năng. Nghe vậy, sắc mặt Cố Tuyết Cầm khẽ đỏ lên, tim lại còn đập hơi mạnh nữa.

“Tôi đói, anh đi nấu cơm đi”.

Cố Tuyết Cầm nói, bộ dáng hơi giấu đầu hở đuôi. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì gật đầu rồi đi ra. Sau khi rời đi, anh càng thêm suy nghĩ, sao hôm nay Cố Tuyết Cầm cứ là lạ.

Không chỉ mỗi hôm nay mà là dạo này cô rất lạ. Long Thiên Tiếu nghĩ rồi gãi đầu, vào bếp nấu cơm tiếp.

Khoảng nửa tiếng sau, một mâm cơm thơm ngon đã được nấu xong. Lúc này, Cố Tuyết Cầm mới từ trên tầng đi xuống, giúp Long Thiên Tiếu bưng đồ ăn ra.

“Sau này anh với đứa nhỏ cứ ăn ở đây đi!”

Cố Tuyết Cầm đột nhiên nói.

“Tuyết Cầm, con nói gì thế, sao nó lại ngồi đây ăn được? Nơi này vốn đã chật rồi, giờ thêm hai người nữa thì sao mà ngồi”.

Vương Mỹ ở bên ngoài cũng nghe được lời Cố Tuyết Cầm nói, bèn vội vàng đáp. Thực ra thì bàn ăn vẫn rất rộng, đủ cho 4,5 người nữa ngồi.

“Tôi với Tiểu Tịch ăn ở đây cũng được, quen rồi mà. Thật ra tôi với Tiểu Tịch cũng ăn ở ngoài rồi, nhưng trẻ con tiêu hóa nhanh, mấy tiếng sau lại đói”.

Long Thiên Tiếu cũng đáp.

“Không phải anh nói muốn làm người ra hồn hay sao?”

Cố Tuyết Cầm lạnh lùng nhìn Long Thiên Tiếu, nói nhỏ.

“Ở đây cũng làm người ra hồn được mà”.

Long Thiên Tiếu cười khổ, nhỏ giọng đáp lại.

“Đâu ra mà không ngồi được, 4,5 người nữa ngồi vào vẫn thừa kìa”.

Cố Tuyết Cầm nói lớn.

“Ăn ở đâu chẳng được, nếu nó muốn ăn ở đây thì ăn ở đây, dù sao cũng chẳng khác gì nhau cả”.

Cố Vân Sơn lên tiếng, có chút không kiên nhẫn.

“Đi, ra ngoài ăn cơm, không lẽ anh muốn mình và con cứ trốn ở trong đó cả ngày?”

Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, ngồi xuống trước bàn ăn. Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Vương Mỹ trở nên càng thêm khó coi. Bao nhiêu năm qua, cái thằng vô dụng kia đều ăn trong bếp, giờ lại có thể hếch mũi lên mặt rồi.

Cứ như vậy thì cái nhà này còn ra cái thể thống gì nữa?

Long Tiểu Tịch cũng nhanh chóng đi xuống, bộ dáng hơi kinh ngạc.

“Bố, chúng ta không phải ăn trong bếp nữa sao?”

Long Tiểu Tịch dụi mắt hỏi.

“Hôm nay ăn ở đây này”.

Long Thiên Tiếu cười nói.

“Tiểu Tịch qua chỗ chị này”.

Cố Tuyết Cầm lên tiếng, Long Tiểu Tịch nghe vậy thì ngoan ngoãn bước qua. Thật ra Long Tiểu Tịch không hề bài xích Cố Tuyết Cầm, nhưng cũng không quá thân thiết.

“Muốn ăn gì? Chị gắp cho em!”

Cố Tuyết Cầm hỏi, nhưng Long Tiểu Tịch không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Tuyết Cầm khiến cô thấy hơi không thoải mái.

“Sao vậy?”

Cố Tuyết Cầm cảm nhận được ánh mắt to tròn của Long Tiểu Tịch đang nhìn mình, bèn hỏi.

