Ông Bố Chiến Thần

Chương 162:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe lăn lắc lư lắc lư xuyên qua đám người, được đẩy tiến vào trong, đến gần mọi người có thể thấy người ngồi trên xe lăn có hơi mập, mặc một bộ đồ bệnh nhân, hai chân hình như gãy rồi, phải dùng miếng thép cố định lại, nhìn bộ dạng không đứng dậy nổi, phía trên còn treo một chai truyền nước.   
Nhìn bộ dạng này, trong lòng mọi người ai cũng phải cảm thán, ông chú này thật sự có tâm, vì để bênh vực cho vợ mình, dù đang truyền nước cũng vội vàng đến đây. Hơn nữa, bộ dạng cũng quá dọa người rồi, nửa người dưới đã liệt, còn nói gì đến kiêu ngạo nữa đây.  
“Mình à, huhu, cuối cùng ông cũng đến rồi, tôi bị người ta bắt nạt, ông xem tôi bị đánh thành ra như thế này, huhu... ông nhất định phải ra mặt cho tôi!”  
Thái Thắng Mai liền chạy qua đón, trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem rồi nói.  
“Bà yên tâm, có tôi ở đây, những người đánh bà không một ai thoát nổi đâu. Đi thôi, bà chỉ cho tôi xem, rốt cuộc là tên khốn kiếp nào dám đánh bà, người làm chồng như tôi sẽ ra mặt thay bà”.  
Người đàn ông mập ngồi trên xe lăn an ủi nói, trong ánh mắt mang theo một chút kiêu căng. Vệ sĩ phía sau giúp Thái Thắng Mai cùng đẩy xe lăn vào trong, phía sau bọn họ còn có hơn mười vệ sĩ, bộ dạng trông vô cùng uy vũ.  
“Mình à, chính là nó, chính là tên chết tiệt nghèo hèn này đánh tôi, nó không chỉ đánh tôi, còn đánh cả vệ sĩ nhà họ Vương, rất nhiều người đã bị nó đánh đến bị thương nghiêm trọng rồi”.  
Thái Thắng Mai chỉ vào người Long Thiên Tiếu, thao thao biết tuyệt nói, trong mắt còn mang theo hận ý sâu đậm.  
Người đàn ông trung niên thuận theo hướng mà Thái Thắng Mai chỉ, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy ý cười trên mặt Long Thiên Tiếu.  
“Bụp!”  
Thời điểm người đàn ông trung niên nhìn thấy Long Thiên Tiếu sắc mặt biến đổi lớn, liền từ trên xe lăn đứng dậy. Mọi người thấy vậy trên mặt cũng rất hoang mang, điều gì lại khiến cho một người bị gãy hai chân giờ lại từ trên xe lăn đứng dậy chứ?  
“Mình à, ông làm sao vậy? Hai chân của ông không phải gãy rồi sao? Sao có thể đứng lên được chứ?”  
Thái Thắng Mai thấy vậy cũng có chút tò mò. Chồng mình nói bị tai nạn xe cộ, chân bị gãy, tay bị gãy, xương sườn cũng bị gãy, hiện giờ vậy mà lại từ trên xe lăn đứng dậy, trong lòng bà ta vô cùng nghi ngờ.  
“Vương Tùng Lâm, hai ngày không gặp, ông sao lại càng ngày càng không biết điều như vậy nhỉ? Thì ra bà ta là vợ ông, cứ cho là tôi đánh vợ ông thì ông tính làm gì đây?”  
Khóe miệng Long Thiên Tiếu nở một nụ cười lạnh, thản nhiên nói.  
“Cậu...cậu!”  
Sắc mặt Vương Tùng Lâm trong nháy mắt trắng bệch ra, chân cũng mềm nhũn, cả người ngã nhào xuống đất.  
“Ông chủ!”  
“Mình à!”  
Vệ sĩ và Thái Thắng Mai đứng sau cũng không biết Vương Tùng Lâm vì sao lại phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng đỡ Vương Tùng Lâm từ dưới đất lên.  
“Mình à, có chuyện gì vậy?”  
Trong lòng Thái Thắng Mai rất tò mò liền hỏi lại.  
“Là cậu ta đánh bà sao?”  
Ngồi lại xe lăn, Vương Tùng Lâm chỉ vào Long Thiên Tiếu hỏi, lúc nói chuyện, bàn tay đang chỉ cũng có chút run rẩy. Nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước, trong lòng ông ta cũng có chút sợ hãi, người đàn ông trước mặt này đúng thật là ma quỷ, một kẻ điên không rõ nguồn gốc.   
“Phải, chỉnh tên đáng chết bần hèn này đánh tôi, còn đánh người nhà họ Vương chúng ta nữa. Mình à, mình nhất định phải gi3t chết nó, cho nó biết thành phố Lâm Giang là của ai”.  
