Ông Bố Chiến Thần

Chương 177:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu ta đấu tranh một lúc rồi đành phải bỏ thứ đồ trên người xuống, trên lưng đeo một hòm thuốc lớn bước vào trong.  
Bởi vì thầy đã nói rồi, có thể mất mạng nhưng hòm thuốc trên lưng thì nhất định không thể làm mất được, người còn hòm thuốc còn, người mất hòm thuốc cũng phải còn.  
Khi cậu ta mang theo mọi thứ đi thang máy lên tầng 5 thì một khu sang trọng ở tầng 5 đã đông nghịt người.  
“Nghe nói đây chính là bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu trong lời đồn”.  
“Chậc chậc chậc, bệnh nhân này đã bị liệt hai chân trong một thời gian dài rồi, nghe nói chỉ có thể cưa chân đi, trừ phi ông ta có thể mời được bác sĩ thiên tài Bách Lý Vô Cầu mới có thể chữa được”.  
“Điều này có nghĩa là gia đình bệnh nhân đã thực sự mời được bác sĩ thiên tài đến rồi”.  
“Đúng rồi, đều là những người không tầm thường, đến người như này cũng có thể mời được”.  
Những bác sĩ đứng xung quanh nhìn đều hết lời khen ngợi. Bọn họ đến đây chỉ vì muốn nhìn thấy phong thái của một bác sĩ thiên tài. Dù sao thì chỉ cần là một bác sĩ có chút kinh nghiệm đều nghe đến danh tiếng của Bách Lý Vô Cầu.  
Vị bác sĩ thiên tài của thủ đô, con người khiêm tốn, tính cách cổ quái, tuổi còn trẻ mà đã có trình độ xuất sắc.  
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra nào, để tôi đi vào!”  
Chàng trai trẻ hét to. Cậu ta đeo trên người một hòm thuốc to, còn đeo nhiều thứ linh tinh nữa, giống một đống đồng nát di động. Khi mọi người nhìn thấy chàng trai đi tới, cảm giác như một đống đồng nát tạt vào mặt họ vậy.  
“Đây là ai thế, thu gom đồng nát à?”  
“Mẹ kiếp, trên người đeo nhiều thứ như vậy, có bệnh không vậy?”  
“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy hòm thuốc to như vậy, ở tuổi này, cậu ta không nên đeo nặng như vậy”.  
Nhìn thấy người kì dị như vậy, mọi người đều bàn tán xôn xao và thở dài.  
“Nơi này là bệnh viện, bảo người thu gom đồng nát đi ra ngoài đi”.  
“Đúng vậy, thu gom đồng nát làm gì thế, cậu đến đây làm gì?”  
“Đi ra, đi ra, cậu thì biết cái gì, mau đi ra ngoài!”  
Mọi người xung quanh đều nói với thái độ ghét bỏ. Chàng trai trẻ đã bị nhầm thành người thu mua đồng nát, nhìn thấy không thể vào bên trong được, trong lòng sốt ruột, vô cùng tức giận.  
“Chết tiệt, chuyện gì thế này, tôi cảm thấy hơi đau bụng”.  
“Tôi cũng vậy, đau quá!”  
“Tôi cũng bị đau bụng, chết tiệt, chuyện gì vậy?”  
“Các người đừng có giành nhà vệ sinh với tôi, tôi bị đau trước!”  
Một lúc sau, khắp phòng bệnh đều là tiếng kêu đau, ai nấy đều ôm bụng trông rất khó chịu, có người không chịu được nên bỏ đi vào nhà vệ sinh.  
Chỉ trong thời gian một, hai phút đồng hồ thôi mà số người vây quanh đã ít đi hơn nửa.  
“Bảo các người đi thì các người không đi, còn đuổi ông đây đi, lẽ nào lại như vậy. Bây giờ mau đi nhà xí cho ông đây nhờ”.  
Chàng trai trẻ vừa mắng vừa nói rồi đi về phía phòng bệnh. Nhưng mà lúc định bước vào thì lại xảy ra vấn đề. Bởi vì đồ linh tinh trên người quá nhiều, cậu ta bị mắc kẹt ở cửa, không vào được.  
“Ờ… Xin hỏi cậu là ai?”  
Người hỏi chính là Lưu Chấn Sinh. Lúc Bách Lý Vô Cầu kiểm tra chân cho Long Đức Phúc, ông ta đứng ở một bên quan sát, bởi vì phương pháp khám bệnh của Bách Lý Vô Cầu rất đặc biệt nên ông ta cũng không giúp được gì.  
“Ông cũng muốn ngăn cản tôi sao? Ông cũng muốn đi nhà vệ sinh à?”, chàng trai nhìn Lưu Chấn Sinh và hỏi.  