“Hôm nay chị Tuyết Cầm lại càng xinh đẹp hơn nữa”.

Long Tiểu Tịch ngơ ngẩn nói.

“Chỉ giỏi nịnh thôi”.

Cố Tuyết Cầm bật cười, bẹo má Long Tiểu Tịch. Nhưng cảnh này khiến Vương Mỹ rất khó chịu, sắc mặt cũng không tốt chút nào.

“Mẹ no rồi”.

Vương Mỹ bỏ đũa, khó chịu đi về phòng. Bình thường là bà ta đã mắng mỏ rồi đấy, nhưng qua chuyện hôm qua, bà ta đã kiêng dè Long Thiên Tiếu hơn nhiều.

Cái tên vô dụng này dường như đã thay đổi rồi.

Cố Tuyết Cầm nhìn cảnh đó thì cũng coi như không thấy.

“Nào, ăn thử món này xem”.

Cố Tuyết Cầm gắp sườn cho Long Tiểu Tịch.

“Cảm ơn chị Tuyết Cầm!”

Cô bé ngoan ngoãn đáp. Cố Vân Sơn thấy cảnh này thì cũng chỉ im lặng ăn cơm, như kiểu chẳng liên quan gì đến mình vậy.

Bữa cơm này lại vui vẻ vô cùng, đây là lần đầu tiên cả gia đình quây quần ăn với nhau sau 5 năm.

“Ngày kia em phải đi học rồi, mai chị sẽ mua cho em mấy bộ quần áo xinh xinh nhé!”

Cố Tuyết Cầm lại nói. Cô và cô bé rất ít khi giao tiếp, nhưng hôm nay cảm giác như nhiều thêm một thứ gì đó, đến cả Long Tiểu Tịch còn cảm nhận được.

“Em mua hết quần áo rồi ạ”.

Cô bé lắc đầu, nghiêm túc đáp.

“Vậy còn ba lô và sách vở thì sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Chưa ạ, bố quên mua cho em rồi”.

Long Tiểu Tịch lắc đầu, nhìn sang Long Thiên Tiếu và nói.

“Vậy mai đi mua với chị nhé”.

Cố Tuyết Cầm đề nghị.

“Vâng ạ”.

Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn đáp.

“Lát nữa em đến phòng chị, chị nói với em cái này”.

Cố Tuyết Cầm vừa ăn cơm vừa nói.

“Vâng”.

Long Tiểu Tịch chớp mắt, rồi trả lời.

Sau khi ăn xong, Long Thiên Tiếu về phòng, còn Long Tiểu Tịch thì bị Cố Tuyết Cầm kéo đến phòng mình. Long Thiên Tiếu cũng chẳng biết hai người nói chuyện gì.

Sau khi về phòng, anh nhét thẻ sim vào điện thoại, thêm số của Lâm Hi, Tần Tiểu Manh, Tần Viễn Lâm và Cố Tuyết Cầm vào danh bạ, rồi đăng ký tài khoản Wechat.

Sau đó lại nhắn tin cho Lâm Hi và những người khác về số điện thoại và tài khoản Wechat của mình. Một lúc sau thì anh cũng đã kết bạn hết.

Anh nhìn một vòng không gian bạn bè của Tần Viễn Lâm, bên trong toàn là những bài có nội dung cổ vũ thanh niên, của Tần Tiểu Manh thì toàn là ảnh tự sướng và ảnh du lịch, còn của Lâm Hi thì chẳng có gì cả.

Về Cố Tuyết Cầm, cũng chỉ có mấy ảnh cũ từ ngày xưa. Nhìn thì có vẻ là ảnh mặc đồng phục thí nghiệm hồi còn ở đại học, ảnh với bạn học cũ. Lúc ấy, Cố Tuyết Cầm nhìn rất tươi trẻ, cô của năm đó là thiên tài đại học Y được giới y học của thành phố Lâm Giang kỳ vọng.

Nhưng sau khi kết hôn với anh thì mọi thứ liền thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.