Ông Bố Chiến Thần

Chương 2:




Chương 2: Tại sao lại là ngày mai?

“Đi cái gì mà đi, vội chết hay gì? Cậu giặt quần áo, lau nhà, nấu cơm chưa? Mau đi làm ngay cho tôi. Hai đứa vô dụng một lớn một nhỏ, tối nay đừng có ăn cơm nữa”.

Vương Mỹ lườm Long Thiên Tiếu, giọng điệu cay nghiệt. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì thì nhíu chặt mày lại. 5 năm qua, anh đã quen với việc bị chửi thế này.

Nói cho cùng, hai bố con bọn họ chỉ là người ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

5 năm thực lực bị phong tỏa. Cơ thể anh gần như đã bị hỏng, không thể làm việc quá nặng. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là anh không được phép lộ mặt ra ngoài trừ khi đã đủ thực lực.

“Con về phòng đi, bố nấu ăn xong sẽ gọi con!”

“Vâng ạ!”

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lên tầng.

“Đàn ông con trai mà ăn cơm của chị tôi, dùng đồ của chị tôi, ở nhà chị tôi, tiêu tiền chị tôi, làm việc nhà như phụ nữ, đúng là vô dụng!”

Lúc này, một cậu thanh niên trẻ đang ngồi xem TV trên sô-pha ngoài phòng khách khinh bỉ nói.

Cậu ta tên Cố Thiếu Duy, em trai của Cố Tuyết Cầm, em vợ của Long Thiên Tiếu.

Nghe được lời nói sỉ vả đó, Long Thiên Tiếu chỉ cúi đầu lau nhà, như không nghe thấy Cố Thiếu Duy nói gì vậy.

“Long Thiên Tiếu, tên hay thật đấy. Nghe nói thượng tướng thiếu niên Long Vương danh chấn tứ phương của đế quốc năm đó cũng họ Long. Anh cùng họ với người ta nhưng sao một người là rồng còn một người lại là sâu bọ thế? Một phế vật chui chạn!”

Cố Thiếu Duy chậm rãi nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy thì động tác trên tay khựng lại một chút rồi lại tiếp tục lau nhà.

“Cỡ nó mà cũng đòi so sánh với tướng quân thiếu niên à? Nó chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, nếu không vì nó thì địa vị nhà chúng ta trong dòng họ cũng không thấp thế này. Đúng là đồ đáng xấu hổ mà! Không hiểu ông cụ nghĩ gì mà lại bắt Cố Tuyết Cầm lấy nó nữa?”

Vương Mỹ cũng chua ngoa nói.

“Cụ đã mất được 3 năm rồi, con nghĩ là nên cho anh ta với chị ly hôn nhanh thôi. Chị có điều kiện tốt như vậy, còn vô số nhà giàu trong thành phố Lâm Giang đang xếp hàng kìa!”

Cố Thiếu Duy cũng khinh khỉnh nói, Long Thiên Tiếu nghe thì cũng chỉ yên lặng dọn nhà cho xong rồi đi vào bếp.

Vừa vào đến bếp thì đã thấy một bóng dáng đang bận rộn.

Cô gái xinh đẹp cực kỳ, như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại mang khí chất lạnh lùng làm người ta cảm thấy khó gần.

Cô có thân hình cao ráo, Long Thiên Tiếu cao 1m95 mà chỉ cao hơn cô một cái đầu. Cô mặc một chiếc áo cộc tay mát mẻ, đeo tạp dề, nhưng thân hình xinh đẹp vẫn lộ ra rõ nét. Bộ tóc dài được buộc qua loa, vài sợi tóc phất phơ trên trán, thật sự xinh đẹp vô cùng.

“Để tôi làm cho!”

Long Thiên Tiếu rửa tay rồi nói.

“Rửa rau đi!”

Cô gái không nhìn Long Thiên Tiếu mà chỉ lạnh lùng ra lệnh. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì không nói gì nữa mà chuẩn bị rửa rau.

Trong 5 năm qua, đây là phương thức nói chuyện đơn giản nhất của họ.

“Tôi có chuyện này cần nhờ cô giúp!”

Sau khi rửa rau xong, Long Thiên Tiếu nghĩ một hồi lâu rồi mới nói.

“Có chuyện gì?”

Cố Tuyết Cầm vẫn cúi đầu, hỏi.

“Có thể cho tôi vay hai ngàn được không?”, Long Thiên Tiếu hơi ngại ngùng, sau đó lại bổ sung: “Ngày mai tôi sẽ ra ngoài tìm việc, khi nào có tiền sẽ trả cô!”

“Anh cần nhiều tiền vậy để làm gì? Anh ngồi lì ở nhà 5 năm, hôm nay lại nói mai muốn ra ngoài tìm việc, anh nghĩ tôi có tin nổi anh không?”

Cố Tuyết Cầm nhìn Long Thiên Tiếu rồi hỏi.

“Tiểu Tịch đã 5 tuổi rồi, tôi muốn cho con bé đi mẫu giáo, cô xem có thể cho tôi vay hai ngàn được không, rồi tôi sẽ trả lại cho cô”.

