Ông Bố Chiến Thần

Chương 179:




Long Thiên Tiếu nghe thấy lời nói của Tạ Trường Lâm, lại khẽ nhíu mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói.  
“Quan hệ thù địch”.  
Bốn chữ được phát ra từ miệng Long Thiên Tiếu, mọi người nghe xong đều cảm thấy khó tin. Quan hệ thù địch? Nếu đã là quan hệ thù địch, người ta còn có thể từ nơi xa xôi ngàn dặm đến giúp anh sao?  
“Cậu Long đang đùa tôi à?”  
Tạ Trường Lâm gượng cười nói.  
“Không”.  
Long Thiên Tiếu cười khổ, nhưng anh không giải thích gì cả, có một số chuyện, anh không muốn giải thích trước mặt nhiều người như vậy.  
“…”  
Tạ Trường Lâm có chút sững sỡ. Ông ta vừa mới lĩnh hội sự “Quái” của Bách Lý Vô Cầu, không ngờ rằng cậu Long này cũng là một con người quái dị. Quả nhiên, người quái dị chỉ có thể trở thành bạn của người quái dị.  
“Nếu không có chuyện gì, mọi người có thể về trước”.  
Long Thiên Tiếu liếc nhìn đám người Tạ Trường Lâm, sau đó nói.  
“Vậy không làm phiền cậu Long nữa, nếu cần gì, cậu cứ việc nói với chủ nhiệm Lưu, ông ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa”.  
Tạ Trường Lâm cũng hiểu ý của Long Thiên Tiếu, sau đó chỉ vào Lưu Chấn Sinh ở bên cạnh, nói. Lưu Chấn Sinh là chủ nhiệm khoa chỉnh hình bệnh viện Long Hòa, ông ta không chỉ giỏi y thuật mà cách đối nhân xử thế cũng khá khôn khéo.  
Chắc hẳn vào lúc này, Lưu Chấn Sinh cũng nhìn ra được sự bất phàm của Long Thiên Tiếu, vì vậy khi phục vụ Long Thiên Tiếu, ông ta nhất định sẽ không qua loa, cẩu thả.  
“Cậu Long, cậu cần gì cứ nói với tôi, được phục vụ cậu Long là niềm vinh hạnh của tôi”.  
Không đợi Tạ Trường Lâm nói xong, Lưu Chấn Sinh đã đứng lên trước, trước đó bởi vì Tiểu Nhị, ông ta phải vào nhà vệ sinh, sau khi trở lại liền đứng ở một bên quan sát tình hình.  
Sau khi Tiểu Nhị và Bách Lý Vô Cầu rời đi, cuối cùng ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai con người quái dị này, không chỉ tính cách quái gở mà còn cư xử rất kỳ lạ, ông ta không muốn vô cớ gây chuyện.  
“Hiện tại vẫn chưa cần gì, nếu xảy ra chuyện, không cần nói tôi cũng sẽ tìm đến ông”.  
Long Thiên Tiếu nghe vậy, khẽ mỉm cười nói.  
“Được, nếu không có chuyện gì, tôi xuống trước đây”.  
Lưu Chấn Sinh cũng là người tinh anh, Long Thiên Tiếu đã nói đến nước này rồi, ông ta làm sao có thể không hiểu những lời này có ý gì, không phải là ra lệnh đuổi khách sao?  
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ gật gật đầu.  
“Nếu không có chuyện gì nữa, cháu cũng về đây, bác trai bác gái chị dâu cần gì có thể gọi cho cháu, nếu bệnh viện không thu xếp được thì cứ việc tìm cháu”.  
Tần Tiểu Manh thấy mọi người đã rời đi, cũng nói. Lúc này, nơi đây chỉ còn lại mình cô là người ngoài, cô cũng cảm thấy có chút khó xử, cảm thấy việc mình ở lại đây sẽ cản trở nhà người ta nói chuyện.  
“Cảm ơn Tiểu Manh, lần này thực sự cảm ơn cháu”.  
Lý Bình có chút cảm kích nói.  
“Có gì đâu ạ, cháu về trước đây”.  
Tần Tiểu Manh khẽ mỉm cười, sau đó chào tạm biệt mọi người rồi mới rời khỏi phòng bệnh.  
“Tiểu Tiếu à, người bạn đó của con thực sự lợi hại vậy sao?”  
Lúc này, Long Đức Phúc hỏi. Ông vẫn luôn phối hợp với Bách Lý Vô Cầu để kiểm tra, Bách Lý Vô Cầu kiểm tra tình trạng chân của ông, ông cũng không có cảm giác gì, thậm chí ông còn cảm thấy phương thức kiểm tra của anh ta không có gì đặc biệt.  
“Anh ta nói có khả năng, vậy nhất định sẽ có khả năng. Chuyện không làm được, anh ta sẽ không ba hoa khoác lác”.  
