Ông Bố Chiến Thần

Chương 185:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe những nốt nhạc tuyệt vời vang lên dưới ngón tay của người đàn ông kia, trên mặt Sở Uyển Tình lộ rõ vẻ si mê, rõ ràng chỉ là bản nhạc bình thường nhưng sao dưới bàn tay người đàn ông đeo mặt nạ kia lại khác biệt đến vậy chứ?  
Lúc này, những người đến nhà hàng ăn cơm hoặc là che miệng thở nhẹ nhàng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hoặc là khẽ cau mày, rơi vào trầm tư, nếu không thì cũng từ từ nhắm hai mắt lại, từ từ cảm nhận, khóe miệng cong lên nở nụ cười ngọt ngào.  
Khi bản nhạc đàn được năm phút, ánh sáng trong nhà hàng đột nhiên tối sầm xuống, hình ảnh biến hóa tựa hồ đột nhiên bật chế độ hòa nhạc, khoảng không trên sân khấu bỗng xuất hiện hình ảnh ba chiều của mùa xuân và mưa phùn.  
Toàn bộ nhà hàng dường như được mô phỏng hiệu ứng đặc biệt khổng lồ, mọi người đều cảm thấy hình như chính mình đang ở trong cơn mưa xuân nhẹ nhàng.  
Người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trước đàn, cảnh tượng xung quanh anh cũng biến ảo.  
Một người, một đàn, dưới nền hiệu ứng đặc biệt, khi thì ở trong ngày xuân với ánh nắng nhẹ nhàng, khi thì ở trong làn mưa phùn tí tách, có khi lại ở trong vườn hoa xuân, lãng mạn diễn tấu.  
Tất cả mọi người đều rõ đó là bởi vì màn trình diễn bản nhạc này đã đạt đến trình độ hàng đầu thế giới. Chỉ những bậc thầy chơi piano hàng đầu thế giới mới có thể kích hoạt hiệu ứng kiểm soát hội trường như vậy.  
Từng nốt nhạc nhẹ nhàng dội vào trái tim mỗi người, dưới bầu không khí nhập tâm quá mức này như chạm đến nơi sâu thẳm trong tâm hồn, một số khán giả đã cảm động đến rơi nước mắt.  
Trong 5 năm qua chưa ai có thể kích hoạt được hiệu ứng kiểm soát hội trường, cũng chưa có đả động được tới trái tim sắt thép của giám khảo công nghệ AI kia nhưng ngày hôm nay người đàn ông đeo mặt nạ này đã làm được rồi.  
Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên toàn hội trường nổ một tràng pháo tay như sấm rền, tiếng hò hét và tiếng cổ vũ hòa vào nhau, và bầu trời phía trên sân khấu đã thay đổi cảnh tượng biến ảo trời đổ mưa vàng.  
“5 năm qua chưa có ai có thể đả động được giám khảo công nghệ AI thông minh này!”  
“5 năm, trong 5 năm nhạt nhẽo này, mọi người biết tôi trải qua thế nào không?”  
“Nhà hàng âm nhạc Sinh Vũ có mưa vàng rơi, lại thêm một bậc thầy âm nhạc bước ra từ nơi này”.  
“Bản nhạc này từ hôm nay trở đi sẽ được tiếp thêm sinh mệnh mới, bởi có vương tử ếch xanh mà bản nhạc được làm mới lại đồng thời cũng sẽ được mọi người truyền tụng”.   
“Anh ấy đã trình diễn và định nghĩa lại bản nhạc thêm một lần nữa”.   
“Bàn tay linh hoạt của anh ấy ít nhất cũng có giá 50 triệu tệ!”  
Mọi người đều vô cùng tán dương, tiếng vỗ tay tiếng reo hò vang lên không ngớt, vang vọng thành từng hồi một kéo dài bất tận.  
“Thật tốt quá rồi, quả thực quá tốt rồi. Người này rốt cuộc là ai vậy vì sao phải dùng mặt nạ che mặt chứ?”  
Sở Uyển Tình vô cùng kích động, cô ấy hiện tại đã không muốn so sánh mình với người đàn ông đeo mặt nạ trên sân khấu nữa rồi, bởi vì hoàn toàn không thể so sánh được, người ta ở đẳng cấp hàng đầu thế giới, còn bản thân mình cùng lắm chỉ ở trình độ trong trường học thôi.  
Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ ếch từ chỗ cây đàn piano đi xuống dưới, tiến về phía trước sân khấu đầu hơi cúi chào mọi người, cúi một góc 90 độ vừa thể hiện sự tao nhã lại lễ nghi.  
“Thưa anh có thể bỏ mặt nạ xuống không? Để mọi người có thể biết dung mạo người xuất sắc như anh?”  
