Ông Bố Chiến Thần

Chương 33:




Chương 33: Suy nghĩ này thật to gan

“Anh cả, có chuyện gì đó?”

Lúc này, Lâm Hi từ phòng vệ sinh đi ra.

“Thưa chị, chuyện là như thế này ạ!”

Cô nhân viên kể lại mọi chuyện một lượt, cô ta cũng không chắc Lâm Hi là người có lai lịch thế nào, chỉ muốn không đắc tội cả hai bên và giữ lại công việc của mình mà thôi.

“Thưa chị, là anh này đánh người trước, nên tôi chỉ có thể mời anh ta ra ngoài thôi”.

Nói xong, cô ta nói với vẻ khó xử.

“Đánh thì làm sao? Chưa giết là đã may lắm rồi”.

Lâm Hi lạnh lùng nói, cả người tỏa ra sát khí.

“Chuyện này… đánh người là phạm pháp đó, giết người thì càng…”

Cô nhân viên nói ngày càng nhỏ, rõ ràng là không muốn làm lớn chuyện này lên.

“Đánh, giết người là phạm pháp, nhưng đánh, giết chó thì không phải đâu”.

Lâm Hi lạnh lùng đáp.

“Bố em cũng nghĩ vậy đó chị”.

Long Tiểu Tịch ở một bên nói chen vào.

“Tốt, tốt lắm, giờ tao sẽ gọi cho con trai tao, để xem cái cửa hàng này còn kinh doanh được tiếp không!”

Người phụ nữ trung niên đứng dậy, hung ác nói, rồi lấy điện thoại ra gọi.

“Rầm!”

Cô nhân viên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Long Thiên Tiếu.

“Anh chị, xin anh chị hãy ra ngoài giúp cho. Tôi xin đền tội với anh chị, tôi thật sự không muốn mất đi công việc này đâu. Nhà tôi còn bố mẹ già, xin anh chị hãy hiểu cho tôi, xin anh chị ra ngoài cho!”

Vấn đề bây giờ không còn là có giữ được việc hay không nữa, mà là nếu cửa hàng này đang đối mặt với tình trạng bị đóng cửa. Nếu người phụ nữ kia nói thật, con trai bà ta là lãnh đạo trong tập đoàn Long Đằng thì làm cửa hàng này sập tiệm chỉ là chuyện trong phút mốt”.

“Hôm nay cô sẽ không mất việc, mà cửa hàng này cũng sẽ không sập đâu”.

Long Thiên Tiếu biết cô nhân viên kiêng kỵ điều gì, bèn nói.

“Anh cả, tôi có thể dùng cách của tôi để xử lí việc này không?”

Lâm Hi ở bên cạnh hỏi.

“Không cần làm lớn đâu, bảo nhà họ Tần cho người qua đây xử lí đi”.

Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi.

“Đã hiểu!”

Lâm Hi đáp, rồi lấy điện thoại, mở Wechat ra và gửi đi một tin nhắn.

“Cô đứng dậy đi, tôi sẽ không ra ngoài, và cô cũng sẽ không bị làm sao cả đâu”.

Long Thiên Tiếu lại nói với cô nhân viên đang quỳ.

“Các người chờ chết đi. Cái cửa hàng này cùng cái con nhân viên không biết điều kia, con trai tao mà đến đây thì không một ai yên ổn đâu!”

Người phụ nữ trung niên lại hung ác nói.

“Rầm!”

Người phụ nữ trung niên lại bị đá một cái, lần này là Lâm Hi làm. Cái loại đê tiện này sao lại có tư cách lầm bầm trước mặt Vương Tọa chứ. Thứ đàn bà ti tiện ham hư vinh, rảnh rỗi sinh nông nổi!

Cô nhân viên vẫn luôn lo lắng, gì mọi chuyện đến nước này, cô ta đã hoàn toàn mất khống chế. Cô ta muốn báo cảnh sát nhưng lại bị người phụ nữ trung niên kia dọa sợ. Quan trọng nhất là Long Thiên Tiếu cũng không muốn báo cảnh sát, nhất thời cô ta không biết nên làm thế nào.

Đại khái khoảng 10 phút sau, một con Porsche X5 dừng bên ngoài trung tâm thương mại Tiềm Long. Một người đàn ông mặc vest, đeo thẻ tên nhân viên vội vàng đi vào trong.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Sau khi vào trong, anh ta nhìn thấy người phụ nữ trung niên ôm ngực, dáng vẻ cực kỳ đau khổ.

“Con trai, cuối cùng con cũng đến rồi. Mẹ bị người ta đánh. Mẹ định đến đây để mua cho con ít đồ mà”.

Người phụ nữ trung niên đau đớn nói.

“Các người dám đánh mẹ tôi?”