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chắc chắn nói. Mặc dù hành vi của Bách Lý Vô Cầu có chút kỳ quái, đầu óc có chút vấn đề, nhưng từ trước đến nay, anh ta nói được là làm được.  
“Không phải là chúng ta không tin người bạn đó của con, mẹ thấy chàng trai đó, chưa đến ba mươi, trẻ như vậy, sao y thuật tốt thế? Có thể chữa được bệnh mà ngay cả viện trưởng Tạ cũng vô phương cứu chữa?”  
Lý Bình ở bên cạnh có chút nghi ngờ nói, một bác sĩ thiên tài chưa đến 30 tuổi, điều này nghe có vẻ không có khả năng.  
Trên TV, không phải các cụ ông cao tuổi mới có tư cách xưng là bác sĩ thiên tài sao?  
Bách Lý Vô Cầu này, khác xa so với hình tượng bác sĩ thiên tài trong lòng bọn bọ.  
“Người này nổi tiếng khắp Đại Hạ, không phải là hạng người vô danh tiểu tốt, bố mẹ, hai người yên tâm, yên tâm phối hợp điều trị là được rồi”.  
Long Thiên Tiếu lắc đầu, lại nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn.  
“Bố mẹ cũng không phải là không tin bạn của con, chỉ là cảm thấy có chút tò mò mà thôi”.  
Lý Bình có chút ngượng ngùng nói, nếu quả thật như lời con trai bà nói, vị bác sĩ thiên tài kia lợi hại như vậy thì năng lực của con trai bà cũng không hề tầm thường.  
Vậy mà con trai bà có thể mời được bác sĩ thiên tài nổi danh khắp Đại Hạ, bọn họ chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của Bách Lý Vô Cầu.  
“Bác trai bác gái yên tâm, cháu cũng biết người này, nếu anh ta đã nói có thể chữa khỏi, vậy thì nhất định sẽ chữa khỏi”.  
Để giải tỏa lo lắng trong lòng Lý Bình, Cố Tuyết Cầm nói giúp một câu.  
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bây giờ kiểm tra xong rồi, cũng không còn chuyện gì, các con không cần phải ở lại đây nữa, mấy đứa phải đi làm thì mau đi đi, mẹ ở đây chăm sóc bố là được rồi”.  
Lý Bình nói, hôm nay là ngày làm việc, con trai và con dâu bà đều là dân đi làm.  
“Bà nó nói đúng, các con phải đi làm thì mau đi đi, không nên trì hoãn mọi việc”.  
Long Đức Phúc nói theo, sau khi ở trong phòng bệnh hào hoa này, thực sự bọn họ không thiếu thứ gì, ở đây có người chăm sóc đặc biệt, ăn uống cũng không có vấn đề gì, tiện hơn cả ở nhà.  
“Vâng, vậy bọn con đi giải quyết những việc khác trước đây”.  
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nói. Sau khi chào tạm biệt bố mẹ, anh và Cố Tuyết Cầm mới rời đi.  
“Chúng ta đi ăn cơm trước nhé!”  
Ngồi trên chiếc Audi a6, Long Thiên Tiếu đề nghị. Hiện tại đúng vào giờ cơm trưa. Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm cũng không trả lời ngay lập tức, bởi vì lúc này, điện thoại cô vang lên, có một vài tin nhắn được gửi đến, cô mở điện thoại ra xem.  
“Sở Uyển Tình hẹn chúng ta đi ăn cơm, anh có muốn đi không?”  
Đọc tin nhắn xong, cô hỏi Long Thiên Tiếu.  
“Sao cô ta biết tôi và cô ở chung một chỗ?”  
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu cười khổ nói.  
“Cậu ấy không biết. Hôm nay cậu ấy được nghỉ làm, chỉ đơn giản là hẹn tôi ra ngoài ăn cơm thôi, nếu cậu ấy hẹn tôi, tôi cũng không thể bỏ lại anh một mình qua đó được, đúng không?”  
Cố Tuyết Cầm bĩu môi, có chút cạn lời.  
“Vậy được, cô quyết đi, tôi không có vấn đề gì”.  
Long Thiên Tiếu cười nói.  
“Ok, chúng ta cùng nhau qua đó nhé, để tôi nhắn trước cho cậu ấy một tiếng”.  
Nghe Long Thiên Tiếu đồng ý đi cùng cô, trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút vui mừng, chỉ là niềm vui này, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.  
“Sở Uyển Tình này, thật là…”  
Một lát sau, Cố Tuyết Cầm nhìn vào điện thoại, khẽ mắng.  
“Sao, cô ta không muốn tôi và cô cùng đến hả?”  
Long Thiên Tiếu đang lái xe, mỉm cười hỏi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.