Ông Bố Chiến Thần

Chương 37:




Chương 37: Trong lòng Cố Tuyết Cầm rối bời

Khi anh về nhà, trong nhà chỉ có Vương Mỹ và Cố Vân Sơn. Vì cuộc hôn nhân của Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nên địa vị của cả nhà Cố Vân Sơn ngày một kém đi. Vốn dĩ còn có thể tham gia vào chuyện của dòng họ, nhưng bây giờ hai người chỉ còn là những người rảnh rỗi ngồi không mà thôi.

Tuy chưa đến tuổi nghỉ hưu nhưng lại phải sống cuộc đời hưu trí. Hầu hết thời gian, Vương Mỹ đi mua sắm, đánh bài, và lúc này thì Cố Vân Sơn ra ngoài tìm người đánh cờ. Bây giờ, Cố Thiếu Duy đang học năm cuối, sắp ra đi làm, gần như chỉ về nhà cuối tuần hoặc vào kì nghỉ.

“Long Thiên Tiếu, cậu qua đây một lát”.

Long Thiên Tiếu vừa bước vào nhà thì Vương Mỹ đã nói vậy khiến anh cảm thấy hơi tò mò, nhưng vẫn thả Long Tiểu Tịch xuống.

“Con về phòng trước, lát nữa bố vào với con”.

Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch. Bé con nghe lời, ngoan ngoãn vâng một tiếng rồi đi lên lầu.

Sau đó, Long Thiên Tiếu đi theo Vương Mỹ vào phòng.

“Có chuyện gì vậy?”

Long Thiên Tiếu hỏi thẳng. Trong năm năm qua, Vương Mỹ chưa từng cho anh gọi bà ta là mẹ. Nếu nói anh mắc nợ thì cũng chỉ mắc nợ Cố Tuyết Cầm chứ không liên quan gì đến Vương Mỹ.

“Nói đi, bao nhiêu tiền thì cậu mới đồng ý ly hôn với Tuyết Cầm? Năm năm nay, cậu đã hại nhà chúng tôi thảm lắm rồi. Nếu không phải tại cậu thì dựa vào tài năng y học của Tuyết Cầm thì bây giờ nó đã phát triển sự nghiệp nghiên cứu khoa học trong phòng thí nghiệm rồi, chứ không phải như bây giờ, làm thuê cho dòng họ. Làm thuê thì cũng không sao, nhưng cậu có biết vì cậu mà dự án trên tay nó đều bị nhà họ Tôn đơn phương hủy hợp tác rồi không”.

Sắc mặt của Vương Mỹ vô cùng kém, giọng nói lạnh lùng. Sự thay đổi của Long Thiên Tiếu ngày hôm qua khiến bà ta có chút bất an. Bây giờ nóng lòng muốn đuổi tên vô dụng này ra khỏi nhà.

“Không cần tiền, tôi đã nói rõ với Tuyết Cầm rồi. Muốn ly hôn lúc nào cũng được, quyền chủ động trong tay cô ấy, tôi cứ thế mà làm theo thôi”.

Long Thiên Tiếu chỉ bình tĩnh nói.

“Được. Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ tác động thêm bên Tuyết Cầm là được”.

Sắc mặt Vương Mỹ thay đổi ngay, không ngờ thằng vô dụng này lại dễ nói chuyện như thế.

“Cho dù cô ấy muốn ly hôn hay không thì mấy ngày nữa tôi cũng rời khỏi đây”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Nếu đã như thế, thì cậu nói lời phải giữ lời, nếu không đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt”.

Ánh mắt Vương Mỹ sáng như hai cái đèn ô tô mà nói. Nói xong thì bà ta nhanh nhanh chóng chóng đi lên lầu, đến phòng của Cố Tuyết Cầm. Long Thiên Tiếu cũng đi từ phòng Vương Mỹ đi ra, sau đó trở về phòng mình. Nhìn thấy bé con đang xem hoạt hình, anh tự mình xuống bếp nấu cơm.

Tuy một người đàn ông làm cơm giặt giũ, quét nhà có chút mất mặt, nhưng mấy năm nay việc nhà đều do anh làm, bây giờ mà nói thì chính là làm sư ngày nào, gõ mõ ngày đó.

Trên lầu, Cố Tuyết Cầm đang ở trong phòng xem tài liệu thì tiếng gõ cửa vang lên, chính là Vương Mỹ đã vào phòng.

“Mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Tuyết Cầm, mẹ vừa nói về chuyện ly hôn với thằng vô dụng Long Thiên Tiếu. Con biết không, thằng vô dụng đó nhanh nhẹn đồng ý rồi”.

Vương Mỹ ngồi bên cạnh Cố Tuyết Cầm, nói bóng gió.

“Mẹ, những chuyện này để bọn con tự xử lý đi, mẹ nhúng tay làm gì?”

Cố Tuyết Cầm có chút khó chịu nói. Cô biết mẹ mình cực kỳ ghét bỏ Long Thiên Tiếu. Năm năm nay chỉ hận không thể bắt Long Thiên Tiếu sớm ly hôn.