Long Thiên Tiếu gần như dùng giọng điệu cầu xin để nói.

Anh biết rõ địa vị của mình, từ ngày phong ấn thực lực vào 5 năm trước, anh đã trở thành một Long Thiên Tiếu bình thường, một người bố đơn thân mệt nhoài!

“Long Tiểu Tịch là con gái của anh chứ đâu phải con tôi. Con bé đi học thì cớ gì tôi phải đưa tiền? Tôi không có, mà dù có đi nữa thì cũng sẽ không cho anh đâu! Anh không thấy mình tởm lợm à? Rốt cuộc Cố Tuyết Cầm tôi đã phạm sai lầm gì mà dây phải cái loại vô dụng như anh chứ!”

Vẻ mặt của Cố Tuyết Cầm lạnh như băng, không nể nang gì mà châm biếm, cô vẫn không hiểu nổi tại sao ông nội lại bắt cô lấy một người đàn ông đã có con.

Người đàn ông này không những đã có con mà lại không có nổi một điểm tốt nào. Tính cách thì yếu ớt, ngày nào cũng chỉ biết rửa bát nấu cơm quét nhà.

Đây hoàn toàn đi ngược lại hình tượng vị hôn phu mà cô mong chờ.

“Xin lỗi, vậy tôi sẽ nghĩ cách khác!”

Long Thiên Tiếu cúi đầu đáp. Cố Tuyết Cầm không nói tiếp nữa mà quay ra bưng thức ăn đến phòng khách.

Đời này anh nợ hai người phụ nữ, một là người vợ quá cố, hai là Cố Tuyết Cầm. Cô từng là cô gái nổi tiếng nhất thành phố Lâm Giang, kỳ tài trong kinh doanh, là tuyển thủ có sức cạnh tranh trong việc thừa kế nhà họ Cố. Nhưng chỉ vì anh mà cô đã mất đi tất cả.

Cơm đã được dọn lên, một nhà lục tục ngồi lại, nhưng Long Thiên Tiếu thì lại là người ngoài, chỉ có thể ăn trong phòng bếp, đây là quy tắc của gia đình này trong 5 năm qua.

“Nào, thử món này xem!”

Trong bếp có một cái bàn nhỏ, hai cái ghế, hai bố con ngồi đối mặt với nhau.

“Ngon quá, bố nấu cơm ngon lắm, bố ăn đi ạ!”

Cô bé ngoan ngoãn vô cùng, ăn liên tục, khuôn mặt dính toàn là hạt cơm, nhìn rất đáng yêu, vừa nói vừa gắp thịt cho Long Thiên Tiếu.

“Con ăn đi, bố không đói!”

Trong lòng Long Thiên Tiếu ấm áp vô cùng, anh cười nói.

“Long Thiên Tiếu, tai cậu bị điếc hay là đầu cậu có vấn đề hả? Quên ban nãy tôi nói cái gì rồi à? Tôi bảo hai cái đồ vô dụng nhà cậu đừng có ăn tối nữa, cút ra khỏi bếp cho tôi!”

Hai bố con đang vui vẻ ăn cơm thì một giọng nói chanh chua từ bên ngoài vang lên.

Cô bé nghe được thì sợ đến làm rơi cả đũa xuống bàn.

“Bố, con ăn no rồi, con muốn đi ngủ”.

Cô bé mím môi nói. Long Thiên Tiếu cũng hơi thay đổi sắc mặt, trong lòng lại đau xót kèm chút lạnh lùng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

“Ăn no rồi thì về phòng thôi!”

Long Thiên Tiếu nhặt cơm trên mặt cô bé ra, mới ăn một nửa thì no sao được chứ?

“Cậu xem đàn ông đàn ang như cậu mà ru rú ở nhà suốt ngày, còn ra cái thể thống gì nữa chứ?”

Lúc này, một người đàn ông khoảng 50 tuổi đi qua phòng bếp, lắc đầu thở dài. Người này chính là Cố Vân Sơn, bố ruột của Cố Tuyết Cầm. Ông ta chỉ nói một câu đó rồi rời đi.

Ông ta thật sự quá thất vọng về người con rể vô tích sự này của mình.

Long Thiên Tiếu nghe vậy thì chỉ ôm con mình đi về phòng. Nơi hai người ngủ là phòng hồi nhỏ của Cố Tuyết Cầm, không lớn, nhưng vẫn đủ đặt một chiếc giường trẻ con, còn Long Thiên Tiếu thì ngủ dưới đất.

Còn phòng riêng của Cố Tuyết Cầm thì anh cũng chưa từng đặt chân đến trong 5 năm qua. Nói cho cùng, hai bọn họ chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi.

“Còn đói không con?”

Long Thiên Tiếu nằm dưới đất hỏi.

“Không ạ!”

Cô bé lắc đầu, trả lời bằng ánh mắt to tròn.

“Tiểu Tịch, bố đồng ý với con, từ ngày mai, sẽ không ai được phép mắng con hay bỏ đói con hết!”

Long Thiên Tiếu xoa đầu con gái, dịu dàng nói.

“Tại sao lại là ngày mai ạ?”

Cô bé nghi hoặc hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.