“Đúng đó, bỏ mặt nạ xuống đi, bỏ mặt nạ xuống đi!”  
Phía dưới lại vang lên những tiếng ồn ào, người đến nhà hàng âm nhạc Sinh Vũ có rất nhiều người có cùng sở thích, thậm chí còn là chuyên gia trong lĩnh vực này họ đương nhiên có thể nghe ra bản nhạc này đặc biệt thế nào.  
Cứ cho không phải chuyên gia thì những vị khách bình thường đến đây không còn nghi ngờ gì cũng đã bị thuyết phục bởi tiếng đàn tuyệt vời này.  
Long Thiên Tiếu nghe được tiếng cổ vũ, trong lòng lại có chút bất đắc dĩ, cúi đầu một lúc rồi đi về phía hậu trường.  
Vừa mới tiến vào trong hậu trường đã thấy cô gái phục vụ quán đứng ở cửa, cô gái nhìn thấy Long Thiên Tiếu bước đến khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì kích động mà có chút đỏ ửng lên.  
“Thưa anh, anh đàn thật sự rất hay”.  
Cô gái kích động nói.  
“Cũng thường thôi, nhiều năm rồi không chạm vào đàn nay cũng có chút lạ lẫm”.  
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ thản nhiên đáp.  
“Anh đừng khiêm tốn, đừng khiếm tốn, quả thực rất tốt. 5 năm rồi chúng tôi đã 5 năm rồi chưa xuất hiện cảnh tượng như ngày hôm nay”.  
Cô gái xua tay vội nói.  
“Chỗ các cô có phải sẽ thu âm lại đầy đủ những bản nhạc từng biểu diễn không?”  
Long Thiên Tiếu lại hỏi.  
“Có có, có điều nếu chủ nhân bản nhạc không đồng ý thì tác phẩm sẽ không được công khai. Kỳ thật nếu vừa rồi anh tháo mặt nạ xuống anh nhất định sẽ thành danh sau một đêm được mọi người biết đến”.  
Cô gái có chút hối tiếc nói, cô nghĩ không ra vì sao Long Thiên Tiếu không muốn lộ diện. Người bình thường nếu có cơ hội lộ diện như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?  
“Vậy là tốt rồi, tôi không hi vọng bản nhạc tôi chơi ngày hôm nay các người sẽ thu âm lại mang đi bán đâu?”  
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại nói.  
“Không đâu, chúng tôi rất chuyên nghiệp. Hơn nữa ông chủ chúng tôi kinh doanh nhà hàng này hoàn toàn bởi vì đam mê, chúng tôi sẽ không vì tiền mà bán đứng tin tức và tác phẩm của quan khách, anh cứ yên tâm”.  
Nghe xong lời này của Long Thiên Tiếu, cô gái vội xua tay nói, lúc này Long Thiên Tiếu còn mang mặt nạ, có rất nhiều nhân viên công tác hậu trường cũng nhìn về phía này, đây chính là người đàn ông mang mặt nạ ếch đàn bản nhạc tuyệt vời kia.  
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi thay trang phục đã”.  
Long Thiên Tiếu cũng chú ý đến tình huống này, do đó bình tĩnh nói, nói xong liền đi về phía phòng thay đồ.  
“Tiểu Phương, người này rốt cuộc là ai, sao lại lợi hại như vậy chứ?”  
“5 năm rồi, nhà hàng chúng ta chưa từng xuất hiện người tài giỏi như vậy đến đánh đàn”.  
“Trình độ này phải hàng đầu thế giới không còn nghi ngờ gì nữa”.  
Mấy nữ nhân viên công tác đều vây quanh lại bắt đầu dị nghị.  
“Cái này tôi cũng không biết, anh ta không để lại tên tuổi, hơn nữa anh ta vào phòng thay đồ rồi, đợi lát anh ta ra mấy người tự hỏi anh ta là được rồi. Anh ta rất khiêm tốn, không muốn người khác biết chuyện của mình đâu”.  
Tiểu Phương có chút sợ hãi nói, không thể tưởng tượng nổi người mình tùy tiện kéo lên trên sân khấu lại là người có trình độ này, nếu vào thời khắc cuối cùng, Long Thiên Tiếu tháo mặt nạ của mình xuống thì hiện tại e rằng sẽ là một cảnh tượng khác rồi.  
“Anh ta đi vào đó mấy phút rồi sao còn chưa đi ra nữa?”  
Có người nhìn về phía phòng thay đồ, có chút mong chờ. Bọn họ vẫn kiên nhẫn đợi nhưng đợi hơn 10 phút vẫn không có ai từ trong phòng thay đồ đi ra ngoài.  
“Tiểu Phương, hay là cô đi vào trong xem sao đi?”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.