“Cái gì mà gọi là nhúng tay? Ly hôn không phải là chuyện đương nhiên sao? Lẽ nào lại ở cạnh thằng vô dụng đó cả đời sao? Thanh niên tuấn tú ở thành phố Lâm Giang thiếu gì mà con giữ cái thằng vô dụng đó?”

Vương Mỹ vừa nghe thấy câu nói này thì bỗng tỏ ra không vui nói. Bây giờ xem ra, nước chảy đá mòn rồi, con gái bà ta lại do dự.

Năm năm nay, đã vô số lần bà ta đề nghị ly hôn nhưng Long Thiên Tiếu vẫn luôn im lặng, không dễ gì hôm nay thằng vô dụng này mới nhả ra.

“Mẹ, con khắc biết tính toán. Mẹ ít lo chuyện này đi!”

Cố Tuyết Cầm có chút buồn phiền nói. Bây giờ, cô cảm thấy trong lòng rối bời. Cô đã đặt tay lên ngực tự hỏi nhưng cũng không biết nguyên nhân là gì.

“Không được, cứ kéo dài thế sao được. Tuổi vàng kim của con gái cũng không dài như thế, con nhanh chóng ly hôn mới có thể tìm được người chồng như ý chứ không phải là bị thằng vô dụng này làm lỡ dở”.

Vương Mỹ nghiêm khắc nói.

“Cố Tuyết Cầm, không phải là con thích thằng vô dụng đó chứ?”

Thấy Cố Tuyết Cầm vẫn không tỏ thái độ, Vương Mỹ nhìn Cố Tuyết Cầm, vô cùng nghiêm túc chất vấn.

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh nữa”.

“Mẹ không nghĩ linh tinh, cũng không phải mẹ ép nó ly hôn. Là nó tự nói, cho dù ly hôn hay không thì sẽ đều rời khỏi cái nhà này. Lúc nào con cũng nghĩ cho nó, đến cuối cùng thì đạt được cái gì. Không phải là xong việc thì nó đã phủi mông bỏ đi luôn sao? Thằng vô dụng đó là cái đồ vô ơn nuôi không nổi”.

Vương Mỹ càng nói càng khó nghe. Trong lòng bà ta vô cùng khó hiểu, con gái còn do dự gì với thằng vô dụng này?

“Cái gì? Anh ta muốn rời đi?”

Cố Tuyết Cầm dừng tay, hỏi.

“Đúng, là nó tự nói, không phải mẹ ép nó”.

Vương Mỹ tỏ ra đương nhiên nói.

“Con biết rồi. Con vẫn còn việc phải xử lý. Những chuyện này để sau hẵng nói!”

Cố Tuyết Cầm tìm một lý do, đẩy Vương Mỹ ra ngoài.

Không lâu sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mẹ, con nói rồi. Chuyện đó con sẽ tự giải quyết, bây giờ đang bận việc, nói sau đi ạ!”

Cố Tuyết Cầm trong lòng rối loạn, có chút bực bội nói.

“Tuyết Cầm, là tôi”.

Bên ngoài vang lên giọng nói của Long Thiên Tiếu.

“Vào đi!”

 

Cố Tuyết Cầm nói.

“Có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm cúi đầu nhìn tài liệu, không ngẩng đầu lên.

“Ở đây có ba mươi ngàn, tạm thời chỉ có bằng này, cô cầm trước đi”.

Long Thiên Tiếu đặt ba mươi ngàn lên mặt bàn, sau đó nói. Anh không nghĩ ra làm thế nào để bù đắp cho Cố Tuyết Cầm. Anh cảm thấy ít nhất giải quyết vấn đề tiền bạc, sau đó mới có thể giải quyết vấn đề tình cảm.

Năm năm nay, nếu không phải nhờ Cố Tuyết Cầm thì bố con họ sợ là đã chết ở đầu đường rồi.

“Lúc nào tôi nói cần anh trả?”

Cố Tuyết Cầm hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh nhạt. Khi Long Thiên Tiếu nói ra những lời này, trong lòng cô lại mơ hồ đau đớn, lẽ nào giữa bọn họ, chỉ có tiền hay sao? Có phải là thanh toán xong tiền thì họ sẽ không còn liên quan đến nhau nữa?

Hình như đúng là như vậy, suy nghĩ một hồi, có được đáp án này, cảm giác đau đớn trong lòng Cố Tuyết Cầm lại càng rõ rệt.

“Cô kiếm tiền không dễ dàng. Mấy năm nay, hai bố con tôi đều phải nhờ sự chăm sóc của cô, cảm ơn”.

Long Thiên Tiếu hơi ngừng lại, sau đó giãi bày mà nói.

“Ai cần anh cảm ơn? Tôi khó khăn là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh! Bây giờ anh có ý gì, lợi dụng tôi xong thì đá tôi đi đúng không?”

Khóe miệng Cố Tuyết Cầm cong lên mang đầy vẻ tự giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.