Thái Thắng Mai nghe vậy còn thêm mắm thêm muối nói, nhìn về phía Long Thiên Tiếu, trong mắt tràn ngập oán hận.  
“Quỳ xuống cho tôi!”  
Vương Tùng Lâm hét lớn một tiếng trực tiếp dọa cho Thái Thắng Mai đứng cạnh phải giật nảy mình.  
“Đúng đấy, quỳ xuống cho tao, cái thứ quỷ nghèo hèn, hôm nay có chồng tao ở đây, mày chết chắc rồi, nếu mày quỳ xuống cầu xin, tâm tình tao tốt hơn còn có thể thả cho mày đi”.  
Thái Thắng Mai cũng phụ họa nói theo, nhìn về hướng Long Thiên Tiếu la lối om sòm một hồi, nhưng Long Thiên Tiếu thấy một màn này, khóe miệng cũng chỉ nhếch lên một chút, cảm giác có chút buồn cười.  
“Mẹ nó tôi bảo quỳ xuống rồi, điên rồi sao hay lỗ tai bị điếc hả?”   
Vương Tùng Lâm lại rống lớn tiếng.  
“Có nghe thấy không, tên quỷ nghèo hèn kia, giả vờ không nghe thấy phải không?”  
Thái Thắng Mai lại nói, thấy phản ứng này của Thái Thắng Mai, Vương Tùng Lâm lại càng thêm tức giận. Vương Tùng Lâm lại giãy dụa từ trên xe lăn đứng dậy.  
“Người đâu, lấy chai truyền nước xuống cho tôi”.  
Vương Tùng Lâm cảm giác mình bị chọc tức chết rồi, thở phì phò. Vệ sĩ nghe vậy liền chạy lại rút kim khỏi mu bàn tay Vương Tùng Lâm.  
“Mình à, chơi chết tên đáng chết này đi, bảo bọn chúng lên là được rồi, chân của ông đã gãy rồi còn đứng dậy làm gì nữa?”  
Thái Thắng Mai cũng có chút khó hiểu, còn nghĩ chồng thật sự quan tâm đ ến mình như vậy, chân đã gãy rồi còn đứng dậy, trong lòng bà ta có chút cảm động.  
“Bang!”  
Vương Tùng Lâm đứng dậy, dùng hết sức lực tát vào mặt Thái Thắng Mai, Thái Thắng Mai nhận phải cái tát này, cả người liền ngẩn ngơ.  
“Mẹ nó, Thái Thắng Mai, mẹ nó, bà tính làm loạn cái gì vậy hả? Bà muốn tìm cái chết nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu, bà phát điên rồi sao?”  
Vương Tùng Lâm tức đến nỗi không thở nổi, rống lớn tiếng, nhìn thấy một màn này Long Thiên Tiếu vẫn giữ ý cười trên mặt, anh muốn xem chuyện này sẽ đi đến đâu đây.  
Nhìn thấy Vương Tùng Lâm tát Thái Thắng Mai một cái, vẻ mặt của quần chúng vây quanh cũng hoang mang.  
“Trời đất, đây là sao vậy? Kịch bản không phải sao lại như vậy chứ!”  
“Chuyển cảnh cũng hơi gấp rồi, tôi cũng thấy hơi chóng mặt rồi đấy!”  
“Haha, thú vị đấy, càng ngày càng hấp dẫn rồi”.  
Mọi người thấy tình huống này đều vui vẻ.  
“Vương Tùng Lâm, ông điên rồi, tại sao ông đánh tôi, ông không phải bị xe đâm đ ến choáng váng đầu óc rồi chứ? Tại sao ông đánh tôi?”  
Thái Thắng Mai cũng hoang mang hỏi lại, chuyển biến quá nhanh rồi, bà ta có chút không phản ứng kịp, tại sao người bị đánh luôn là bà ta, mà chỗ bị đánh còn luôn là mặt.  
“Mẹ nó, bà bị điên rồi, người này là người bà có thể trêu chọc được sao?”  
Vương Tùng Lâm ngồi lại xe lăn, lớn tiếng quát tháo. Khỉ thật, đây là trò gì vậy, chính ông ta vừa mới bị đánh một trận, còn đang tính xem ngày sau trả thù thế nào, giờ vợ ông ta lại chọc đúng sát tinh này, quả thực là gặp quỷ mà, Vương Tùng Lâm trong lòng thầm kêu khổ.  
“Ông điên rồi, nó chỉ là một tên nghèo hèn, một tên nghèo hèn vậy mà cũng sợ, ông có phải đàn ông không, ông lại còn đánh tôi, ngay cả ông cũng đánh tôi, huhu...”  
Thái Thắng Mai ngỡ ngàng, lần đầu tiên trong đời phải chịu đả kích lớn như vậy.  
“Nghèo cái đầu bà đấy! Người đâu, ép bà chủ quỳ xuống, xin lỗi anh Long đây!”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.