“Ấy, tôi không muốn đi nhà vệ sinh!”  
Lưu Chân Sinh có chút bối rối, cứ cảm thấy người này có chút ngốc, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều có biểu hiện của chứng trung nhị bệnh (Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản[1] (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). Cách nói "bệnh" trong "trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.  
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".)  
“Lát nữa thì ông sẽ muốn”.  
Chàng trai liếc nhìn Lưu Chấn Sinh, nói một cách chắc chắn.  
“Á… đau! Đau quá! Làm ơn tránh tránh tránh…”  
Lưu Chấn Sinh còn chưa kịp hiểu lời của chàng trai trẻ thì bụng đã truyền đến một cảm giác đau nhói, đau không chịu nổi, ôm bụng đi chạy ra ngoài nhưng cậu ta lại đứng chắn ở cửa, Lưu Chấn Sinh có vẻ rất khó khăn để ra được bên ngoài.  
Vì thế, ông ta đã phải bò ra ngoài một cách chật vật.  
“Một thuốc độc lớn, một thuốc độc bé”.  
Long Thiên Tiếu đứng ở một bên xem trò vui, nhếch miệng cười, nói một cách đầy ý vị.  
“Chào cả nhà, tôi là học trò của thầy tôi”.  
“Chàng trai trẻ cuối cùng cũng vào được bên trong, liếc nhìn những người xung quanh rồi cười hihi, cúi đầu thật sâu, sau đó vô cùng lễ phép nói. Tuy nhiên, bởi vì đồ đạc trên người quá nhiều, nên lúc anh ta khom người thì làm cho mọi người có cảm giác như là đống đồng nát di động đang cúi đầu với họ.  
“Thì ra cháu là học trò của vị bác sĩ đây. Cậu xem trên người còn nhiều đồ như vậy, mau bỏ đồ đạc xuống nghỉ ngơi đi! Cháu tên là gì hả cậu nhóc?”  
Lúc này, Lý Bình vội vàng nói, vừa nhìn đã biết cậu nhóc này là người thật thà, bộ dạng ngốc nghếch.   
“Cảm ơn cô ạ, cô hãy gọi cháu là Tiểu Nhị đi!”, chàng trai trẻ nói.  
“Phốc… Tiểu Nhị, hahaha, quê mùa quá!”, lúc này, Tần Tiểu Manh vừa nghe đến cái tên này thì không nhịn được mà cười phá lên.  
“Thầy tôi là Đại tiên sinh, ngoài thầy tôi ra thì còn có tôi, tuổi lại nhỏ nên gọi là Tiểu Nhị, có gì mà buồn cười hả?”, Tiểu Nhị nhìn Tần Tiểu Manh, không vui nói.  
“Phải phải phải, cậu không cần giải thích với tôi, phốc… haha…”  
Tần Tiểu Manh lại không nhịn được cười, trên đời này tại sao lại có người ngốc như vậy.  
“Thầy ơi, em có thể hạ độc cô gái này không, hoặc là hạ độc chết luôn?”  
Tiểu Nhị nhìn Bách Lý Vô Cầu, tức giận nói.  
“Không được, em ra ngoài đi, không thể tùy tiện ra tay, hiểu không?”  
Bách Lý Vô Cầu nghiêm túc kiểm tra chân cho Long Đức Phúc, đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ nói một cách lãnh đạm.  
“Vâng, em hiểu rồi! Có nghĩa là nếu lần sau không đi cùng thầy, em tự đi một mình thì em có thể tùy tiện ra tay? Em hiểu rồi, lần sau em tự đi thì em có thể ra tay, lần sau em tự đi thì em nhất định sẽ hạ độc chết cô ta”, Tiểu Nhị bày ra bộ dạng đã hiểu rõ.  
“Hả…”.  
Vẻ mặt của Tần Tiểu Manh rõ ràng là ngưng trệ lại, nhất thời sửng sốt, suy nghĩ trong đầu tên nhóc này thật là kỳ quái, suy nghĩ không giống người bình thường.  
“Em đi một mình cũng không được, em đừng gây chuyện nữa!”  
Bách Lý Vô Cầu lắc lắc đầu, không nói nên lời.  
“Vâng, em biết rồi”.  
Tiểu Nhị đáp lời với vẻ mặt lạnh tanh.  
“Ý, đây có phải là ông Long mà ngày nào thầy cũng nhắc đến không ạ?”  
Lúc này, Tiểu Nhị cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Long Thiên Tiếu, nhìn anh và nói với vẻ tò mò.  
“Ông Long?”  
Long Thiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.