Ông Bố Chiến Thần

Chương 167:




“Mẹ tìm con có chút việc”.  
Vương Mỹ ngồi bên giường, thần sắc vẫn như cũ nói.  
“Mẹ nói đi, có chuyện gì vậy ạ?”  
Cố Tuyết Cầm vẻ mặt có chút lạnh lùng nói.  
“Đầu tiên là việc bà nội muốn giao phó. Dự án của nhà họ Tần là do con lấy được, bà hy vọng có thể nói chuyện với con về việc chúng ta trở về gia tộc và khôi phục đãi ngộ, đại khái là trong hai ngày này. Đến lúc đó, bà ấy sẽ thông báo cho con, bà muốn nói chuyện trực tiếp với con”.  
Vương Mỹ nghiêm túc nói.  
“Vâng. Còn gì nữa không ạ?”  
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.  
“Ngoài ra còn có vấn đề về chiếc xe. Cho dù chiếc xe đó là do tên vô dụng đó mua vậy thì đã sao? Nó ăn của chúng ta, dùng đồ của chúng ta, tiêu tiền của chúng ta trong nhiều năm như vậy, cũng nên bỏ ra cái gì chứ?”  
Vương Mỹ lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói, bộ dạng không thể thảo luận.  
“Anh ấy mới mua một chiếc ô tô mà mẹ đã để mắt tới. Chiếc xe lúc trước mẹ lấy đi rồi thì thôi đi, bây giờ lại muốn cả chiếc xe này, mẹ có thể đừng quá đáng như vậy được không? Coi như anh ấy mắc nợ ai thì đó cũng là mắc nợ con. Anh ấy không nợ mọi người cái gì. Bao năm qua mọi người đối xử với anh ấy như thế nào, trong lòng không tự biết sao?”  
Lúc này Cố Tuyết Cầm lại tức giận, trong lòng cô cảm thấy ấm ức thay Long Thiên Tiếu. Trong chuyện này, mẹ ruột của cô đã quá đáng lắm rồi, ngay cả cô cũng không chịu được nữa.  
“Chuyện này thật ra không phải là chuyện quan trọng nhất. Chỉ cần con hứa với mẹ một chuyện, mẹ không cần chiếc xe này nữa”.  
Vương Mỹ ra vẻ rất hào phóng, bà ta nghiêm túc nói.  
“Chuyện gì vậy?”  
Cố Tuyết Cầm hỏi.  
“Con trai bạn học của mẹ sẽ làm việc ở tập đoàn Long Đằng, vài ngày nữa nó sẽ đến thành phố Lâm Giang, con đi gặp nó một lát”.  
Vương Mỹ bộ dạng như cũ nói.  
“Con hoàn toàn không quen biết con trai bạn học của mẹ, tại sao con phải gặp anh ta?”  
Cố Tuyết Cầm có chút không nói nên lời, trong lòng cô biết rất rõ mẹ mình lại đang tính toán cái gì, chẳng qua là muốn cô câu cho bà một người con rể rùa vàng.  
“Con trai của bạn học mẹ vừa du học về, tuổi còn trẻ, có sự nghiệp thành công, ngoại hình cũng khá, nhất định sẽ là một người chồng tốt”.  
Vương Mỹ nói với bộ dạng con hát mẹ khen hay.  
“Điều đó liên quan gì đến con?”  
Cố Tuyết Cầm rất tức giận, nếu không phải cô cố nén lửa giận trong lòng thì bây giờ rời đi rồi.  
“Sớm muộn gì con cũng phải ly hôn với cái thứ rác rưởi đó. Bây giờ tìm trước một người chồng tốt thì có gì sai chứ? Cơ hội thay đổi vận mệnh cuộc đời của một người phụ nữ không có nhiều, hôn nhân được coi như là lần quan trọng nhất. Nếu kết hôn với một người giàu có, tương lai con sẽ được đảm bảo, có thân phận có địa vị, như vậy có gì mà không tốt?”  
Vương Mỹ cực kỳ không hiểu nói.  
“Cho nên ngay từ đầu mẹ đã nghĩ như vậy nên mới kết hôn với bố, đúng chứ? Nhưng bố đã làm mẹ thất vọng, phải không?”  
Cố Tuyết Cầm nhìn chằm chằm Vương Mỹ hỏi.  
“Nhắc đến cái thứ rác rưởi kia làm gì? Lúc đầu mẹ còn tưởng rằng ông ta thừa kế tài sản của ông nội con nên mới thích ông ta, nếu không thì sao mẹ phải gả cho ông ta chứ, hừ…”.  
Vừa nói, Vương Mỹ vừa cười chế nhạo.  
“Ai muốn xem mắt thì tự mà đi, dù sao thì con cũng không đi đâu”.  
Cố Tuyết Cầm rất kiên quyết đáp, trước giờ cô chưa từng nghe nói có ai suốt ngày cho con gái đi xem mắt, thật sự rất kỳ quái và nực cười.  