Người đàn ông chất vấn Long Thiên Tiếu và Lâm Hi.

“Cửa hàng này bị làm sao đây? Sao lại cho đám ăn xin này vào?”

Anh ta lại quay sang chất vấn cô nhân viên.

“Thưa anh, cho hỏi anh là?”

Cô nhân viên không dám xác định. Nếu hỏi được, người này thật sự là lãnh đạo của tập đoàn Long Đằng thì cô ta sẽ thật sự hết hy vọng.

“Tôi là Thái Tân Viễn, chủ quản nhóm thứ hai của chi nhánh phía Tây thành phố, phòng vận hành của tập đoàn Long Đằng. Trung tâm thương mại Tiềm Long vừa hay do tôi quản lý”.

Thái Tân Viễn chỉ vào bảng tên trên ngực, tự kiêu nói.

“Đây…”

Cô nhân viên ngơ ngẩn, nhìn bảng tên kia là biết người này không nói dối.

“Chức to gớm!”

Lâm Hi cười khẩy, châm chọc. Thời buổi này nhân vật nhỏ nào cũng muốn lên mặt hết.

“Cũng chẳng to mấy, nhưng nếu muốn cửa hàng này sập thì chỉ cần một câu nói thôi”.

Thái Tân Viễn nhìn Lâm Hi và nói. Lúc nhìn thấy dung mạo của Lâm Hi, anh ta đã rất chấn động, nhưng cũng nhanh chóng hồi thần lại.

“Anh Thái, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ, tôi thật sự không có ý định đắc tội với mẹ anh đâu”.

Cô nhân viên vội vàng nói.

“Hừ, con nhân viên láo toét. Mẹ bảo nó đuổi đôi ăn xin này ra ngoài nhưng nó cứ lảm nhảm, còn nói không liên quan dến nó?”

Lúc này, người phụ nữ trung niên đã tỉnh táo lại. Nghe được lời của cô nhân viên, bà ta liền phản bác lại.

“Nghe rõ chưa?”

Thái Tân Viễn hất hàm nói.

“Vậy giờ các người định làm gì?”

Lâm Hi cười khẩy nói.

“Dễ lắm, hai người quỳ xuống xin lỗi mẹ tôi rồi bồi thường 100 ngàn tiền viện phí là được rồi. Sau đó, tối nay cô mời tôi ăn cơm để bàn chuyện cho thỏa đáng”.

Thái Tân Viễn nhìn Lâm Hi, vẻ mặt rất nghiêm túc, bộ dáng có gì từ từ nói, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Hi lại bán đứng tất cả.

Lâm Hi đi theo Long Thiên Tiếu bao nhiêu năm, năng lực quan sát sắc mặt và ngôn ngữ vẫn rất tốt.

“Suy nghĩ của anh to gan thật đấy, nhưng sợ là anh không có cái phúc đấy đâu”.

Lâm Hi cười khẩy.

“Sao, không chịu à? Nếu cô không chịu thì cũng được thôi. Cô đánh người, tôi báo cảnh sát, và cũng dùng thân phận là chủ quản nhóm thứ hai của chi nhánh phía Tây thành phố, phòng vận hành của tập đoàn Long Đằng để yêu cầu cái cửa hàng này đóng cửa!”

Thái Tân Viễn lạnh lùng nói, giọng điệu như kiểu thật sự đã xử lí được bọn họ vậy. Cô nhân viên kia nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch lại. Nếu như cửa hàng này sập thì cô ta không chỉ bị đuổi việc mà còn phải chịu các trách nhiệm liên quan nữa. Cô ta sao mà chịu nổi chứ?

“Cái gì mà chủ quản nhóm thứ hai của chi nhánh phía Tây thành phố chứ, vớ va vớ vẩn, sao tôi đây chưa bao giờ nghe được cái chức vụ này thế?”

Lúc này, cửa bị mở ra, một cô bé tiến vào. Đây còn chẳng phải là Tần Tiểu Manh hay sao. Ngoài Tần Tiểu Manh ra thì còn có một ông già phía sau và mấy vệ sĩ mặc vest nữa.

“Mày thì biết cái gì? Trẻ con nói ít thôi”.

Người phụ nữ trung niên quay lại, nhìn thấy Tần Tiểu Manh thì hung ác nói. Lúc này, Thái Tân Viễn cũng quay ra, nhưng cũng lập tức trở nên sững sờ.

“Cô… cô chủ!”

Thái Tân Viễn thật sự sững sờ.

“Sao cô chủ lại đến nơi này chứ?”

Thật ra Thái Tân Viễn không quen Tần Tiểu Manh, anh ta chỉ nhìn thấy Tần Tiểu Manh ở khách sạn một lần mà thôi. Người như Tần Tiểu Manh sao có thể sẽ tiếp xúc với dạng như anh ta chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.