“Cố Tuyết Cầm, ý của con là sao? Tiếp theo, mẹ muốn hỏi con, khi nào thì ly hôn với thứ rác rưởi kia? Con định sống với thứ rác rưởi đó cả đời sao, có phải con thích nó rồi không?”  
Vương Mỹ nói những lời rất chói tai.  
“Con sẽ không ly hôn với anh ấy. Năm năm nay, con và anh ấy ngày đêm hòa thuận, ngày ngày bận rộn ở trong một căn bếp. Trong năm năm, con bảo anh ấy làm gì, anh ấy cũng chưa từng nói không. Năm năm tối lửa tắt đèn có nhau, cho dù đối mặt với một con chó thì cũng sẽ có tình cảm, chưa kể anh ấy là người sống bằng xương bằng thịt?”  
Cố Tuyết Cầm đứng lên, rất kiên định nói.  
“Con…”.  
Vương Mỹ cũng sửng sốt trước biểu hiện của Cố Tuyết Cầm, nhất thời không biết nên nói gì.  
“Mẹ hỏi con rằng có phải con định ở với anh ấy cả đời sao, có phải thích anh ấy rồi không. Bây giờ con có thể nói với mẹ rằng: Đúng vậy!”  
Cố Tuyết Cầm vẻ mặt kiên quyết nhìn Vương Mỹ, nói xong cô liền đóng sầm cửa rời đi. Giờ phút này, cô không muốn nghe thêm bất cứ điều gì, cô chỉ tin vào cảm xúc của chính mình, tin rằng cảm xúc của cô là đúng.  
“Cố Tuyết Cầm, con điên rồi, một tên rác rưởi thì có gì tốt chứ? Nếu con kiên quyết muốn ở cùng tên rác rưởi đó thì cũng được thôi, cút ra khỏi cái nhà này, mang theo hai đứa rác rưởi cùng đi, ta không có loại con rể vô dụng như vậy”.  
Nghe được lời nói của Cố Tuyết Cầm, Vương Mỹ đã kiệt sức rồi, từ nhỏ đến lớn, đứa con gái này rất ít khi chống đối bà, huống chi là nói với bà bằng giọng điệu như vậy.  
Nhưng gần đây tất cả điều này đã thay đổi, bởi vì một tên rác rưởi mà mọi thứ đã thay đổi. Con gái của bà đã học được cãi lại phụ huynh, học được giọng điệu này, trong lòng Vương Mỹ phẫn nộ không hài lòng, không cam tâm.  
“Anh ấy sẽ rời đi”.  
Cố Tuyết Cầm chỉ nhàn nhạt đáp lại, ngôi nhà này càng ngày càng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.  
Cố Tuyết Cầm không muốn nghe những lời thừa thãi đó nữa rồi, cô tức giận đi về phía phòng của mình, lui về phía sau để trốn tránh, thay vì việc có thêm những sự ép buộc thì chi bằng đối mặt với tất cả.  
“Sao vậy?”  
Vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Long Thiên Tiếu đang cùng Long Tiểu Tịch làm bài tập. Long Thiên Tiếu thấy sắc mặt Cố Tuyết Cầm có chút không đúng, liền hỏi.  
“Không có gì!”  
Cố Tuyết Cầm lắc đầu nói, nhưng lông mày cau lại, hoàn toàn không giống như không có chuyện gì. Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng không nói nhiều mà tiếp tục nói gì đó với Long Tiểu Tịch.  
“Chúng ta dọn ra ngoài đi, tôi không muốn sống ở đây nữa”.  
Một lúc lâu sau, Cố Tuyết Cầm cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng điệu bình thản nói, giống như đang nói về một quyết định đã suy tính rất kỹ càng.  
“Ừm, được thôi”.  
Long Thiên Tiếu nghe xong bình thản đáp lại.  
“Sau khi dọn ra ngoài, con muốn ở một mình một phòng, còn bố với chị Tuyết Cầm ở chung một phòng”.  
Long Tiểu Tịch nghe xong câu nói này liền đáp. Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu vừa nghe mà mặt đã đỏ bừng bừng, cô nhóc này lại bắt đầu nghịch ngợm rồi.  
“Tại sao bố lại ở chung phòng với chị Tuyết Cầm?”  
Long Thiên Tiếu hỏi.  
“Bởi vì chú Trương và dì Trương cũng ở chung một phòng! Dì Trương đã nói, những người có giấy đăng ký kết hôn có thể ở một phòng, cũng nhất định phải ở chung một phòng. Vì vậy, bố và chị Tuyết Cầm phải ở chung một phòng”.  
Long Tiểu Tịch nói năng hùng hồn, bộ dạng vô cùng đắc ý, Cố Tuyết Cầm nghe xong không nói nên lời, cô nhóc này tuổi còn nhỏ mà sao lại biết nhiều như vậy, đúng thật là tinh quái.  
“Vậy tại sao lại để một phòng trống?”  
Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu nhìn nhau, hỏi lại. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.